Chí Tôn Đào Phi

Quyển 2 - Chương 15: Ngủ một mình




Trong Phượng Nghi cung không ngừng truyền ra các loại thanh âm bùm bùm, trong cung trở thành một đống hỗn độn, Trữ hoàng hậu trong mắt lộ ra hung quang, âm ngoan nhìn chằm chằm về phía Lạc Vương phủ, hơi thở nặng nhọc, ngực kịch liệt phập phồng.

“Thương Diễm Túc, ngươi dám không đem bổn cung để vào mắt như vậy, lại ở trước mặt bổn cung làm ra chuyện như vậy, ngươi chờ đó, bản cung nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Một Thái y cẩn thận đi tới của trước mặt bà, cung kính hành lễ, nói: “Hoàng hậu nương nương, tiểu vương gia chỉ là sợ hãi quá mà thôi, những chuyện khác cũng không đáng ngạo, vi thần đã kê thuốc, để giúp tiểu vương gia an thần, qua vài ngày nữa người sẽ không sao”.

Trữ hoàng hậu tùy tiên phất phất tay, cho hắn lui ra, còn bà liền xoay người đi đến bên cạnh Thương Kỳ Thụy, lo lắng nhìn nó, trong lòng cáu giận không thôi.

Bà tất nhiên hiểu rõ, vừa rồi Thương Tuyệt Thế ở trong Thọ Dương cung của thái hậu được đãi ngộ như thế nào. Thái Hậu cơ hồ đem toàn bộ Thái y triệu đến Thọ Dương cung, chỉ vì bắt mạch cho Thương Tuyệt Thế, khám xem nó có bị cảm lạnh hay không, thân mình còn chỗ nào không ổn hay không… Ngay cả Hoàng Thượng cũng tự mình đi an ủi.

” Thương Tuyệt Thế kia rốt cuộc có cái gì tốt? Vì sao mẫu hậu, thậm chí ngay cả Hoàng Thượng đều sủng ái nó như vậy? Thụy nhi của bản cung so ra kém tên tiểu tạp chủng kia sao? Chẳng phải là vì hắn là con của Thương Diễm Túc sao, thật sự là khinh người quá đáng!”

Cung nữ bên người Trữ hoàng hậu tiến đến, an ủi nói: “Nương nương, người cũng đừng tức giận, không phải chỉ là một cái tiểu oa nhi sao? Nương nương chẳng lẽ còn lo lắng một tiểu oa nhi như nó có thể làm ra chuyện gì ngoài ý muốn hay sao?”

“Hừ, ngươi biết cái gì? Hoàng Thượng đã đem Bích Nhãn Long Tinh kia đưa cho Thương Tuyệt Thế, nhưng lại còn trước mặt Thái Hậu, đây chẳng phải là chứng tỏ, Hoàng Thượng có tâm đem ngôi vị truyền cho Lạc vương sao? Huống hồ, đầu tiểu quỷ kia thông minh như vậy, chỉ sợ không biết chừng Hoàng Thượng cũng có tâm đam ngôi vị hoàng đến trực tiếp giao cho tiểu quỷ kia đi!”

“Nương nương, Hoàng Thượng không phải là thiên vị cho Lạc vương gia cùng Cẩn vương gia sao? Người cũng không nên buồn bực, chỉ cần ngôi vị còn chưa truyền cho bọn họ, nương nương liền còn có cơ hội. Nếu Hoàng Thượng thực sự đem ngôi vị truyền cho tiểu vương gia như người nói, nương nương càng không cần lo lắng, so sánh với Lạc Vương gia, chẳng lẽ nương nương người còn sợ không đối phó được một tiểu oa nhi hay sao?”

Nghe vậy, Trữ hoàng hậu trong mắt sát khí xuất hiện, nói: ” Buổi tối hôm qua, nếu không phải kia tiểu quỷ kia mệnh lớn, thì hôm nay hắn sớm đã chết, làm sao có thể có nhiều chuyện như ngày hôm nay? Còn để cho Thái Hậu thấy Thụy nhi đẩy tiểu tử kia xuống nước, ngay cả Hoàng Thượng cũng đứng về phía bọn họ, lại còn nói ra những lời nói vô tình với bổn cung, ta… Ta.. “.

Cung nữ kia vội vàng nói: “Nương nương đừng nóng vội, người đã có thể chờ nhiều năm như vậy, sắp hoàn thành, chẳng lẽ không thể chờ them một chút nữa sao? Hơn nữa, tiểu oa nhi kia, có thể tránh được một lần, nhưng không thể tránh được lần thứ hai, thứ ba!”

“Ngươi nói đúng, bản cung cũng không tin, ta đường đường một quốc gia chi mẫu, thế nhưng còn không đối phó được với tiểu hài tử bốn tuổi! Nó đã có thể thoát được một lần, chẳng nhẽ còn có thể tránh được cả đời sao? Bản cung liền độc cho nó đến khi tắt thở mới thôi!”

“Nương nương nghĩ như vậy là được rồi, mọi chuyện đều có biện pháp để giải quyết, nếu như cứ một mực tức giận, sẽ không giải quyết được vấn đề gì”.

Trữ hoàng hậu cười lạnh vài tiếng, trong mắt sát khí lóe ra, vươn tay đắp lại chăn cho Thương Kỳ Thụy, xoay người đến ghế băng bên cạnh ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Hạ nhân vừa được phái đi, đã thu thập được tin tức gì chưa?”

“Bẩm nương nương, vẫn chưa có a”.

Việc này, Trữ hoàng hậu cũng không thể nào mà gấp được, hừ lạnh nói: “Lúc này đây, cho dù ngươi có thể tránh được một kiếp, bản cung cũng muốn cho ngươi cởi một tầng da! Bản cung cũng không tin, hai người các ngươi, còn có thể cùng ứng phó với công kích của ba hướng cùng một lúc!”

“Nương nương nói rất đúng, cho dù Lạc vương gia là đại thần tiên, cũng không thể đối phó với công kích từ nhiều hướng như vậy mà có thể toàn thân trở ra, huống chi còn mang theo một Lạc vương phi”.

“Ai, cái này ngươi không biết rồi, Lạc vương phi Lãnh Thanh Nghiên kia là tử sĩ do Mộc gia bồi dưỡng, rất lợi hại, chưa hẳn đã là gánh nặng cho Thương Diễm Túc”.

Đương nhiên, ít nhất hiện tại, các nàng tuyệt đối không thể tưởng được, các nàng vốn cho rằng Thương Diễm Túc không thể toàn thân trở ra kia, chỉ sợ hắn còn chưa kịp động thủ, thuộc hạ của hoàng hậu đã bị diệt sạch rồi.

Dù sao, các nàng cũng tuyệt đối không thể ngờ rằng, là Lăng Vũ cố ý để cho Ưng Tịch Vũ bắt lấy, sau đó lại lấy uy hiếp hắn mà để cho Ưng Dung Kiều đến Lạc vương phủ tìm Thương Diễm Túc cầu cứu.

Mà vừa vặn, dựa vào ăn ý nhiều năm, Lãnh Thanh Nghiên gần như là khi nghe đến Lăng Vũ bị bắt, trong nháy mắt nàng cũng đã phán đoán ra hắn rốt cuộc muốn làm gì, Thương Diễm Túc phái người đi điều tra ra nơi ẩn náu của Ưng Tịch Vũ, cũng không có tiêu phí bao nhiêu thời gian.

Sau đó, bọn họ tương kế tựu kế, ngược lại khiến cho hai trong ba thế lực kia đồng thời tiêu trừ đi uy hiếp.

