Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng ngồi trong khuê phòng Mộc Thiên Dao, một thân hỉ phục đẹp đẽ quý giá, đầu đội mũ phượng, hôm nay, nàng phải thay Mộc Thiên Dao gả vào Lạc vương phủ.
Mà đây, chính là nhiệm vụ thứ tư của nàng, nhưng mà, nàng vẫn không thể thoát khỏi Mộc gia được.
Vươn tay vén mành châu che trước mặt ra, lộ ra dung nhan tuyệt thế kia.
Đôi mắt như nước hồ thu, mười ngón tay thon dài, da trắng nõn nà, trên làn da trắng lộ ra chút phấn hồng, đôi mắt đẹp lưu chuyển, như con bướm bị mất hô hấp tái nhợt bừng tỉnh trong bóng đêm, vẻ mặt lạnh nhạt, như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười, đẹp như pháo hoa lúc ẩn lúc hiện hư vô mà sáng lạn, lại lộ ra một chút trào phúng nhàn nhạt.
Lãnh Thanh Nghiên thật không biết có phải nữ tử Mộc gia đều có thói quen bỏ trốn theo người hay không, năm đó, mẫu thân của nàng cùng người bỏ trốn, sau đó có nàng, hiện tại, có Mộc Thiên Dao sắp trở thành Lạc vương phi, vậy mà trước đó vài ngày lại bỏ trốn cùng người tình, chẳng biết đi đâu.
Nếu không phải bởi vì thật sự không tìm thấy tung tích của nàng ta, mà ngày đại hôn thì ngày một tới gần, Mộc Kiệt tuyệt đối sẽ không nghĩ đến biện pháp thay mận đổi đào này, mà làm cho nàng thay thế, lấy thân phận Mộc Thiên Dao gả vào Lạc vương phủ.
Ở nơi nào đó trong Mộc gia, Mộc Ngâm Phong đứng ở trước mặt Mộc Kiệt, tươi cười trên mặt hoàn toàn biến mất không thấy, “Gia gia, người làm sao có thể làm như vậy chứ? Vạn nhất bị Lạc vương phát hiện đó chỉ là thế thân, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua đâu!”
Đối với chất vấn của cháu trai, Mộc Kiệt hiển nhiên rất là bất mãn, ông ta nhíu nhíu mày, quát: “Ngươi biết cái gì? Chẳng lẽ ngươi cho là nếu trong ngày đại hôn hôm nay mà không thấy tân nương, Lạc vương không tức giận sao? Chẳng lẽ ngươi muốn cho toàn bộ người trong thiên hạ biết chuuyện muội muội ngươi cùng nam nhân khác bỏ trốn?”
“Gia gia…”
Mộc Kiệt không đợi hắn nói hết, liền nhíu mày vẻ mặt không vui nói: “Đủ rồi, những năm gần đây, ngươi luôn luôn bảo vệ nàng ta khắp nơi, ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì trong lòng sao?”
“Ta…”
Bởi vì câu này, Mộc Ngâm Phong không khỏi có chút chật vật, không dám đối diện trực tiếp với Mộc Kiệt.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Mộc Kiệt ngữ khí cũng là thoáng thả lỏng, dù sao, đây cũng là đứa cháu trai mà ông vừa lòng nhất, nếu không phải bị hắn làm cho tức giận, khẳng định là sẽ không dùng ngữ khí này để nói chuyện với hắn.
