Chí Tôn Đặc Công

Chương 340: Thế lực chưa rõ




- Năm ngày trước cô gái này có nghỉ lại đây, cô ấy ngủ lại một đêm, ngày hôm sau đi ngay, vì cô gái này rất xinh đẹp, hơn nữa lại không dùng giấy chứng minh nhân dân, chúng tôi cũng có chuyện trò một chút, nên tôi nhớ rất rõ cô ấy.

Năm ngày trước?

Tần Dương dò hỏi:

- Vậy cô ấy có nói mình sẽ đi đâu, hay là rời khỏi chỗ này không? 

Bà chủ suy nghĩ một chút rồi nói: 

- Lúc đó, cũng vì muốn mời khách, nên tôi cũng hỏi cô ấy hai câu, hình như cô ấy nói muốn tới đây thuê phòng, tôi nghĩ hẳn là cô ấy đã thuê phòng xung quanh khu vực này, dù sao chỗ này cũng gần bờ biển, phong cảnh rất đẹp, rất nhiều người trong thành phố thích đến đây thuê phòng ở một thời gian...

Hai mắt Tần Dương sáng lên: 

- Vậy bà chủ có biết cô ấy thuê ở đâu không?

Bà chủ lắc đầu, nói:

- Cái này thì tôi không biết, dù sao trên thị trấn này cũng có rất nhiều nơi cho thuê phòng, hơn nữa phòng cho thuê cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi.

Tần Dương lại hỏi thăm vài câu, sau khi xác nhận không bỏ sót gì cả mới chào cảm ơn bà chủ rồi rời đi quán trọ này.

Mặc dù không tìm được Trần Tuệ, nhưng hắn cũng đã xác định được đối phương từng tới nơi này, đồng thời rất có khả năng đối phương đang ở nơi nào đó trên thị trấn này, Tần Dương cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thị trấn nhỏ này tuy có không ít người, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một thị trấn nhỏ, chỉ cần cô ta vẫn còn ở lại đây, thì dù có phải đi hỏi thăm từng nhà, thì cuối cùng cũng sẽ có lúc tìm được thôi, nhiều nhất cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Sắc trời đã tối, Tần Dương tạm thời dừng lại việc dò hỏi, đi vào một quán cơm, chọn đại hai món ăn, rồi giải quyết bữa tối.

Sau khi đi ra khỏi quán cơm, Tần Dương nhìn thấy tấm bảng hiệu sáng đèn của một quán bar, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ, sau đó ngoảnh lại đi vào trong một quán bar trông có vẻ lớn nhất ở đây.

Chồng của Trần Tuệ bị mất tích, cô ta thân là phụ nữ lại một thân một mình lẩn trốn ở trong cái thị trấn nhỏ này, trong lòng hơn phân nửa là hoảng sợ và bất an, liệu cô ta có đến quán bar uống rượu không?

Tần Dương đi vào trong quán bar, trong quán bar này có một người thổi saxophone đang biểu diễn, hiện tại cũng đang có không ít khách, nam nữ đủ cả, nhìn qua cơ bản đều là du khách đến từ bên ngoài.

Tần Dương đi đến quầy bar, tùy tiện gọi nửa ly bia, sau đó lấy ra ảnh chụp của Trần Tuệ hỏi một nhân viên pha chế mặc áo ghi-lê ở gần đó.

- Xin hỏi, không biết cậu đã từng thấy cô gái này chưa?

Nhân viên pha chế kia lại gần thoáng nhìn tấm hình, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên:

- A, anh cũng tìm cô ấy?

Cũng?

Tần Dương khẽ nhíu mày lại, ánh mắt dần nghiêm túc hơn:

- Làm sao, còn có người khác cũng đang tìm cô ấy sao?

Nhân viên pha chế nhìn Tần Dương cười tủm tỉm nhưng không nói lời nào, Tần Dương tiện tay lấy từ trong túi quần ra một tờ tiền mặt rồi để lên bàn.

Ánh mắt của nhân viên pha chế sáng lên, cầm lấy tờ tiền mặt, nhanh chóng bỏ vào trong túi quần của mình, rồi lấy khăn lau ra bắt đầu lau cùi mặt bàn, đồng thời nói thật khẽ: 

- Bốn người ngồi ở cái bàn thứ tư bên phía tay phải của anh cũng đang tìm cô ấy.

Tần Dương cầm chai bia lên, uống một ngụm, hơi nghiêng người, ánh mắt tùy ý đảo khắp quán bar, đương nhiên cũng thấy được bốn người mà nhân viên pha chế vừa nói.

Mới nhìn thoáng qua, Tần Dương lập tức khẽ híp mắt lại đánh giá.

Bốn người kia ngồi ở trong một góc khá tối, làm cho người khác khó mà thấy được gương mặt của bọn họ, nhưng đại khái vẫn có thể thấy được trang phục cùng với tư thế ngồi của bọn họ, từ những thứ quan sát được có thể bọn họ tuyệt không phải người bình thường.

Bốn người đàn ông, tuối tác đều khoảng từ 30 tới 40, lưng eo thẳng tắp, mặc dù trên bàn có bày rượu, nhưng bốn người gần như không hề nói chuyện với nhau, tất cả chỉ tập trung sự chú ý tới hướng cửa ra vào, dường như đang chờ đợi ai đó vậy.

Tần Dương không nhìn nữa, quay lại hỏi:

- Người phụ nữ này từng tới đây uống rượu?

- Đúng vậy, tối hôm kia và tối hôm qua cô ta đều tới, ngồi uống rượu một mình ở trong góc…

Ánh mắt Tần Dương sáng lên: 

- Vậy cậu biết cô ta sống ở đâu không?

- Cô ấy chỉ là một người khách, làm sao tôi biết được cô ấy ở đâu chứ.