Đương nhiên, trong thời gian ngắn các nàng cũng không thể nắm được tin tức gì, mười mấy vị cao thủ do hoàng hậu nương nương phái đi, toàn bộ đều bị Thương Diễm Trạch giết hoặc bắt, một tên cũng không thể đào thoát.

~~~~~

Tiểu tử kia thể chất vô cùng tốt, sau khi được ngủ một giấc ngon lành, thời điểm ngày hôm sau rời khỏi giường, không phải sốt đã hoàn toàn khỏi, ngoại trừ có chút vô lực, những thứ khác đều đã bình thường.

Vừa sáng sớm đã rời giường, cũng không biết là đã chạy đi đâu chơi rồi, mà Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên vẫn còn ở trên giường, tiểu tử đáng ghét kia đã đi mất, hai người tất nhiên không tránh được mà muốn hảo hảo thân thiết một phen.

“Nghiên nhi, ta muốn thương lượng với nàng một chuyện”. Nhẹ vỗ về lưng của nàng, Thương Diễm Túc nhẹ giọng nói.

Ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ở trước ngực hắn cọ vài cái, hỏi: “Chuyện gì?”

“Cục cưng cũng không còn nhỏ, hẳn là nên chuẩn bị cho nó một phòng ngủ riêng đi?”

Sửng sốt một chút, lập tức mặt cười ửng đỏ, ở trước ngực hắn trêu đùa một chút, gắt giọng: “Ta thấy chàng là dụng tâm kín đáo mới đúng đi?”

Thật ra Thương Diễm Túc một chút cũng không phủ nhận, vốn chính là dụng tâm kín đáo. Đứa con bảo bối của hắn luôn hoành hành lúc hắn và Nghiên nhi ở bên nhau, còn quấy rầy hắn cùng Nghiên nhi thân thiết, một lần hai lần hắn còn nhịn, nhưng thường xuyên phát sinh loại chuyện này là không thể được.

Nghiêng người lại, đối diện với nàng, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng lẽ Nghiên nhi không nghĩ vậy sao?”

Trong mắt hiện lên tia suy nghĩ, nhưng vẫn là nhịn không được nói: “Nhưng mà cục cưng mới ba tuổi”.

“Sắp bốn tuổi”.

“Vậy cũng rất nhỏ a, nếu như ngủ một mình, sẽ cô đơn lạnh lẽo, còn có thể sợ hãi”.

“Nghiên nhi, khi ta ba tuổi, cũng đã sớm ngủ một mỉnh. thời điểm Nghiên nhi ba tuổi, đã bắt đầu được Mộc gia huấn luyện thành tử sĩ”.

Nhất thời ngạc nhiên, nhìn ánh mắt tràn đầy chờ mong của Thương Diễm Túc, Lãnh Thanh Nghiên cong miệng, nha nha nói: “Người ta luyến tiếc cùng cục cưng tách ra thôi”.

“Nghiên nhi, nàng muốn cục cưng hay là muốn ta?”

“Ha?” Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn, người này, hắn sẽ không ghen với con của mình đi?

Thương Diễm Túc mới mặc kệ hắn có ăn dấm chua hay không a, xoay người đem Lãnh Thanh Nghiên đặt ở trên người, cúi đầu cắn cắn lấy thân thể nàng, nói: “Nghiên nhi, nàng muốn ta hay là muốn cục cưng?”

“Việc này, chúng ta cùng nhau ngủ không phải rất tốt sao? Thực chất ta muốn chàng cũng muốn cục cưng”.

Thương Diễm Túc cực kỳ oán niệm, sâu kín nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Không được, chẳng lẽ nàng không phát hiện cục cưng thường xuyên quấy rầy chúng ta sao?”

“Ách, này.. “.

“Nghiên nhi, cứ định như vậy đi. Cùng lắm thì đem phòng cục cưng an bài bên cạnh phòng chúng ta”.

Tiểu hài tử thật sự là cực kỳ đáng ghét, đứa con bảo bối này một chút cũng không hiếu thuận, cả ngày muốn cướp nương tử với hắn, cho nên mấy ngày qua, hắn vẫn luôn cẩn thận phòng ngừa Nghiên nhi lại mang thai.

Mang thai mười tháng, hắn ngẫm lại đều cảm thấy khủng bố, đó là chuyện tình thật vất vả a, hắn không muốn Nghiên nhi lại đi chịu khổ, có một cục cưng là đủ rồi. Hơn nữa, mang thai mười tháng, hắn phải cấm dục đến mấy tháng, như vậy không phải là muốn mạng của hắn sao?

Lãnh Thanh Nghiên kỳ thật thực cũng rất khó xử, nhưng mà nghĩ đến tiểu bảo bối nhỏ như vậy mà đã phải cô đơn ngủ một mình, thật sự không nỡ a. Nhưng mà, nàng cũng hiểu tiểu bảo bối thường xuyên quấy rầy, thật sự là chỉ có một chút suy nghĩ nhỏ, muốn một cước đem tiểu tử kia đá bay ra ngoài.

Thương Diễm Túc hai tay ôm lấy mặt nàng, thấy được dao động trong mắt nàng, còn có do dự, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười, tay đặt trên người nàng không ngừng sờ soạng, cảm nhận được nàng bởi vậy mà run rẩy, cúi đầu cắn vành tai, hút vài cái, nói: “Nghiên nhi, quyết định như vậy đi, về sau cục cưng ngủ một mình, được không?”

“A, ưm, được.. “.

Tiểu tử kia đột nhiên mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không dám tin nhìn phụ thân cười thật giống hồ ly, sau đó quay đầu nhìn về phía mẹ đầy áy náy nhìn nó, cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên mím lại, trên mặt mếu máo, nước mắt lưng tròng nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Mẹ, người không cần cục cưng sao?”

Lãnh Thanh Nghiên tâm mềm nhũn, thiếu chút nữa xông lên đem tiểu bảo bối ôm vào trong lòng, sau đó nói cho nó biết, vừa rồi chỉ là nói đùa với nó một chút mà thôi.

Thương Diễm Túc nhanh tay lẹ mắt bắt lấy Lãnh Thanh Nghiên đang muốn xông lên, trên tay dùng sức kéo nàng vào trong lòng, gắt gao ôm, đề phòng nàng lại mềm lòng, vì thế không để cho tiểu tử kia thực hiện được âm mưu.

Nhìn thấy động tác của Thương Diễm Túc, tiểu tử kia lúc này cố lấy quai hàm, trừng mắt to hung hăng nhìn chằm chằm hắn, nó dám khẳng định, chuyện này nhất định là do phụ thân đề ra, hừ hừ, phụ thân thế nhưng muốn độc chiếm mẹ, dù sao bản mỹ nam là tuyệt đối sẽ không đồng ý!

Thương Diễm Túc không nhìn đến biểu tình không cam lòng của nhi tử, cười tủm nói với nhi tử: “Cục cưng, con cũng không còn nhỏ nữa, không thể tiếp tục cùng ngủ với mẹ nữa”.

“Vì sao?”

“Bởi vì nếu như vậy, nói không chừng con về sau sẽ không lấy được thê tử!”

“Phốc xích!” Lãnh Thanh Nghiên nhịn không được cười ra tiếng, cái gì lấy thê tử?

Tiểu tử kia cong cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt khó chịu nhìn phụ thân, nói: “Con không cần cưới vợ, con chỉ muốn mẹ là đủ rồi!”

Thương Diễm Túc lúc này ôm chặt Lãnh Thanh Nghiên, vẻ mặt đề phòng nhìn tiểu tử kia, nói: “Cái gì? Ngươi định cùng bổn vương tranh đoạt Vương phi sao?”

“Mới không phải đâu, con chỉ là muốn mẹ, phụ thân người chẳng lẽ không thể đi lấy người khác làm Vương phi của người hay sao?” Tiểu tử kia miệng đã muốn cong lên thật cao, dường như có thể ở bên trên treo một cái bình.

Có điều lời này của nó cũng khiến cho khóe miệng Thương Diễm Túc co giật vài cái, sau đó lắc đầu nói: “Không được không được, phụ thân nếu lấy những người khác làm Vương phi, mẹ sẽ thương tâm”.

“Nói như vậy, nếu ta không thương tâm, chàng sẽ đi thú nữ nhân khác?” Lãnh Thanh Nghiên cười tủm tỉm nhìn Thương Diễm Túc, chỉ là trong mắt lại lóe ra hàn quang.

Thương Diễm Túc nhất thời cảm giác được da đầu một trận run lên, vội vàng lấy lòng nói: “Làm sao có thể đâu? Trong lòng ta chỉ có Nghiên nhi mà thôi, làm sao có người khác nữa? Cho dù Nghiên nhi không thương tâm, ta cũng tuyệt đối sẽ không lấy nữ nhân khác, ta chỉ muốn Nghiên nhi, như vậy đủ rồi”.

Tiểu tử kia cực kỳ hèn mọn nhìn phụ thân, nói thầm nói: “Phụ thân thật vô dụng, đã vậy còn quá dễ dàng nói ra như vậy, hừ hừ!”

“Cục cưng, con nói cái gì?” Lãnh Thanh Nghiên quay đầu đi cười tủm tỉm nhìn tiểu tử kia.

