Chí Tôn Đặc Công

Chương 339: Tìm người ở thị trấn




Du lịch?

Tin ông mới là lạ!

Trong lòng Tần Dương chửi thầm một câu, cười khổ nói: 

- Cháu không phải là đang nghỉ phép dài hạn sao, sao lại còn tìm cháu, tìm người khác đi không được sao?

- Bởi vì cậu thích hợp nhất, hơn nữa chuyện này vốn dĩ cũng là cậu mà ra, bây giờ chính tay cậu tiếp tục hoàn thành đương nhiên thích hợp hơn.

Tần Dương sửng sốt:

- Do cháu gây ra ư?

- Đúng vậy, không phải chính cậu giao một con chíp cho chúng tôi sao, con chíp đó hiện tại cũng đã mở ra được rồi, nội dung trong đó khiến người ta thật kinh hồn.

Tần Dương giật mình:

- Cái con chíp đó sao, nhưng với chuyện bây giờ ông muốn cháu đi làm thì có liên quan gì với nhau chứ?

- Mặc dù khi đó là cậu vô tình gặp được, nhưng chuyện này cậu lại đúng thật là đã lập được công lớn, là rất lớn rất lớn, chỉ là một phần nội dung bên trong con chíp bị gài mật mã, áp dụng phương thức mã hóa phức tạp nhất, nếu như nhập mật mã vào sai ba lần, nội dung bên trong sẽ bị tiêu hủy, cho nên chúng ta cần tìm được mật mã.

Tần Dương nhíu mày:

- Nhưng mà Liễu Hồng Sâm đã chết rồi à?

- Liễu Hồng Sâm đúng là đã chết rồi, nhưng hắn có một người vợ, cô ta có lẽ biết rõ mật mã trong đó, từ sau khi Liễu Hồng Sâm xảy ra chuyện, cô ta đã trốn đi mất, chúng tôi nghĩ hết cách mới biết được vị trí của cô ta, cho nên bây giờ cần cậu đi đến đó tìm cô ta, đem cô ta trở về, Cậu là người cuối cùng tiếp xúc với chồng của cô ấy, để cậu đi thích hợp hơn.

Tần Dương cười khổ:

- Liễu Hồng Sâm chết cũng chết rồi, coi như cháu là người cuối cùng tiếp xúc cũng vô dụng thôi, huống chi tất cả chi tiết cháu không phải cũng đã làm báo cáo hết rồi sao?

Long Vương trầm giọng nói:

- Hiện tại có không ít người đang tìm cô ta, cậu cần phải gặp mặt cô ta trước khi bọn họ tìm được, sau đó đem cô ấy trở về đây an toàn. Bởi vì nhiệm vụ này vô cùng quan trọng, tuyệt đối không cho phép thất bại, điều động thành viên bình thường đi tôi không yên tâm, trường cậu học săp tới cũng đến kỳ nghỉ rồi, cậu cứ xem như là đi Nhật du lịch một chuyến đi vậy.

Tần Dương nghe Long Vương nói vậy, biết rõ việc này cũng đã định, sẽ không thay đổi được, đành dứt khoát hỏi luôn:

- Thôi được, khi nào thì cháu xuất phát?

- Vé máy bay cũng đã giúp cậu đặt xong rồi, sáng sớm ngày mai xuất phát, tài liệu liên quan cũng đã gửi đến email của cậu.

Tần Dương cười khổ:

- Được rồi, vé máy bay cũng đã đặt xong rồi, cháu còn có thể nói gì được?

Long Vương thận trọng nói thêm lần nữa:

- Nội dung bên trong con chip này đối với chúng ta mà nói vô cùng quan trọng, nhiệm vụ lần này chỉ có thể thành công, không thể thất bại.

Thần thái Tần Dương trở nên nghiêm túc, gọn gàng đáp lời:

- Rõ!

Tần Dương lái xe trả lời, lấy máy tính ra, đăng nhập vào email đặc thù của hắn, một tập tin đã nằm sẵn bên trong hộp thư.

Tần Dương mở tập tin ra, cẩn thận đọc nội dung bên trong.

Vợ của Liễu Hồng Sâm tên gọi là Trần Tuệ, là một Hoa Kiều, đã kết hôn với Liễu Hồng Sâm được 5 năm, hai người vẫn chưa có con, có lẽ Liễu Hồng Sâm từng dặn dò trước với cô ta, nên sau khi Liễu Hồng Sâm lên du thuyền từ Nhật xuất hành thì cô cũng theo đó mà mất tích, hiện tại cô ta ẩn thân ở trong một trấn nhỏ gần ven biển, nhưng vị trí cụ thể thì chưa rõ.

Điều Tần Dương phải làm chính là ngụy trang thân phận đến nước Nhật, tìm được Trần Tuệ, sau đó lại thông qua con đường đặc biệt đưa cô ta trở về, dù sao bây giờ người muốn tìm Trần Tuệ cũng không ít, đi máy bay là tuyệt đối không được.

Sáng sớm hôm sau, Tần Dương một mình xách theo hành lý đi đến sân bay, ở sân bay có một người đâm đầu đi tới, đưa cho Tần Dương một cái túi, sau đó không nói một lời quay người rời đi.

Tần Dương mở túi ra, trong túi có hai quyển hộ chiếu, còn có một số hộ chiếu cùng tài liệu liên quan, ảnh chụp của Trần Tuệ cùng một đống yên Nhật.

Tần Dương lấy ra một bản hộ chiếu, đem những thứ còn lại khác nhét vào trong va ly hành lý của mình, sau đó kéo chiếc va ly đi thẳng đến cửa kiểm tra an ninh.

