Chí Tôn Đặc Công

Chương 348: An tâm




Trần Tuệ cũng không phải ở lại quá lâu, bởi vì cô nói ra mật mã, lập tức mật mã bị khóa được giải, tài liệu bên trong con chip cũng đã mở ra được.

Long Vương điều động Tần Dương đưa Trần Tuệ trở về, mục đích lớn nhất chính là vì mật mã này, bây giờ mật mã cũng đã lấy được, đương nhiên sẽ không ai làm khó Trần Tuệ, trong một chừng mực nào đó, Trần Tuệ cũng có cống hiến to lớn.

Sau đó Trần Tuệ đem toàn bộ chuyện mà bản thân biết được thuật lại, xong thì có người đưa cô đến một phòng khách tạm ở lại.

Trần Tuệ tắm rửa một cách sảng khoái, thay một bộ quần áo mới mà nhân viên phục vụ đã chuẩn bị sẵn cho cô, sau đó ngồi ở trên giường, tiện tay mở ti vi ra.

Trên tivi chiếu cái gì, Trần Tuệ kỳ thật cũng không có chú ý, cô chỉ là ngẩn người ra lẳng lặng ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình.

Thái độ của những người hỏi chuyện đều không tệ, lúc hỏi chuyện xong nói cô cứ yên tâm ở lại chỗ này, đợi đến khi cô có tài liệu thân phận mới, thẻ ngân hàng vân vân toàn bộ sau khi làm xong sẽ được đưa tới, bên trong thẻ ngân hàng sẽ có một khoản tiền tiết kiệm không nhỏ, đến lúc đó cô có thể rời đi, bắt đầu cuộc sống mới.

Mật mã mà cô nói ra là hữu hiệu, việc này cô cũng đã biết trước, cũng bởi vậy tinh thần bất an của cô cũng giảm đi rất nhiều.

Người có giá trị, tóm lại sẽ phải được ưu đãi hơn.

Mặc dù không biết bên trong con chip kia rốt cuộc có bí mật gì, rốt cuộc có giá trị cao bao nhiêu, nhưng chuyện này cũng không có quan hệ gì lớn đối với cô cả, hơn nữa con chip cuối cùng rơi vào trong tay chính phủ Hoa Hạ, cuối cùng cô vẫn có chút yên tâm.

Mặc dù cô chỉ là Hoa Kiều, nhưng gốc rễ của cô cuối cùng vẫn là ở Hoa Hạ, chồng cô cũng là người Hoa, hơn nữa về sau cô cũng sẽ sinh sống ở nơi này, có thể sẽ ở kết hôn ở đây, sinh con sinh cái, lá rụng về cội.

- Cốc cốc cốc!

Ngây người ra không biết là bao lâu, cho đến khi cửa phòng vang lên tiếng đập cửa mới làm cô bừng tỉnh.

Trần Tuệ đứng dậy, mở cửa phòng ra, nhìn thấy Tần Dương đứng ở cửa, con mắt tức khắc sáng lên.

- Cậu tới rồi.

Tần Dương cười cười nói:

- Đúng vậy, sợ cô một mình ở đây không quen, nên mới tới thăm cô.

Chợt lại nháy mắt mấy cái, cười tủm tỉm bổ sung nói:

- Trước đó không phải tôi đã đồng ý với cô sẽ đi thăm cô sao?

Trần Tuệ tránh cửa phòng ra: 

- Mời vào nhà đi.

Tần Dương đi vào phòng, đánh giá một lượt điều kiện trong phòng, cười nói: 

- Xem ra cũng không tệ lắm.

Trần Tuệ ừ một tiếng:

- Đúng, quả thật là không tệ, chỉ là không biết phải ở bao lâu.

Tần Dương cười cười nói: 

- Người đi cung cấp tin tức cũng đã qua bước xác minh rồi, đương nhiên sẽ không phải chờ lâu nữa đâu. Không cần lo lắng, những ngày này cô cũng khá mệt rồi, đúng lúc có thể nghỉ ngơi một chút, còn mấy ngày nữa là đến tết rồi, mọi chuyện cứ chờ qua tết rồi tính sau đi.

- Tết sao?

Trên mặt Trần Tuệ lộ ra có đôi phần hơi lạc lỏng:

- Hằng năm mỗi dịp tết đến chồng tôi mặc dù không về Hoa Hạ, nhưng ở Nhật, mỗi khi tết đến, anh ấy đều cùng với tôi hai người ở bên nhau đàng hoàng chúc mừng một bữa, năm nay ngược lại tôi đã thay anh ấy về Hoa Hạ rồi, nhưng sẽ không còn người ở cùng đón năm mới nữa.

Tần Dương nhẹ giọng an ủi: 

- Năm mới, cũng ngụ ý là một bắt đầu mới, cô cũng đừng nghĩ nhiều nữa.

Trần Tuệ ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Tần Dương:

- Hôm nay cậu đến gặp tôi, có phải sau này sẽ hoàn toàn biến mất không, từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại cậu nữa phải không?

Tần Dương lấy từ trong túi quần ra một mảnh giấy, trên đó viết một số điện thoại:

- Nếu như cô gặp phải phiền phức gì thì gọi số điện thoại này, sau đó ở trong hộp thư tin nhắn thoại gửi lại cho tôi một lời nhắn, sau khi tôi nhận được tin tức sẽ giải quyết phiền phức giúp cô. Mặt khác, bọn họ hẳn là cũng sẽ cho cô một số cách thức liên lạc, bảo đảm khi cô gặp phải phiền phức nhất định có thể tìm được người giúp cô. Mật mã mà cô cung cấp đã giúp được một việc lớn, bọn họ sẽ không quên sự trợ giúp của cô.