Tiểu tử kia chớp ánh mắt, vẻ mặt vô tội nhìn mẹ, nói: “Không có nói gì a, cục cưng chính là nói mẹ là người xinh đẹp nhất trên đời a, cục cưng thực yêu mẹ nha!”

“Ngoan!”

Thương Diễm Túc vẻ mặt mồ hôi lạnh, nhìn về phía tiểu tử kia trong ánh mắt lại lộ ra một chút trêu tức, nói: “Cục cưng, mọi chuyện cứ quyết định như vậy nha”.

“Cái gì… Chuyện gì?”

“Về sau con liền một mình ngủ nha, chẳng lẽ con đường đường tiểu nam tử hán, thế nhưng còn sợ ngủ một mình sao?”

“Con mới không sợ đâu!”

“Không sợ vậy con liền ngủ một mình đi, nếu không, phụ thân sẽ nghĩ con sợ không dám ngủ một mình nha!”

Cái miệng nhỏ nhắn bất mãn cong cong, nó muốn phải đối nha, nhưng mà nếu phản đối, sẽ khiến phụ thân cho rằng nó là người nhát gan, không dám một mình ngủ, nhưng mà… Nhưng mà nếu không phản đối, mẹ sẽ bị phụ thân đoạt đi mất!

Ô ô ô… Tiểu tử kia đem tầm mắt cầu cứu chuyển dời đến trên người Lãnh Thanh Nghiên, nó cũng không tin mẹ sẽ nhẫn tâm đối với nó như vậy đâu!

Nhưng mà, thời điểm nó cầu cứu về phía mẹ, phụ thân lại xoay người mẹ đi, không cho mẹ thấy vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của nó thê thảm thế nào, so với đậu nga còn muốn ủy khuất vạn phần.

A a a! Phụ thân xấu xa, bản mỹ nam không đội trời chung với người!

Tiểu tử kia cứ như vậy tử bị bọn họ “Đuổi ra khỏi nhà”, Thương Diễm Túc vui vẻ không thôi, cuối cùng sau này sẽ không có ai ở thời điểm mấu chốt đi quấy rầy bọn họ, cuộc sống này thật đúng là quá mỹ diệu.

Có điều đến buổi tối, Thương Diễm Túc liền cười không nổi, đơn giản là tiểu tử kia thế nhưng trực tiếp đem Lãnh Thanh Nghiên lôi đi, đi ngủ cùng nó!

Ghé vào trong lòng mẹ, tiểu tử kia cười đắc ý, “Mẹ, người không cần phụ thân chỉ cần cục cưng được không?”

Lãnh Thanh Nghiên cười đến có điểm bất đắc dĩ, nhẹ vỗ về hai má phấn nộn của bảo bối kia, cười hỏi: “Cục cưng không thích phụ thân sao?”

Chớp ánh mắt, suy nghĩ một chút mới nói nói: “Thích a, phụ thân cũng rất thích cục cưng, nhưng mà phụ thân vì sao luôn muốn giành mẹ với cục cưng a?”

“Rõ ràng chính là ngươi theo ta đoạt Vương phi!”

Thương Diễm Túc không biết khi nào thì xuất hiện ở trong phòng, vươn tay kéo tiểu tử kia từ trong lòng Lãnh Thanh Nghiên ra rồi ném lên giường. Xú tiểu tử này, dám xui khiến Nghiên nhi không cần hắn, may mắn hắn tới đúng lúc, bằng không vạn nhất Nghiên nhi nhất thời mềm lòng đáp ứng nó, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Tiểu tử kia lăn lông lốc từ trên giường bò dậy, đứng ở trên giường đối mặt với phụ thân, khí thế mười phần, nói: “Phụ thân, sao người có thể không được sự đồng ý của con mà đã tiến vào phòng con?”

“Không phải con cũng không trải qua sự đồng ý của ta mà vào phòng ta sao?”

“Đó là phòng của mẹ!”

“Cũng là của ta!”

“Hừ!”

Thương Diễm Túc không để ý tới nó, vươn tay ôm lấy Lãnh Thanh Nghiên vào trong lòng, xoay người liền đi ra bên ngoài, nói: “Cục cưng, đêm đã khuya, con nên ngủ đi”.

Tiểu tử kia hướng về phía bóng dáng Thương Diễm Túc rời đi làm mặt quỷ, đợi cho trong phòng chỉ còn lại có mình nó, mới im lặng xuống dưới, ngồi ở trên giường, nâng cằm, suy nghĩ xem như thế nào mới có thể cướp mẹ trở về

Ánh nến lay động, đột nhiên một bóng dáng xuất hiện ở trong phòng, tiểu tử kia ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt chớp chớp vài cái, hỏi: “Cậu, cậu đến đây làm gì vậy?”

Thương Diễm Trạch ngáp một cái, đi đến trước mặt tiểu tử kia, sau đó xoay người nằm xuống ngay tại trên giường, vươn tay ôm lấy tiểu tử kia vào trong lòng, hung hăng chà đạp vài cái.

“Tiểu tử, cha cháu cũng thật nhẫn tâm, hơn nửa đêm còn đến gọi ta, để cho ta tới ngủ cùng cháu, nói là sợ cháu không quen ngủ một mình sẽ sợ”.

Sửng sốt một chút, dường như hành động này của phụ thân trứng thối khiến cho nó có chút ngạc nhiên, sau đó đột nhiên a cái miệng nhỏ nhắn, giương nanh múa vuốt công kích về phía Thương Diễm Trạch.

“Cậu, vừa rồi cậu dám nắn đầu bản mỹ nam, ta muốn ăn cậu, a ô!”

Thương Diễm Trạch cũng giống như tiểu hài tử cùng tiểu tử kia vui đùa ầm ĩ, đây chính là cháu ngoại trai bảo bối của hắn, đáng yêu khiến cho hắn nhịn không được muốn lừa gạt đưa nó về nhà.

“Tiểu tử, hay là, về sau cháu cùng cậu đi ngao du giang hồ chơi đùa đi”.

Chớp ánh mắt, đối mặt với Thương Diễm Trạch dụ dỗ, tiểu tử kia đưa ra vẻ mặt vô tội, nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Vì sao nha? Cục cưng muốn cùng mẹ cùng một chỗ cơ!”

Thương Diễm Trạch trong mắt mang theo ý xấu: “Mẹ cháu không phải bị cha cháu đoạt mất rồi sao? Cháu liền đi theo cậu đi, không cần để ý đến hai người kia!”

“Được!” Tiểu tử kia vô cùng sảng khoái đáp ứng, cười tủm tỉm ánh mắt đều như hình trăng khuyết, gật đầu nói, “Đúng lúc cục cưng cũng không muốn nhốt mình cả ngày trong phủ, muốn đi ra ngoài chơi, cậu nhất định phải mang cháu đi nha?”

“Ách, đương nhiên!” Thương Diễm Trạch nhìn vẻ mặt tươi cười của tiểu tử kia, sao lại có cảm giác nó như là dụng tâm kín đáo, sẽ không phải chỉ bởi vì nó muốn hắn dẫn đi chơi, cho nên mới chịu đáp ứng sảng khoái như vậy đi?

May mắn Thương Diễm Trạch không có đem điều nghi hoặc hỏi ra, nếu không thực sự sẽ bị đả kích lớn, bởi vì hắn đoán hoàn toàn chính xác, nếu không phải vì muốn cậu dẫn nó đi chơi, nó mới không cần chơi với cậu như vậy đâu!

Vui đùa ầm ĩ một trận, tiểu tử kia rốt cục cũng đi ngủ, Thương Diễm Trạch lẳng lặng nhìn con trai bảo bối của tỷ tỷ, cháu ngoại trai bảo bối của hắn, nhẹ giọng nói: “Hy vọng, cháu có thể khỏe mạnh mà lớn lên, dù sao, cháu cũng là bảo bối của tỷ tỷ, trừ bỏ thất ca ra, cũng là người mà tỷ tỷ để ý nhất”.

Đáng thương Thương Diễm Trạch a, hắn đã quên mất chính mình, phải biết rằng, ở trong lòng Lãnh Thanh Nghiên, địa vị Thương Diễm Trạch cũng không thấp hơn so với tiểu tử kia.

Quay đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, thì thào tự nói: “Ánh trăng hôm nay, không thích hợp làm chuyện phóng hỏa giết người đâu!”

Ngay phía bên ngoài cửa sổ phòng tiểu tử kia, có hai bóng dáng giấu ở trong bóng tối, đột nhiên nghe được những lời này của Thương Diễm Trạch, trong lòng không khỏi rùng mình, lại không thể xác định những lời này của Thương Diễm Trạch rốt cuộc là nói cho ai nghe.

Là nói cho chính hắn nghe, hay là nói cho hai người bên ngoài kia nghe? Rốt cuộc hắn có phát hiện sự tồn tại của bọn họ hay không?

Thương Diễm Trạch hai tay đặt ở sau đầu, gối đầu mình lên đó, nhìn ánh trăng trong chốc lát, xoay người, nhắm mắt lại liền ngủ, chỉ nghe được thanh âm nhè nhẹ của hắn truyền ra: “Đều do thất ca, vậy mà lại bắt ta đến ngủ cùng tiểu tử này, vỗn dĩ đang muốn buổi tối làm chút chuyện đặc biệt”.

Ngoại trừ Thương Diễm Trạch, ai cũng không biết hắn rốt cuộc có phát hiện ra hai bóng dáng ở ngoài phòng kia hay không, cũng không biết hắn nói hai câu kia hay không có nghĩa gì khác.

Dường như là để ngừa vạn nhất, hai người kia cũng rất nhanh liền biết mất khỏi ngoài phòng tiểu tử kia, bên trong phủ Lạc vương trước sau như một bình yên.