Thở dài, sau đó ông ta hòa hoãn nói: “Phong nhi, nàng ta không thích hợp với ngươi, ngươi hẳn là xứng có được một nữ tử vĩ đại hơn, mà không phải nàng ta, nàng ta chỉ là một nữ tử được bồi dưỡng không có chút tình cảm mà thôi”
Lãnh Thanh Nghiên một bộ dáng lạnh lùng, nhất là đối với những mệnh lệnh của ông, điều này làm cho Mộc Kiệt phi thường tin tưởng, nàng quả thật có đủ tư cách làm tử sĩ, hơn nữa nàng đối với Mộc gia mà nói, còn có giá trị lợi dụng rất lớn! Mộc Ngâm Phong hai tay nắm chặt, nhếch môi, cũng không còn lời nào để nói, bởi vì suy nghĩ của hắn không giống với những lời gia gia nói, nàng chính là cháu gái ngoại của gia gia, tàn nhẫn biết bao, người thế nhưng nhẫn tâm lấy đi mạng sống của nàng! Cho dù không thích nàng, cho dù bởi vì xuất thân của nàng khiến cho Mộc gia hổ thẹn, nhiều nhất, lạnh nhạt với nàng là được rồi, vậy mà sao lại đem nàng bồi dưỡng thành con rối? Cũng không thể nói với ông, cho dù có một nữ tử ưu tú hơn thì thế nào, thích nàng cũng không phải bởi vì nàng có bao nhiêu vĩ đại, chính là thích nàng mà thôi.
Hắn lại càng không thể nói thêm, hiện tại, cháu gái mà ông yêu thương nhất cùng người bỏ trốn, cùng trước kia, nữ nhi người yêu thương nhất cùng người khác bỏ trốn, khiến cho Mộc gia hổ thẹn, cho tới bây giờ không phải đều là người Mộc gia một nhà sao? “Gia gia, tính cách của biểu muội cùng Mộc Thiên Dao hoàn toàn không giống nhau, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị phát hiện, đợi đến lúc Lạc vương tức giận, chẳng bằng hiện tại đem sự việc nói rõ ràng với hắn…”
“Được rồi Phong nhi, việc này cứ quyết định như vậy đi, huống chi, hiện tại nàng ta cũng đã thay Dao nhi mặc vào gả y (áo cưới), không có lí do gì để không gả! Về phần có bị Lạc vương phát hiện hay không, thì phải xem biểu hiện của nàng, huống chi, Lạc vương cũng chưa từng gặp qua Dao nhi, hắn làm sao biết đó là người thế thân đâu?”
“Gia gia…”
“Phong nhi!”
Ánh mắt Mộc Kiệt trở nên sắc bén, ngăn không cho Mộc Ngâm Phong tiếp tục dây dưa chuyện này, hiển nhiên, hắn đã quyết định là phải làm như vậy, cho dù Mộc Ngâm Phong có nói thêm gì đi nữa, đều không có khả năng thay đổi sự thật.
Mộc Ngâm Phong nhếch môi, tuy có không cam lòng, nhưng vẫn là thấp giọng nói: “Ta đã biết, gia gia”
Dù sao đây cũng là đứa cháu trai mà mình hài lòng nhất, thậm chí nếu như không có gì xảy ra, trong tương lai Mộc gia cũng sẽ rơi vào tay hắn, Mộc Kiệt đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, giọng nói cũng hòa hoãn đi rất nhiều, nói: “Được rồi Phong nhi, ta biết trong lòng ngươi không thoải mái, nhưng chuyện này không còn con đường nào khác nữa”
“Ta biết, gia gia”
Có một bóng màu đen, chợt lướt qua cửa, không một ai phát hiện ra, lao thẳng về phía khuê phòng của Mộc Thiên Dao mà đi.
Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng nhìn người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt này, Mộc Ngâm Thần.
Hắn không nói gì, nàng tự nhiên cũng sẽ không chủ động mở miệng, hai người đều là những kẻ lạnh lùng đến tận xương tủy như nhau, cứ im lặng đối diện với nhau như vậy.
Mộc Ngâm Thần thoáng đem tầm mắt dời đi, trên mặt lạnh như băng không hề có biểu tình gì kia, đột nhiên xuất hiện một tia dao động, sau đó nói: “Đừng để cho Thương Diễm Túc nhận ra ngươi chỉ là người thay thế!”