Trần Tuệ nhận lấy tờ giấy của Tần Dương đưa, ở trên chỉ có một dãy số, ngoài ra không có cứ thứ gì khác.

Sắc mặt Trần Tuệ có đôi phần ảm đạm, mặc dù Tần Dương nói hắn là người nhận tiền làm việc, nhưng từ những nhân viên cô tiếp xúc sau khi cô đến Hoa Hạ, cô cảm giác được Tần Dương chắc là đang làm việc cho chính phủ Hoa Hạ, thậm chí hắn có lẽ còn là một đặc công.

Cô có thể hiểu cho Tần Dương, cô cũng biết rõ Tần Dương có thể đơn độc vì cô để lại một hộp thư tin nhắn thoại, đây đối với cô đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, suy cho cùng dù hắn là nhận tiền làm việc, hay là đặc công chính phủ, nhiệm vụ của hắn cũng đã hoàn thành, hắn thật sự vốn không cần phải đến thăm hỏi cô, cũng căn bản không cần chiếu cố đến cô.

Đây không phải chức trách của hắn nữa!

Tần Dương sờ lỗ mũi một cái, hắn có thể hiểu cho Trần Tuệ, bây giờ một mình lẻ loi hiu quạnh bước tới Hoa Hạ, trong lòng không có chỗ dựa, loại cảm giác đó khẳng định là không dễ chịu chút nào, ngay lúc hắn chuẩn bị nói thêm chút gì đó, Trần Tuệ cũng đã ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên mấy phần xán lạn mỉm cười.

- Vậy được, số điện thoại này tôi sẽ giữ lại, hi vọng tôi sẽ không phải dùng đến nó.

Tần Dương kinh ngạc nhìn nụ cười trên mặt Trần Tuệ, trong lúc vô thức ờ một tiếng.

- Cảm ơn cậu trong khoảng thời gian này đã rất chiếu cố đối với tôi, tôi cũng là người trưởng thành, hoàn toàn có khả năng chăm sóc tốt bản thân mình, cậu không cần lo lắng cho tôi. Cậu cứ yên tâm đi làm việc của cậu, hi vọng chúng ta có duyên gặp lại.

Đây là đang đuổi mình đi sao?

Tần Dương hơi sửng sốt một chút, chợt lấy lại tinh thần, trong lòng thở dài một hơi, người phụ nữ này là đang tỏ ra vẻ kiên cường đây mà.

Tần Dương đương nhiên không đi vạch trần ra, có những cái khổ mà không thể gánh giúp kẻ khác được, có những giọt nước mắt bản thân cũng chỉ có thể khóc thầm, dù là hai bên biết rõ, cũng không cần nói ra.

Tần Dương thoải mái vươn tay: 

- Chúc cô may mắn, năm mới vui vẻ.

Trần Tuệ cũng vươn tay, bắt chặt lấy bàn tay của Tần Dương:

- Năm mới vui vẻ!

- Hẹn gặp lại!

- Hẹn gặp lại!

Tần Dương buông tay ra, quay người thoải mái rời đi.

Trần Tuệ tiễn đến cửa ra vào, sau khi nhìn bóng lưng Tần Dương hoàn toàn biến mất, nụ cười trên mặt cũng biến mất, cô đóng cửa phòng lại, dựa lưng vào cửa phòng, thân thể bất lực trượt xuống, cuối cùng hai tay bưng mặt, nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt trong im lặng.

Một hồi lâu, cô vuốt nước mắt trên mặt đi, đứng lên, nhìn vào tờ giấy có ghi dãy số trên đó, mang theo cả nước mắt đầm đìa trên mặt miệng nở một nụ cười.

Tôi nhất định sẽ sống tốt!

...

Sau khi Tần Dương rời khỏi chỗ Trần Tuệ, trực tiếp đón xe đi tới một cư xá nơi có quân nhân đứng gác cổng.

Tần Dương xuống xe, sau khi ở cổng trình giấy chứng nhận thân phận xong, Tần Dương đi vào cư xá, sau đó quẹo vào trong một tòa biệt thự ba tầng.

Tần Dương nhấn chuông cửa, một phụ nữ khoảng bốn mươi mấy tuổi mở cửa sắt bên ngoài ra, nhìn thấy Tần Dương, trên mặt hiện lên nụ cười.

- Tiểu Tần tới rồi.

Tần Dương cười tủm tỉm nói:

- Dì Mai, chuẩn bị thêm một phần cơm nhé, tối nay cháu ở đây kiếm bữa cơm.

Người phụ nữ cười nói:

- Được thôi... Lão Diệp ở sân sau.

Tần Dương đáp lời lại một tiếng, rồi tự nhiên giống như đang ở trong nhà của mình thoải mái đi vào phòng, sau đó xuyên qua phòng khách, rồi đi tới sảnh ở sau nhà.

Ở một bên sân sau trồng một gốc mai vàng, bây giờ đang nở hoa, đầy sân đều là mùi thơm của hoa mai vàng.

Phía dưới cây mai, một ông lão tóc bạc đang chắp hai tay sau lưng nhìn vào cây mai trong sân, tựa hồ như đang thưởng thức hoa vậy.

Nghe được tiếng bước chân sau lưng, ông lão tóc bạc quay đầu lại, cười cười nói: 

- Ồ, công thần của chúng ta đã về rồi đây?