~~~~~

Có điều, ban đêm, trong hoàng cung lại cũng không được yên tĩnh như vậy, hoặc là nói, bên trong Phượng Nghi cung thực bất an.

Lỗ vương Thương Diễm Trác suốt đêm tiến cung, đơn giản là vì cao thủ phái đi giúp Ưng Tịch Vũ đối phó hai người Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên, toàn bộ đều bị Thương Diễm Trạch bắt hết, cũng là cho tới bây giờ, hắn mới biết được, hôm đó, Thương Diễm Trạch cùng hai người Thương Diễm Túc, Lãnh Thanh Nghiên cùng nhau hồi kinh!

Chỉ là vì còn có chuyện phải xử lý, cho nên mới không thể tiến cung, cũng là một người quan trọng mà bọn họ đã xem nhẹ.

Đương nhiên, kỳ thật ngày đó cho dù Thương Diễm Trạch không cùng Thương Diễm Túc hồi kinh, Thương Diễm Túc cũng hoàn toàn có thể cho người khác ở nơi này chặn lại, những cao thủ hoàng hậu phái ra, cũng nhất định chỉ có thể là có đi mà không có về.

Trữ hoàng hậu sắc mặt âm trầm, trầm giọng hỏi: “Đây là có chuyện gì? Vì sao Thương Diễm Túc bọn họ lại có thể chuẩn bị tốt mọi chuyện như vậy? Là ai đã để lộ tin tức ra?”

“Mẫu hậu, cũng không có người nào để tin tức lộ ra cả”.

“Không có khả năng! Nếu như vậy, Thương Diễm Túc bọn họ vì sao rõ ràng vừa mới hồi kinh đã chuẩn bị tốt như vậy? Thậm chí bọn họ chỉ sợ sớm đã biết chuyện bản cung hợp tác cùng Ưng Tịch Vũ!”

Thương Diễm Trác mặt biến sắc, trên mặt dần hiện ra sát khí, trầm giọng nói: “Mẫu hậu, nếu để cho phụ hoàng biết chúng ta cùng hoàng tử Thiên Ưng quốc hợp tác, sợ là chúng ta vĩnh viễn cũng không thể ngóc đầu dậy được!”

“Chuyện này con không cần nói ta cũng biết, cho nên chuyện này tuyệt đối không thể để cho Hoàng Thượng biết, cho dù bị hắn biết, đến lúc đó chúng ta cũng nhất định không thể thừa nhận, dù sao bọn họ cũng không có chứng cớ gì, không có bằng chứng gì cũng là vô dụng!” Ngừng lại một chút, giống như đột nhiên nghĩ đến một việc, hỏi, “Vậy Ưng Tịch Vũ kia phải làm thế nào?”

“Ưng Tịch Vũ từ lúc đó vẫn không có tin tức gì, nhi thần đã tự mình đến trước trang viên kia xem xét, chỉ phát hiện dấu vết đánh nhau, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ưng Tịch Vũ, cũng không biết hắn rốt cuộc là rơi vào trong tay Thương Diễm Túc, hay là đã đào thoát, tạm thời liên hệ không được với chúng ta”.

“Nhất định phải tìm được Ưng Tịch Vũ, cho dù hắn rơi vào trong tay Thương Diễm Túc, cũng nhất định phải cứu hắn ra, nếu không, chẳng những hợp tác giữa chúng ta sẽ bị hủy bỏ, thậm chí còn có thể nguy hại đến chính mình! Mắt thấy thế lực Thương Diễm Túc càng lúc càng lớn, chúng ta nếu lại mất đi hợp tác cùng Ưng Tịch Vũ, chỉ sợ thật sự một chút cơ hội cũng không còn nữa”.

“Mẫu hậu yên tâm, nhi thần nhất định sẽ không làm cho mẫu hậu chịu ủy khuất!”

“Ừ, Sử thừa tướng hiện tại thế nào?”

Nghe vậy, Thương Diễm Trác thần sắc biến đổi, trầm giọng nói: “Bẩm mẫu hậu, Sử thừa tướng cũng cũng như vậy không biết là đã đi đâu, sống chết không rõ!”

