Chí Tôn Đặc Công

Chương 354: Không đỡ nổi




Lúc Tần Dương về đến nhà, đã là bốn giờ chiều.

Đã lâu không gặp sư phụ, nên buổi trưa Mạc Vũ làm mấy món ăn, Tần Dương cùng sư phụ uống vài ly, trò chuyện một chút những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, cơm nước xong, Tần Dương lại cùng sư phụ uống trà ở trong sân, lúc này xong mới cáo từ ra về.

Tần Dương về đến nhà ngồi trên ghế sa lon, ngồi nghĩ nghĩ nhớ đến cầm điện thoại ra, gọi cho thành viên Liệp Ưng tiểu đội Thiểm Điện.

- Lão đại!

Giọng của Liệp Ưng tràn đầy kích động:

- Cậu về rồi à?

Tần Dương cười nói: 

- Đúng vậy, các cậu thì sao, ở kinh thành, hay là về ăn tết rồi?

- Còn ở kinh thành, chúng tôi ngày mai mới chính thức được nghỉ, đang bảo ngày mai chuẩn bị lên xe về ăn tết chứ, trước đó chúng tôi còn nhắc đến cậu đó, có điều trước đó không liên lạc được vói cậu, đoán là cậu lại đi thi hành nhiệm vụ rồi...

Tần Dương vui vẻ cười nói:

- Các cậu đều ở đây cả à, tốt lắm. Tối nay có thời gian không, tụ tập một chút chứ?

- Được, vậy tôi bọn kêu Kim Cương, thời gian cậu không ở đây, chúng tôi nhớ cậu muốn chết!

Tâm tình Tần Dương cũng có chút kích động, là một đám anh em vào sinh ra tử cùng chung hoạn nạn đồng cam cộng khổ, có thể gặp lại, đây đương nhiên là chuyện để cho người ta thấy vui.

- Được, cậu hỏi bọn họ một chút, không có chuyện thì buổi tối đi uống rượu.

- Khẳng định đến đông đủ, bây giờ đang mùa đông, chúng ta đi ăn lẩu dê đi!

Tần Dương liền gật đầu: 

- Được, vẫn quán lẩu dê trước kia chúng ta thường đi!

- Được!

Tần Dương cúp điện thoại, dựa vào ghế, trên mặt lộ ra nụ cười, cũng không biết mấy tên này này nửa năm qua như thế nào.

Leng keng!

Tiếng chuông cửa vang lên, Tần Dương đứng lên, đi tới mở cửa phòng ra.

Đứng ở cửa một cô gái xinh đẹp phong thái thoải mái, vóc người cao gầy, đường cong mê người, gương mặt đẹp, cầm một cái bóp màu trắng, trong tay xách hai cái túi giấy to.

Cô gái xinh đẹp thấy Tần Dương, ánh mắt tức khắc sáng lên, xách túi giấy vào cửa, hai tay buông lỏng, mặc cho túi giấy rơi xuống đất, sau đó hai duỗi thẳng tay, ôm thẳng Tần Dương vào trong lòng, trong miệng phát ra tiếng cười khoa trương: 

- Tiểu Dương Dương, đã lâu không gặp, lại đẹp trai lên rồi, nhớ dì út rồi chứ?

Cô gái xinh đẹp này đương nhiên là được dì út của Tần Dương - La Thi Nhã, một người phụ nữ khiến cho Tần Dương vừa thích lại vừa nhức đầu.

Thích là La Thi Nhã từ nhỏ đến lớn đối với Tần Dương đều rất tốt, từ phương diện trông nom cuộc sống đến kéo tay áo giúp Tần Dương đi đánh nhau, quan hệ này không thể không thân thiết, nhức đầu ở chỗ cô ấy suốt ngày coi Tần Dương như con nít, không mảy may cân nhắc tâm trạng của Tần Dương.

Tần Dương bị La Thi Nhã ôm như vậy, gương mặt lập tức đỏ lên, rất lúng túng giãy giụa ra khỏi ngực La Thi Nhã.

- Dì út, cháu đã hai mươi rồi, dì đừng như vậy...

La Thi Nhã cười khanh khách, nụ cười vạn phần yêu mị:

- Ồ, đỏ mặt kìa, trưởng thành rồi đấy, dì út ôm một chút đã làm sao nào, trước kia ôm còn thiếu à, cháu toàn thân trên dưới làm gì còn chỗ nào dì chưa thấy, thằng cu của cháu dì cũng giúp cháu tắm không biết bao nhiêu lần...

Mặt của Tần Dương tức khắc càng đỏ, hoàn toàn không đỡ nổi, cười khổ nói: 

- Dì út, dì cũng đừng chọc cháu nữa.

La Thi Nhã cười khanh khách nói: 

- Ai bảo mỗi lần chọc cháu, gương mặt cháu hồng hồng dáng vẻ đáng yêu như vậy, dì không nhịn được lại muốn chọc cháu.