Tần Dương trầm giọng nói:

- Bốn người kia vẫn luôn ở đây chờ cô ấy sao?

- Tôi nghĩ hẳn là vậy.

Tần Dương ừ một tiếng, không nói chuyện nữa, hắn cũng không đi tới chỗ ghế dài, mà cứ như vậy ngồi ở quầy bar, giống như vị khách du lịch rảnh rỗi vậy, cứ từ từ uống bia, yên lặng chờ đợi.

Xem ra vận may cũng không tệ.

Lại bị hắn đoán đúng rồi, đúng là Trần Tuệ tới quán bar này uống rượu, tất cả quán bar trên trấn nhỏ đều tập trung ở khu vực này, mà quán bar này lại là nơi có bảng hiệu lớn nhất, quy mô cũng đồ sộ nhất, nên việc cô ta đến nơi này thật ra cũng khá hợp lý.

Có lẽ bản thân cô ta thấy mình đã lặng lẽ rời khỏi Osaka đi tới nơi này, hơn nữa lại không sử dụng thẻ ngân hàng cùng với chứng minh nhân dân, thì hẳn sẽ không ai có thể tìm tới nơi này, nên mới buông lỏng cảnh giác như vậy?

Nếu đổi lại là Tần Dương, trong tình huống phải lẩn trốn ở thị trấn nhỏ, dù hắn có muốn uống rượu đi nữa, hắn cũng chỉ tới cửa hàng tiện lợi mua bia, rượu về uống ở chỗ của mình, chứ không bao giờ đi tới những nơi đông người như chỗ này, bởi lẽ, càng tiếp xúc với nhiều người thì càng dễ bị phát hiện.

Tần Dương lại khẽ đảo mắt qua quầy bar, lần thứ hai nhân cơ hội đánh giá bốn người kia, trong lòng thầm cảnh giác, rốt cục thì thân phận của bốn người này là gì?

Lý do mình tìm Trần Tuệ là hy vọng lấy được mật mã mở con chip từ chỗ cô ta, vậy còn những người này lại tìm Trần Tuệ vì lý do gì đây?

Sau khi Tần Dương quan sát bốn người kia xong thì định rời khỏi quầy bar, hắn chuẩn bị sẽ chờ ở bên ngoài quán bar, nếu như Trần Tuệ xuất hiện, vậy thì mình sẽ mang cô ta đi trước, cố gắng không chạm mắt với bốn người kia, để tránh những phiền phức không cần thiết.

Nhưng ngay khi Tần Dương vừa đặt chai bia xuống, đang chuẩn bị đứng dậy rời khỏi, thì cửa quán bar được một người từ bên ngoài đẩy ra, một người phụ nữ đội mũ đeo khăn quàng cổ đi vào.

Tần Dương vừa muốn đứng dậy thì dừng lại ngay, mặc dù khăn quàng cổ đã che đi cằm của người phụ nữ này, hơn nữa lại còn đội mũ, nhưng chỉ trong nháy mắt, Tần Dương đã nhận ra người phụ nữ này chính là Trần Tuệ.

Trần Tuệ!

Trần Tuệ xuất hiện!

Tần Dương nhanh chóng liếc mắt nhìn sang phía bốn người kia, quả nhiên, bọn họ cũng đã thấy được Trần Tuệ, trong nháy mắt, thân thể cả bốn người đều căng ra, ánh mắt chăm chú tập trung vào Trần Tuệ, giống như con sói đang nhìn con mồi của mình vậy.

Sau khi Trần Tuệ đi vào quán bar, thì trực tiếp đi tới một góc khá tối và ít người, rồi ngồi xuống một cái ghế trống, có nhân viên phục vụ đi tới, Trần Tuệ cũng giống như Tần Dương, cũng chọn một chai bia và một vài món ăn vặt, sau đó thì ngồi yên ở đó, nhìn xem tiết mục biểu diễn của quán bar.

Việc Trần Tuệ xuất hiện bất ngờ đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch trước đó của Tần Dương, hắn khẽ liếc nhìn bốn người ở bên kia, khi thấy bọn họ không có động tĩnh gì thì Tần Dương cũng tạm thời án binh bất động.

Trong quán bar có không ít người, hắn không muốn ra tay gây ra phiền phức ở đây, lại càng không muốn bại lộ trước ánh mắt của bốn người kia.

Có lẽ, bốn người kia cũng có ý tưởng giống vậy, nên họ cũng lại bắt đầu uống rượu, nhưng dù cố ý hay vô ý thì thỉnh thoảng họ vẫn luôn quan sát Trần Tuệ đang ngồi trong góc.

Hiển nhiên là tâm tình lúc này của Trần Tuệ cũng không tốt, sau khi nhân viên phục vụ mang bia lên, cô cũng bắt đầu uống một mình, hơn nữa còn uống rất nhanh, trong lúc đó, còn có một anh chàng đẹp trai đi tới bắt chuyện, nhưng cũng bị Trần Tuệ từ chối.

Cứ như vậy, Tần Dương chậm rãi ung dung chờ Trần Tuệ uống rượu. Thoáng cái đã hơn một giờ trôi qua, Trần Tuệ đã uống gần hết số bia mang lên, mà lúc này, biểu diễn âm nhạc trong quán bar cũng kết thúc, Trần Tuệ đội mũ, đeo khăn quàng cổ, đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Bốn người kia nhìn thấy Trần Tuệ rời đi, cũng gấp gáp đứng lên theo, đi ngang qua quầy bar chỗ Tần Dương, đi thẳng tới cửa ra vào.

Tần Dương hơi ngửa đầu, giơ chai bia lên uống đến giọt cuối cùng, rồi cũng đứng dậy, đi ra khỏi quán bar.