“Cái gì?”

Mà đúng lúc này, đột nhiên một thanh âm chói tai từ bên ngoài Phượng Nghi cung truyền vào: “Dung phi nương nương giá lâm!”

Trữ hoàng hậu cùng Thương Diễm Trác đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía cửa Phượng Nghi cung, chỉ thấy Ưng Dung Kiều đang ở giữa cung nữ thái giám trái phải vây quanh chậm rãi tiến vào trong Phượng Nghi cung, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng tỏa ra vô tận quyến rũ.

“Tham kiến hoàng hậu tỷ tỷ”. Ưng Dung Kiều thản nhiên hành lễ, nhẹ giọng nói.

Trữ hoàng hậu trong mắt tràn ngập chán ghét nhìn nàng, lạnh giọng nói: “Đêm đã muộn, không biết Dung phi muội muội còn tìm bản cung, là có chuyện gì?”

Từ trước đến nay lòng ghen tỵ của bà cũng rất lớn, mà bốn năm qua, Ưng Dung Kiều có thể nói là nhận hết ân sủng của hoàng đế, Hoàng Thượng trong tháng thì có hơn nửa tháng là đến cung nàng ta, đây chính là kẻ khiến cho bà khó chịu hơn cả so với Như Quý phi.

Hơn nữa Ưng Dung Kiều trời sinh ưu ái, so với Trữ hoàng hậu lại trẻ hơn, lại trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt Trữ hoàng hậu.

Nhưng đáng tiếc là, bà đã dùng hết các phương pháp nhưng cũng không thể khiến cho Ưng Dung Kiều biến mất khỏi trong cung. Dùng độc? Ưng Dung Kiều thân mình độc thuật chính là thiên hạ Vô Song, độc gì có thể làm cho nàng không chút do dự ăn, lại làm cho nàng không thể giải trừ?

Dùng kế hãm hại, Ưng Dung Kiều vậy mà so với bà lại còn cao hơn một bậc, chẳng những đến bây giờ đều còn không có chân chính hãm hại được nàng ta, ngược lại vài lần đều bị nàng ta tương kế tựu kế hoàn hảo.

Ưng Dung Kiều hé miệng cười khẽ, nhìn Trữ hoàng hậu kiều mỵ nói: “Hoàng hậu tỷ tỷ dường như cũng không chào đón Dung Kiều đến bái kiến”.

Trữ hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống bên cạnh, nói: “Dung phi muội muội nói quá lời, chẳng qua bốn năm qua, Dung phi muội muội dường như là chưa có bao giờ chủ động đến thỉnh an bản cung”.

“U, là như vậy sao? Vậy thật đúng là có lỗi, còn thỉnh tỷ tỷ trăm ngàn đừng phiền lòng nha!”

“Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi tới nơi này, rốt cuộc có chuyện gì?” Trữ hoàng hậu vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Ưng Dung Kiều, thật sự là hận thấu bộ dáng quyến rũ kia của nàng ta, chính là dựa sự quyến rũ mê hoặc này, khiến cho Hoàng Thượng đều điên đảo thần hồn.

Ưng Dung Kiều thảnh thơi ngồi xuống bên cạnh, không thèm để ý Trữ hoàng hậu sắc mặt khó coi, nói: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là đem dài đằng đẵng, không biết giết thời gian kiểu gì, muốn tới tìm hoàng hậu tỷ tỷ nói chuyện phiếm”.

Khẽ nhíu mày lại, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, nói: “Hoàng Thượng mới hai ngày không tới cung của ngươi, ngươi liền không chịu nổi tịch mịch sao?”

Sửng sốt một chút, lập tức liền cười duyên, nói: “Hoàng hậu tỷ tỷ, lời này của người sao nghe giống như có chút vị chua a? Chẳng lẽ là bởi vì Hoàng Thượng ngoại trừ hai ngày quy định trong tháng mới đến tìm Hoàng hậu tỷ tỷ, khiến cho ngài tịch mịch khó nhịn?”

“Ngươi.. “. Trữ hoàng hậu dùng sức vỗ xuống mặt bàn, đột nhiên đứng lên, lời này của Ưng Dung Kiều thật sự là đã chạm đúng chỗ đau của bà, bởi vì Hoàng Thượng quả thật chỉ tại quy định hàng tháng hai ngày phải tới cung hoàng hậu mới có thể tới nơi này, hơn nữa, ghê tởm hơn là, nguyệt sự của bà thế nhưng vừa vặn vào đúng hai ngày kia.

Bà đã từng thử qua rất nhiều biện pháp, làm cho nguyệt sự chậm lại hoặc là trước đó, cũng không hiểu vì sao, bất kể là có dùng biện pháp gì, đều không có tác dụng, thỉnh thoảng có mấy lần bà dùng thuốc thay đổi được ngày, nhưng không ngờ rằng Hoàng Thượng lại không có đến.

Tuy rằng hai ngày kia là quy định Hoàng Thượng nhất định phải đến cung của hoàng hậu, nhưng bở vì hai ngày kia đềau đặc biệt, Thương Lang hoàng thường xuyên liên tục mấy tháng không có đến cung của bà, bởi vì cho dù đi cũng khẳng định làm không được chuyện gì, còn không bằng đừng lãng phí thời gian cùng khí lực như vậy.

Ưng Dung Kiều khóe miệng cong lên một độ cong nho nhỏ, ở góc không ai nhìn thấy, lộ ra một nụ cười ý tứ sâu xa, nhìn Trữ hoàng hậu bởi vì những lời này của nàng mà vô cùng buồn bực, trong lòng một trận vui sướng.

Nhưng thật ra nàng biết hoàng hậu nương nương vì sao lại như thế, hơn nữa cũng có thể giúp bà ta giải quyết vấn đề này, có điều, nàng vì sao phải giúp bà ta chứ? Hoàng hậu nương nương từ lúc nàng bắt đầu tiến cung vẫn luôn luôn gây phiền toái, bản công chúa nhưng thực là người tính toán chi li.

Ho nhẹ một tiếng, cười yếu ớt nhìn về phía Trữ hoàng hậu, nhẹ giọng nói: “Hoàng hậu tỷ tỷ cần gì phải tức giận? Dung Kiều cũng không phải cố tình nói ra chuyện này khiến cho tỷ tỷ tức giận, tỷ tỷ nhất định phải tha thứ Dung Kiều vô tâm chi thất a!”

Trữ hoàng hậu ngực kịch liệt phập phồng, vẻ mặt âm lãnh nhìn Ưng Dung Kiều, nếu như không phải tiện hành động, bà làm sao có thể để cho Ưng Dung Kiều bình yên ngồi ở chỗ kia?

Thương Diễm Trác híp mắt, lạnh lùng nhìn Ưng Dung Kiều, hỏi: “Dung phi nương nương tới tìm mẫu hậu ta rốt cuộc có chuyện gì? Nếu như không có chuyện gì, xin mời rời đi, mẫu hậu đã mệt mỏi một ngày, muốn nghỉ ngơi”.

Ưng Dung Kiều nhẹ chống má nhìn Thương Diễm Trác, đôi mắt xinh đẹp phong tình, đúng lúc thấy được Thương Diễm Trác ánh mắt thoáng hoảng hốt một chút, khóe miệng ý cười không khỏi càng tăng lên chút, mang theo điểm đắc ý, lập tức nũng nịu nói: “Lỗ vương gia thật đúng là đáng ghét nha, thế nhưng muốn đuổi người ta đi”.