Tần Dương ở trước mặt rừng súng mưa đạn cũng có thể giữ bình tĩnh, nhưng ở trước mặt La Thi Nhã thì một chút lực chống đỡ cũng không có, không còn cách nào, La Thi Nhã từ nhỏ trông nom hắn, hắn từ nhỏ đến lớn những chuyện xấu kia, cô ấy cũng rõ ràng, nói ở một mức độ nào đó, cô ấy so với mẹ La Thi Thiến của Tần Dương còn hiểu Tần Dương hơn một ít.

Tần Dương rất rõ ràng tính tình của dì út, cô ấy dù biết bản thân trưởng thành, nhưng trong lòng cô ấy vẫn xem bản thân như thằng nhỏ năm đó bám lấy cô ấy, đòi cô ấy ngủ cùng, cô ấy thậm chí còn dám chỉ mặc đồ lót ở trước mặt Tần Dương đi qua đi lại, hơn nữa còn thường xuyên dùng dùng lời nói có cánh để chọc ghẹo Tần Dương, người đẹp như tên gọi này rút ngắn giai đoạn giúp Tần Dương biết rõ phụ nữ.

Dì út như vậy, ai chịu nổi chứ!

Đừng tưởng rằng La Thi Nhã ở bên ngoài cũng như vậy, ở bên ngoài cô ấy là một giám đốc của công ty rất khôn khéo tài giỏi lạnh lùng hà khắc, người trong công ty thấy cô ấy, tim treo ở cổ họng, chỉ sợ không làm tốt việc, bởi vì yêu cầu của cô vô cùng nghiêm khắc, đã làm sai chuyện là sẽ bị nghiêm trị.

Có lẽ cũng chính bởi vì tính cách này của cô, mới hai mươi tám tuổi trong tay cô đã có một đội ngũ khôn khéo tài giỏi, bọn họ nắm trong tay đồng lương cao khiến người khác hâm mộ, làm được những việc người khác không có cách nào làm được, trong mấy năm ngắn ngủi như vậy, mấy phen thu mua bán lại, giá trị tên tuổi công ty của cô đã đạt tới vài chục vạn, thực lực công ty vượt qua chị của La Thi Thiến của cô rất nhiều.

La Thi Nhã vịn tủ giày, tao nhã cong cặp chân dài, thay đôi dép lông xù, sau đó xoay người chỉ chỉ hai cái túi lớn trên đất: 

- Mua cho cháu, xem xem có hợp hay không.

Tần Dương tò mò xách lên túi:

- Mua cái gì vậy?

La Thi Nhã cười híp mắt nói: 

- Cháu thử chẳng phải sẽ biết sao?

Tần Dương xách túi vào phòng, La Thi Nhã ngồi trên ghế, dáng vẻ tao nhã:

- Mặc cho dì xem xem, xem có vừa người không.

Tần Dương buông túi xuống, mở túi ra xem, là một bộ âu phục của Armani và hai áo sơ mi, xem một túi khác nữa, sắc mặt mới vừa bình phục của Tần Dương tức khắc lại hồng lên, trong cái túi lớn này trừ một đôi giày da ra, còn có giây nịt da cùng với một cái túi nhỏ, trong túi nhỏ tất cả đều là qu.ần lót và vớ, toàn bộ đều là nhãn hiệu nổi tiếng, số lượng còn không ít.

Tần Dương có hai phần lúng túng nói: 

- Dì út, dì cho cháu quần áo là được rồi, đồ lót và vớ này, cháu tự mua là được.

La Thi Nhã cười híp mắt nhìn chằm chằm gương mặt hồng hồng và dáng vẻ của Tần Dương:

- Nói chung là tiện tay, hơn nữa, những thứ này nhiều một chút không sao, cháu và dì út xấu hổ cái gì, nhanh đi, thay cho dì xem xem vừa người không.

Tần Dương không làm sao được đành xách túi vào phòng của mình, thay cả người âu phục và giầy da mới, sau đó đi ra.

La Thi Nhã nhìn Tần Dương đi ra, ánh mắt tức khắc sáng lên, đứng lên, đi qua, tay vỗ hai cái lên ngực của Tần Dương:

- Cái thân hình này vậy mà nhìn cũng rất chất đó, âu phục hoàn toàn có thể tôn lên, rất tuấn tú. Không tệ không tệ!

Vóc người Tần Dương cân đối, thân cao cũng đủ, mặt rất thanh tú, một bộ âu phục mấy vạn này mặc trên người, hơn nữa hắn bản thân có cái khí chất trầm ổn bình tĩnh, khiến cho hắn tức khắc trở nên càng hút mắt.

Người đẹp vì lụa ngựa đẹp vì yên, những lời này tuyệt đối là có đạo lý của nó.

Tần Dương thì qua gương, bản thân cũng rất hài lòng, cười nói cám ơn: 

- Cám ơn dì út.

La Thi Nhã cười híp mắt nói: 

- Tiểu tử thúi với dì còn khách khí cái gì, cháu trưởng thành, chẳng lẽ khoảng cách cũng thay đổi sao? Hồi nhỏ cháu ngày ngày ôm cổ dì út đòi ôm đòi hôn, bây giờ ôm một cái cũng đỏ mặt, cũng không cho ôm...

Mặt của Tần Dương tức khắc lại đỏ lên, đúng là không đỡ nổi mà...