Máy bay cất cánh, Tần Dương đứng dưới phi trường rộng lớn của sân bay, thần sắc hắn ung dung dùng giấy thông hành giả qua cửa kiểm tra hải quan, sau đó đi ra ngoài phi trường, lên một chiếc taxi, hướng thẳng đến thị trấn nơi Trần Tuệ ở.

Khi Tần Dương đến thị trấn, trời đã lúc chạng vạng tối, Tần Dương trọ lại trong một quán trọ nhỏ trên thị trấn.

Trước đó Tần Dương đã tìm hiểu qua thị trấn này, cái trấn nhỏ này tương đối hoang vu, nhưng là bởi vì ở ven biển, còn có bãi biển tương đối đẹp, cho nên nơi này mới có nhiều du khách đến.

Căn cứ vào tin tức trong tư liệu nói, Trần Tuệ xuất hiện lần cuối cùng chính là ở cái trấn nhỏ này, nhưng tính cả du khách với người dân sống ở đây, chí ít phải có hơn chục ngàn người, làm sao có thể trong tổng số hơn chục ngàn người này tìm ra Trần Tuệ đây?

Tần Dương cầm ảnh chụp Trần Tuệ lên, lẳng lặng xem, trong tấm ảnh Trần Tuệ cao gầy mà xinh đẹp, nụ cười của cô ta có sức hút lạ thường.

Nếu dáng dấp xinh đẹp như vậy, tất nhiên sẽ được người nhiều để ý hơn chứ, trong tình thế không có chút manh mối nào, cũng chỉ có dựa vào hỏi thăm nhiều một chút vậy.

Trần Tuệ cũng không có người thân nào ở thị trấn này, vậy cô ta đến đây thì ở chỗ nào đây?

Nếu có bạn bè, cũng có thể ở nhà bạn, nếu như không có bạn bè thì sao?

Ở khách sạn, hoặc là thuê phòng.

Vì trong trấn nhỏ mỗi ngày đều có không ít du khách đến, đương nhiên cũng có không ít quán trọ hoặc là dân ở lại, Tần Dương quyết định đi hỏi thăm từng quán trọ một, từng khách sạn một.

Tần Dương cất ảnh chụp Trần Tuệ rồi đi xuống lầu, tiện đường hỏi một ông chủ quán trọ mà hắn đang ở có gặp qua Trần Tuệ hay không, đáp án nhận được đương nhiên là phủ nhận.

Tần Dương hỏi thăm ông ta một chút về tình hình những khách sạn và phòng trọ bình dân trong thị trấn, biết rõ Tần Dương vì tìm người mà đến, ông chủ rất nhiệt tình giới thiệu một lượt.

Tần Dương ra khỏi quán trọ, cứ từng quán trọ một từng quán trọ một mà đi hỏi.

- Chưa từng thấy.

- Không nhớ rõ.

- Không ấn tượng, chắc là chưa gặp qua...

Thị trấn cũng không phải lớn lắm, Tần Dương mất hơn một giờ, đã đi hết một vòng thị trấn, khi hỏi đến một phòng trọ cuối cùng nằm sát gần bờ biển, một bà chủ tuổi chừng bốn mươi mấy cầm ảnh chụp Trần Tuệ nhìn cả buổi.

- Tôi đã thấy cô ấy.

Tần Dương mừng rỡ, vội vàng hỏi:

- Cô ấy trọ ở chỗ của cô sao?

Bà chủ xem lại ảnh chụp vài lần, khẳng định gật đầu: 

- Ừ, ở lại đây một đêm, ngày thứ hai liền đi ngay.

Tần Dương hơi có chút thất vọng:

- Cụ thể là ngày nào, cô có thể có nhớ ra không?

- Hình như là vài ngày trước thì phải, cụ thể ngày nào đó thì tôi không nhớ rõ lắm.

Tần Dương vẻ thỉnh cầu nói:

- Ở trọ phải có đăng ký giấy chứng minh chứ, làm phiền cô giúp cháu kiểm tra một chút ạ, cháu đã mấy ngày không liên lạc được với cô ấy rồi, cũng không biết có phải xảy ra chuyện gì hay không nữa, thật là làm cho người ta sốt ruột quá.

Bà chủ lắc lắc đầu: 

- Tôi có thể kiểm tra giúp cậu một chút, có điều cô ấy không đăng ký giấy chứng tờ tùy thân gì cả, cô ấy nói giấy tờ bị rớt rồi...

Giấy tờ bị rớt?

Chỉ sợ không phải là giấy tờ bị rớt, mà là không dám đăng ký đây mà, dù sao nếu có sử dụng giấy tờ tùy thân, rất dễ dàng bị người khác tra ra tin tức từ đó mà truy lùng được.

Quán trọ ở thị trấn nhỏ này phần lớn đều là nhà ở của dân bản địa sống trong thị trấn cải tạo lại, yêu cầu của bọn họ đối với lữ khách cũng không cao, quản lý cũng không nghiêm ngặt, không có giấy chứng minh chỉ cần đưa tiền thì cũng cho trọ lại vậy, không giống ở thành phố lớn không có giấy tờ tùy thân thì một bước cũng khó ra ngoài.

Chẳng lẽ Trần Tuệ là bởi vì nguyên nhân này nên mới lựa chọn ẩn nấp ở thị trấn nhỏ này sao?

Vậy cô ta đang ẩn núp cái gì?

Cô ta lại đang chờ đợi cái gì?