Nũng nịu như thế, khiến cho ngay cả Trữ hoàng hậu cũng nhịn không được thất thần một chút, sau đó lập tức giật mình tỉnh lại, bước ngang chắn trước mặt Thương Diễm Trác, vẻ mặt tức giận nhìn Ưng Dung Kiều, nói: “Dung phi, ngươi đừng quên thân phận của ngươi, đừng làm ra chuyện mà khiến cho ngươi cả đời không ngóc đầu lên được!”

Thương Diễm Trác cũng là vì những lời này của Trữ hoàng hậu mà tỉnh lại, không khỏi nhíu mày, nhìn về phía Ưng Dung Kiều trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng phức tạp.

Mà Ưng Dung Kiều vẫn ngồi trên ghế dựa như cũ, cười nhìn Trữ hoàng hậu, nói: “Hoàng hậu tỷ tỷ làm gì kích động như thế? Dung Kiều thực không có ác ý gì cả, chẳng qua là muốn tới nói cho hoàng hậu tỷ tỷ một tiếng, hoàng huynh ta đã không còn có ý định hợp tác với các ngươi nữa rồi, hiện tại cũng đã quay về Thiên Ưng quốc”.

Trữ hoàng hậu vốn đã bị Ưng Dung Kiều làm tức giận đến nỗi mất đi lý trí, đột nhiên nghe được tin tức này, nhất thời liền sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời cũng quên mất phải phản ứng như thế nào.

Ưng Dung Kiều khóe miệng hiện lên ý cười thoả mãn, quả nhiên trước khi nói ra tin tức này phải cho hoàng hậu chịu chút kích thích, sau đó mới nói ra, hiệu quả mới có thể càng thêm rõ ràng.

Tự nhiên đứng lên, hướng về phía Trữ hoàng hậu cúi đầu, nói: Chuyện cũng đã nói xong, Dung Kiều cáo lui, hoàng hậu nương nương ngài nhất định phải bảo trọng nha!”

Ưng Dung Kiều xoay người liền đi về phía cửa Phượng Nghi cung, Thương Diễm Trác đột nhiên tiến lên từng bước, chắn trước mặt Ưng Dung Kiều, ánh mắt híp lại, trong mắt tinh quang lóe ra, hỏi: “Dung phi nương nương, không biết Vũ vương vì sao đột nhiên không muốn cùng chúng ta hợp tác?”

Khẽ nhíu lông mày, không dấu vết lui về phía sau gần nửa bước, ngẩng đầu nhìn Thương Diễm Trác nói: “Rất đơn giản không phải sao? Bởi vì hoàng huynh ta cảm thấy, cùng các ngươi hợp tác, đối hắn cũng không có bao nhiêu lợi, ngược lại còn có thể trở thành cái đinh trong mắt Thương Diễm Túc, như vậy cũng không tốt”.

“Chẳng lẽ Vũ vương nghĩ, chúng ta không bằng Thương Diễm Túc?”

“Lời này nhưng Lỗ vương gia ngươi nói, ta cái gì cũng không có nói nha!” Ưng Dung Kiều nhìn Thương Diễm Trác, tươi cười sáng lạn, lại có vẻ vô cùng vô tội.

Thương Diễm Trác thần sắc bỗng phát lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm nụ cười tươi đẹp của Ưng Dung Kiều, có điều Ưng Dung Kiều sau khi nói xong câu kia, cũng liền vòng qua khỏi người hắn, trực tiếp đi ra ngoài Phượng Nghi cung.