Lãnh Thanh Nghiên gật đầu, đạm mạc nói: “Thập Cửu tuân theo dặn dò của tam thiếu gia”
Lời này làm cho trong mắt Mộc Ngâm Thần hiện lên một tia bất mãn, cánh môi khẽ nhếch lên một độ cong càng thêm lạnh như băng, gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Nghiên, nhưng cái gì cũng không nói thêm, chỉ nhìn nàng trong chốc lát sau xoay người liền rời đi.
Lãnh Thanh Nghiên thấy vậy thực có chút khó hiểu, cũng có chút kinh ngạc, bởi vì mới vừa rồi Mộc Ngâm Thần vẻ mặt có chút biến đổi, đối với khuôn mặt từ trước đến nay không chút thay đổi của Mộc Ngâm Thần mà nói, muốn làm cho hắn xuất hiện một tia biến hoá, quả thật là rất không dễ dàng, nhưng mà, hiện tại là vì sao? Không để cho Thương Diễm Túc nhận ra nàng chỉ là người thay thế, bởi vì một khi bị nhận ra, kết cục của nàng sẽ vô cùng thê thảm, không chỉ có Lạc vương phủ không tha cho nàng, mà ngay cả Mộc gia, đến lúc đó cũng nhất định sẽ diệt nàng, dùng nàng để ngăn sự tức giận của Thương Diễm Túc.
Khi vừa bước tới cửa, Mộc Ngâm Thần vẫn là không nhịn được mà dừng bước, một lần nữa xoay người lại, lẳng lặng nhìn Lãnh Thanh Nghiên.
“Tam thiếu gia còn điều gì muốn dặn dò?”
Lãnh Thanh Nghiên đạm mạc lạnh nhạt hỏi một câu, mà khi vừa thốt ra những lời này, nàng lại một lần nữa thấy được vẻ mặt Mộc Ngâm Thần càng thêm dao động.
“Ta là biểu ca của ngươi”
“…”
Mộc Ngâm Thần đột nhiên nói ra những lời này, chỉ làm cho Lãnh Thanh Nghiên càng thêm khó hiểu, sau đó hình như nhớ tới cái gì đó, khẽ gọi một tiếng: “Biểu ca”
Khóe miệng thoáng có điểm run rẩy, đối với một tiếng biểu ca không có một chút cảm tình nào của Lãnh Thanh Nghiên, chỉ khiến cho hắn càng thêm khó chịu, cho tới bây giờ vẫn không thấy biểu cảm nào khác trên mặt nàng ngoại trừ lạnh lùng, nàng quả nhiên đã bị huấn luyện trở thành một con rối.
Khi nghĩ tới chuyện này, Mộc Ngâm Thần cũng không hề ý thức đến, kỳ thật chính hắn, trên mặt cũng chưa bao giờ lộ ra biểu tình gì khác ngoại trừ lạnh lùng.
Từ những điểm đó, hai người này, quả nhiên có rất nhiều điểm tương đồng đâu Bóng dáng Mộc Ngâm Phong xuất hiện ở cửa khuê phòng Mộc Thiên Dao, lại thấy tam đệ thế nhưng lại đến trước hắn một bước, không khỏi sửng sốt một chút, nhìn trong ánh mắt của hắn, xuất hiện cái nhìn phức tạp.
Chẳng qua một ánh nhìn phức tạp này rất nhanh đã biến mất nơi đáy mắt, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, mang theo chút xin lỗi nói: “Thanh Nghiên, xin lỗi, ta không thể làm cho gia gia thay đổi chủ ý”
Lãnh Thanh Nghiên đáy lòng xẹt qua một chút kinh ngạc, bình tĩnh nhìn Mộc Ngâm Phong, nói: “Đa tạ nhị biểu ca quan tâm”
Mộc Ngâm Thần mày run rẩy, nhìn Lãnh Thanh Nghiên liếc mắt một cái, sau đó quay đầu đem tầm mắt chuyển dời đến ngoài cửa sổ, vẻ mặt càng trở nên lạnh như băng.