Đứng ở ngoài Phượng Nghi cung, Ưng Dung Kiều nhìn về Thiên Ưng quốc phía tây, trong mắt thần sắc phức tạp, dưới đáy lòng thì thào nói: “Hơn hai mươi năm qua, làm công chúa, ta vẫn đều vì Thiên Ưng quốc trả giá, hy sinh, có điều cũng sẽ dừng ở đây thôi, từ hôm nay trở đi, ta hy vọng ta không phải là công chúa Thiên Ưng quốc, ta chỉ muốn làm một người bình thường, thậm chí làm một tiểu nhân tư lợi, từ giờ trở đi, ta chỉ hy vọng, có thể nhanh chóng ở cùng một chỗ với Vũ ca ca, vĩnh viễn không chia lìa”.

~~~~~

Bên trong Lạc vương phủ, Lăng Vũ nằm ở nóc nhà, nhìn lên bầu trời, hắn đã không có ý định quay về Thiên Ưng quốc, cũng không lại là Thiên Ưng quốc hộ quốc tướng quân, chỉ còn chờ Dung nhi nhanh chút từ trong hoàng cung rời đi, sau đó hai người liền từ nay về sau hoặc là quy ẩn núi rừng, hoặc là tiêu dao thiên hạ.

Hắn biết hắn không thể về Thiên Ưng quốc đi từ quan, bởi vì một khi trở về, chỉ sợ cũng không quay lại được, cho nên, cứ coi như hắn là một người vô trách nhiệm đi. Vốn cũng chỉ là vì Dung nhi, hắn mới có thể ở Thiên Ưng quốc, cho nên chỉ cần có thể cùng Dung nhi cùng một chỗ, chuyện khác hắn đểu không cần để ý.

Vân Mộng Tuyết nhẹ nhàng hạ xuống nóc nhà, ngồi xuống bên cạnh cúi đầu nhìn hắn, hỏi: “Ngươi thật sự đã quyết định sao?”

“Ừ, dù sao hiện tại tâm nguyện của chúng ta đã hoàn thành, hình như cũng không còn chuyện gì khác nữa, quyền thế với ta mà nói, đã không có sức hấp dẫn rồi, trong cuộc sống phía trước, ta chỉ muốn cùng Dung nhi sống với nhau một chỗ”.

“Thiên Ưng quốc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi”.

“Ta biết, nhưng mà ta tin tưởng ta có thể ứng phó, hơn nữa, không phải còn có các ngươi sao?”

Khẽ nhíu mày, Vân Mộng Tuyết khẽ gắt một tiếng, nói: “Đó là chuyện của ngươi, chúng ta cũng mặc kệ sống chết của ngươi”.

Lăng Vũ trên mặt xuất hiện vẻ tươi cười khó thấy, có chút trêu tức nhìn Vân Mộng Tuyết, nói: “Ngươi không phải nói ngươi là thê tử chưa cưới của ta sao? Như thế nào lại có thể mặc kệ sống chết của vị hôn phu?”

Nghe vậy, Vân Mộng Tuyết cái miệng nhỏ cong lên, thật ra cũng không có chút ngượng ngùng nào, ngược lại vẻ mặt u oán nhìn hắn, nói: “Nhưng mà ngươi không phải có Dung nhi của ngươi sẽ không muốn ta sao? Ta đây còn quản sống chết của ngươi làm cái gì?”

Mỉm cười vươn tay xoa xoa đầu nàng, tuy rằng từ trước đến nay hắn lạnh lùng, nhưng đối vài vị bằng hữu của mình, hắn cũng không keo kiệt ôn nhu, nhất là vài người so với hắn còn nhỏ tuổi hơn, đối đãi giống như đệ đệ muội muội.

Vân Mộng Tuyết thực hưởng thụ nheo lại ánh mắt, sau đó đột nhiên vung tay đẩy tay hắn trên đầu ra, nói: “Đừng có đối đãi với ta như tiểu hài tử vậy, ngươi cho là như vậy ta sẽ quản sống chết của ngươi sao?”

Lăng Vũ cũng không thèm để ý, chỉ là nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, Mộng Tuyết ngươi cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, có thể lập gia đình, nếu không sẽ không ai thèm lấy. Ngươi nhìn Thanh Nghiên xem, nàng ấy so với ngươi còn nhỏ hơn ba tháng, ngay cả con cũng đã sinh ra rồi”.

Vân Mộng Tuyết khuôn mặt đỏ lên, than thở nói: “Thanh Nghiên tình huống không giống, lúc trước nếu không phải bị Mộc gia bắt thay thế Mộc Thiên Dao gả cho Thương Diễm Túc, nàng làm sao có thể lập gia đình?”

“Có thích người nào hay chưa?”

“Không có! Bổn minh chủ ánh mắt đâu có tầm thường, người bình thường làm sao lọt vào mắt bổn minh chủ được?”

“Vậy Thương Diễm Trạch kia thì sao?”

Sửng sốt một chút, đột nhiên “Phanh” một tiếng, Lăng Vũ bị vô tình đá từ trên nóc nhà xuống dưới, sau khi đá Vân Mộng Tuyết mới phản ứng lại, cũng là không hiểu chính mình vì sao khi nghe đến tên Thương Diễm Trạch liền kích động như vậy.

***

Trong phòng Thương Diễm Túc, Lãnh Thanh Nghiên đang nằm trên người hắn, đôi mày thanh tú đột nhiên nhăn lại, vẻ mặt buồn rầu.

“Làm sao vậy?”

Lắc đầu nói: “Không có việc gì”.

Vươn tay vuốt vuốt đầu lông mày của nàng, thân thiết nhìn nàng nói: “Không có việc gì nhăn mặt nhăn mày làm gì?”

Đột nhiên ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống Thương Diễm Túc, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng mân mê, nói: “Đột nhiên phát hiện, ta mười bảy tuổi đã sinh cục cưng, trời ạ, may mắn cục cưng cũng không có bị si ngốc”.

“Nữ tử mười bốn tuổi là có thể lập gia đình, nàng mười bảy tuổi mới sinh cục cưng, quả thật đã muộn a”.

“Phanh!” Lãnh Thanh Nghiên nâng tay liền một quyền đánh vào trên mặt hắn, nhìn Thương Diễm Túc bộ dáng nhe răng trợn mắt, thật ra cũng không nỡ đánh xuống quyền thứ hai, “Ta nhưng vẫn đều nghĩ sau hai mươi lăm tuổi mới là thích hợp nhất để sinh cục cưng!”

“… Nghiên nhi muốn sinh thêm một cục cưng nữa?”

“Không muốn!” Một cái là đủ rồi a, làm gì còn muốn sinh nữa, thực vất vả!

Nghe vậy, Thương Diễm Túc nhẹ nhàng thở phào, may mắn, Nghiên nhi không có ý nghĩ như vậy, nếu không, hắn không thể tưởng tượng cảnh tượng sẽ có một đống lớn đứa nhỏ đến cùng hắn giành Nghiên nhi là cái gì dạng. Một tiểu tử kia cũng đã khiến hắn chịu không nổi, nếu lại thêm vài cái, hắn khẳng định sẽ điên mất.

***

Sử thừa tướng hôm trước đã không có vào triều sớm, cũng đã dẫn đến không ít sự chú ý, mà hiện tại đột nhiên lại truyền ra tin Sử thừa tướng cùng Thiên Ưng quốc Vũ vương Ưng Tịch Vũ cấu kết với nhau, cả triều đình đều chấn động, hầu như hơn một nửa người ở đây đều là không dám tin.

Khi Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Trạch mang theo Sử thừa tướng không còn bao nhiêu khí lực đi vào trong triều, toàn bộ đại điện trong vòng một mảnh yên tĩnh, những đại thần có mặt ngay cả thở lớn cũng không dám, chỉ đứng ở đó trơ mắt nhìn sự tình rồi sẽ phát triển theo chiều hướng nào.

Kỳ thật trước đó một ngày, Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Trạch cũng đã hỏi tất cả những điều cần hỏi rồi, mà hiện tại sở dĩ còn mang theo hắn vào triều, đơn giản cũng chỉ là hình thức mà thôi. Dù sao, hắn cũng là Thương Lang quốc quyền cao chức trọng Thừa tướng đại nhân, cũng không thể tùy tiện mà xử trí như vậy.

Có thể tìm được căn cứ chính xác cũng đã tra ra rồi, chuyện tình Sử thừa tướng cùng Thiên Ưng quốc cấu kết hầu như không còn gì để nghi ngờ nữa, Thương Lang hoàng ngay lập tức cũng đã hạ chỉ trừng phạt tội phản quốc, đem Thừa tướng phủ cả nhà chém.

Bởi vì những người liên quan cũng bị ảnh hưởng, trong triều rất nhiều đại thần bởi vì cùng Sử thừa tướng có các loại quan hệ, thậm chí trong chuyện cùng Thiên Ưng quốc cấu kết cũng có mặt, Thương Lang hoàng liên tục xử trí tốt một đám quan viên.

Trong ngự thư phòng, Thương Lang hoàng lẳng lặng nhìn Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Trạch, hai người kia, một là con ông sủng ái nhất, một là đứa cháu ông sủng ái nhất, hành vi hôm nay thật đúng là có thể nói là làm cho triều đình rung chuyển.

“Chuyện ngày hôm nay, các ngươi còn có lời gì muốn nói?”

Thương Diễm Túc thản nhiên liếc mắt nhìn ông, xoay người đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, nói: “Không phải ngài cũng rất vui vẻ rồi sao? Còn cần chúng ta nói thêm cái gì?”

Khóe miệng run rẩy vài cái, nhìn nhi tử kia không chút đem ông để vào trong mắt, Thương Lang hoàng quả thật muốn đánh hắn, nói: “Các ngươi cũng biết, chuyện hôm nay mà xử lý không tốt, sẽ làm cho triều chính rung chuyển, làm cho biên quan lại nổi chiến sự?”

Thương Diễm Trạch cong khóe miệng, nói: “Hoàng bá bá, người cũng đừng nóng giận, hiện tại không phải chuyện gì cũng đều không có sao? Cháu cùng thất ca chính là tin tưởng vào bản sự hoàng bá bá người mới có thể làm ra chuyện như vậy, hơn nữa, Sử Lâm cùng quan viên trong triều cấu kết với nhau đã không phải chuyện ngày một ngày hai, hoàng bá bá ngài cũng không phải đã sớm muốn diệt trừ sao?”

Nghe vậy, Thương Lang hoàng da mặt run lên vài cái, hung hăng trừng mắt nhìn Thương Diễm Trạch một cái, cũng là không nói nên lời phản bác, chuyện này, kỳ thật ông cũng chỉ làm bộ tức giận một chút mà thôi, dù sao một việc xử trí không xong, sẽ dẫn đến một hồi tai họa lớn

Hít sâu một hơi, hỏi: “Vậy Ưng Tịch Vũ đâu? Không phải là các ngươi đã làm gì hắn chứ?”

“Đương nhiên là sẽ không làm gì hắn, chỉ là giáo huấn hắn một chút sau đó đuổi về Thiên Ưng quốc, dù sao hắn cũng là hoàng tử Thiên Ưng quốc, cũng là đứa con trai Thiên Ưng hoàng sủng ái nhất, nếu thực sự làm gì hắn, khẳng định là lại phải đánh giặc”.

Khẽ nhíu đầu mày, có chút bất ngờ trước lời nói của Thương Diễm Trạch, cũng là có chút không tin, hỏi: “Các ngươi thật sự cứ như vậy mà thả hắn đi?”

“Đương nhiên! Chuyện này nào dám lừa hoàng bá bá ngài a?”

“A? Vậy chuyện khác là có thể gạt ta rồi?”

“Không có không có, tuyệt đối không có! Thật sự chỉ là giáo huấn Ưng Tịch Vũ một chút, sau đó cũng thả hắn đi rồi”.

Thương Lang hoàng nghiêm trọng hoài nghi những lời này của Thương Diễm Trạch, rốt cuộc là như thế nào, thật sự chỉ là hơi một chút thôi sao? Có điều ông cũng không có đi hỏi lại, chỉ sợ đáp án sẽ làm tâm can ông chịu không nổi.

Thật sự là một vị hoàng đế vô trách nhiệm a, thậm chí một chuyện quan trọng như vậy mà ông cũng không hỏi rõ ràng, cũng không sợ vạn nhất xử lý không xong khiến cho biên quan chiến loạn.

Thương Diễm Trạch chạy tới trước mặt Thương Diễm Túc, cười tủm tỉm nói: “Thất ca, tiếp theo hình như đến phiên giải quyết Hoàng hậu nương nương rồi!”

Nghe được lời ấy, khóe miệng Thương Lang hoàng lại một lần nữa hung hăng run rẩy vài cái, hai xú tiểu tử này, vì sao một chút cũng không hề quan tâm đến tình hình trước mắt vậy? Vậy mà dám ở trước mặt một hoàng đế như ông nói ra những lời ấy, thật là sai lầm a.

Thương Diễm Túc cũng đem tầm mắt chuyển đến trên người Thương Lang hoàng, thần sắc bên trong khó tránh khỏi còn có chút không được tự nhiên, dù sao, mười mấy năm qua, hầu như là không có việc nào là hắn không cùng phụ hoàng đối nghịch.

“Về chuyện nữ nhân kia, ngài cũng sẽ không quản a?”

Khẽ thở dài, nhìn Thương Diễm Túc nói: “Phụ hoàng chỉ là không muốn nhìn thấy huynh đệ các con tương tàn”.

“Lời này, ngài hẳn là nên nói với Thương Diễm Trác!”

Thương Lang hoàng vẻ mặt không khỏi cứng đờ, có chút không biết nói gì mà chống đỡ, ông đương nhiên biết, Thương Diễm Túc kỳ thật thực lười, có một số việc nếu không phải làm cho hắn thực tức giận, hắn căn bản là mặc kệ.

Nhìn vẻ mặt ảm đảm của phụ hoàng, Thương Diễm Túc trong mắt hiện lên một tia xin lỗi, đột nhiên dùng thanh âm rất nhẹ nói một câu: “Thực xin lỗi”.

Sau đó, hắn xoay người liền rời khỏi ngự thư phòng.

Thương Diễm Trạch chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn bóng dáng Thương Diễm Túc rời đi, nhìn thế nào đều có cảm giác chạy trốn, sau đó đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Thương Lang hoàng, nhếch miệng nở nụ cười, nhưng cái gì đều không có nói, chỉ là khom người cáo lui.

Một câu ‘thực xin lỗi’ kia của Thương Diễm Túc cũng làm cho Thương Lang hoàng sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, nhìn cửa ngự thư phòng đột nhiên lộ ra một chút tươi cười sáng lạn, cũng không biết xú tiểu tử này còn không được tự nhiên tới khi nào.

***

Ở ngoài kinh thành, Lãnh Thanh Nghiên cùng Lăng Vũ đứng chung một chỗ, đối diện bọn họ, là Ưng Tịch Vũ gần như là ngay cả đứng cũng không được vững.

“Các ngươi xác định muốn cho ta về Thiên Ưng quốc sao? Phải biết rằng, chúng ta chính là kẻ địch a”.

Cười khẽ một tiếng, nói: “Nhưng nếu không cho ngươi quay về, ta sợ rất nhanh hai quốc gia lại đánh nhau. Hơn nữa, giết ngươi kỳ thật cũng cũng không thể thay đổi cái gì, Thiên Ưng quốc ngươi cũng không phải là chỉ có một vị hoàng tử mà thôi”.

“Lời tuy như thế, nhưng mà người kế nhiệm vị trí Thiên Ưng hoàng sau này cũng không biết ra sao, chiến tranh cũng vẫn sẽ có như cũ”.

“Đó là chuyện về sau này, ít nhất hiện tại trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không xảy ra, hơn nữa, có một vị đối thủ như ngươi ở địch quốc, kỳ thật cũng không tệ”.

“Ngươi không biết là tam quốc thống nhất càng thêm mạnh hơn sao?”

“Không biết, có hai quốc gia khác ở bên cạnh như hổ rình mồi còn có thể làm cho bổn quốc quốc quân càng thêm hùng mạnh, nếu như tam quốc thống nhất, thiên hạ chỉ có một vị hoàng đế, sớm hay muộn triều đại cũng sẽ thay đổi. Cho dù có chiến tranh, cũng chỉ ở biên quan thì tốt rồi, những nơi khác, đừng liên lụy là được”.

Ưng Tịch Vũ trong mắt không khỏi bắn ra tinh quang, đột nhiên nói: “Cùng theo ta trở về, thế nào?”

Lãnh Thanh Nghiên cười khẽ một tiếng, trên mặt tràn ngập ý cười nhìn hắn, nói: “Vũ vương điện hạ, ngươi hiện tại có thể trở về nên cám ơn trời đất rồi, những điều khác trăm ngàn đừng nghĩ nhiều, miễn cho đến lúc đó liền thật sự không thể quay về”.

Có chút thất vọng thở dài, sau đó đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Lăng Vũ bên cạnh, nói: “Còn ngươi?”

Lăng Vũ lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Ta sẽ không về Thiên Ưng quốc, đương nhiên, kỳ thật ta còn rất muốn giết ngươi, nhưng Dung nhi đã xin ta bỏ qua cho ngươi”.

Trên mặt hiện lên một tia thương cảm, gật gật đầu, nói: “Vậy ta đây đi về trước, mặt khác, giúp ta chuyển lời đến Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Trạch, sớm hay muộn có một ngày, ta sẽ làm cho bọn họ nếm thử tư vị một chút giáo huấn là cái gì”.

Nhìn Ưng Tịch Vũ biểu tình nghiến răng nghiến lợi, lại nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, Lãnh Thanh Nghiên cố nín cười, gật đầu nói: “Được, ta nhất định chuyển lời đến bọn họ”.

Ưng Tịch Vũ lại nhìn về phía Lăng Vũ, nói: “Còn nữa, thay ta chuyển lời đến Dung Kiều, ta vẫn đều rất quan tâm đến muội muội là nàng, chỉ là sinh ra ở gia đình đế vương, có một số việc, luôn thân bất do kỷ”.

Sửng sốt một chút, lập tức gật đầu nói: “Ta sẽ chuyển lời cho nàng”.

“Cuối cùng, đối với ngươi cùng Dung nhi, ta chỉ có thể nói một tiếng thực xin lỗi, nhưng ta cũng không có hối hận, còn nữa, ngươi thật sự không cùng ta đi sao?” Ưng Tịch Vũ vẫn như cũ có chút không muốn từ bỏ ý định, chờ mong nhìn Lãnh Thanh Nghiên.

Lãnh Thanh Nghiên cười khẽ lắc lắc đầu, nói: “Vũ vương gia, ngươi thật sự có thể đi rồi, nếu không đi, vạn nhất có người hối hận thả ngươi đi thì cũng không xong”.

Nhẹ nhàng nhếch miệng, nhìn Lãnh Thanh Nghiên cười hỏi: “Ngươi đây là quan tâm ta sao?”

“Đương nhiên không phải, ta chỉ là quan tâm ngươi nếu như còn ở nơi này tiếp tục quấy rối, thực đúng là quấy rầy ta cùng tướng công ta ở chung, khiến chúng ta đều không thể mỗi thời mỗi khắc cùng một chỗ”.

“...”