Chí Tôn Đặc Công

Chương 338: Ông tìm cháu có chuyện gì?




Tần Dương lái xe. Tiết Uyển Đồng ngổi ở ghế phụ. Lâm Phương ngồi ở phía sau, vẻ mặt vừa hưng phấn, vừa bất an.

Tiết Kiến Nhân đồng ý ly hôn.

Ban đầu, Tiết Kiên Nhân nói rất cứng, dù thế nào cũng không chịu ly hôn, cho dù có chết cũng phải kéo Lâm Phương chết cùng. Thế nhưng hắn làm sao đối phó nổi với thủ hạ của Trương Long?

Không phải là Tiết Kiến Nhân không cố phản kháng, thế nhưng sau khi bị đánh hai lần và chứng kiến được thế lực của Trương Long thì hắn lựa chọn từ bỏ.

Mặc dù Tiết Kiến Nhân vô lại nhưng hắn không phải là đồ đần.

Hắn hiểu rõ rằng nếu chỉ dựa vào thủ đoạn lừa bịp thì sẽ không có tác dụng. Có thể hồi xưa thì Tiết Uyển Đồng và Lâm Phương sẽ chịu thua nhưng khi bước vào xã hội thì không có tác dụng với ai cả.

Mọi tài sản trong nhà đều thuộc về hắn - điều này khiến Tiết Kiến Nhân cũng nguôi ngoai. Cộng thêm việc Trương Long đã hứa rằng chỉ cần hắn chấp nhận lý hôn thì sẽ cho hắn 5 vạn tệ. Thế nên dù bất đắc dĩ nhưng hôm nay hắn vẫn phải đến Cục Dân chính để hoàn tất các thủ tục ly hôn với Lâm Phương.

Khi đi đến Cục Dân chính thì Tần Dương gặp Trương Long. Tuy đây chỉ là việc rất nhỏ nhưng Trương Long cực kì quan tâm đến nó.

Khi nhìn thấy ba người Tần Dương xuống xe thì Trương Long dẫn theo hai người đàn ông đến nghênh đón:

- Tần tiên sinh …

Tần Dương mỉm cười nói:

- Tổng giám đốc Trương, đã làm phiền anh lần này rồi.

Trương Long vẫn giữ thái độ cung kính, đáp:

- Tần tiên sinh, cậu nói thế là quá khách khí rồi. Đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, có thể được giúp cậu là niềm vinh hạnh của tôi.

Lần trước, Trương Long bại trong tay Tần Dương, sau đó hắn biết rằng nhà họ Vũ Văn cũng thảm bại thì thái độ đối với Tần Dương lại càng cung kính.

Nhà họ Vũ Văn rất có thế lực tại Trung Hải, thế mà con trai cả nhà họ bị bắt vào tù còn Vũ Văn Thái không có cách gì giải quyết, Thế mới thấy được sự khủng khiếp của thế lực đằng sau lưng Tần Dương.

Vũ Văn Thái không làm được thì Trương Long như hắn là cái thá gì?

Vốn dĩ hắn chỉ mong không trêu vào Tần Dương đã là tốt lắm rồi thế nhưng bây giờ lại có một cơ hội cho hắn được bám càng Tần Dương thì bảo sao hắn không tận tâm tận lực?

Trương Long lăn lộn trong xã hôi, xây dựng được mạng lưới quan hệ rất phức tạp nên hắn hiểu rõ ràng, vào thời điểm then chốt, chỉ cần một câu nói của người có quyền lực thì mọi nguy nan đều sẽ qua.

Tần Dương cười cười:

- Tiết Kiến Nhân đâu rồi?

- Hắn đã ở bên trong chờ Tần tiên sinh rồi. Chỉ cần cô Lâm đến thì mọi việc có thể tiến hành ngay lập tức.

Tần Dương gật đầu:

- Vậy thì trước hết hãy giải quyết việc này đi đã.

- Vâng, tôi lập tức tiến hành ngay.

Trương Long đã sớm an bài tốt mọi thứ. Lúc Tiết Kiến Nhân nhìn thấy Lâm Phương và Tiết Uyển Đồng thì một câu mạnh miệng cũng không dám thốt ra. Nếu hắn dám tỏ thái độ thì chắn chắn sẽ bị đánh sấp mặt.

Dù sao cũng phải ly hôn thì cứ thể hiện rộng lượng chút.

Sau khi kí tên, Lâm Phương cầm giấy chứng nhận ly hôn đi mà không thèm nói với Tiết Kiến Nhân một lời. Lâm Phương cùng Tiết Uyển Đồng lập tức đi ra khỏi toà nhà nhưng chỉ vừa ra đến cửa thì nước mắt đã không kìm được tuôn rơi.

Hồi còn trẻ, Lâm Phương là một người phụ nữ rất xinh đẹp, chẳng qua do lúc còn trẻ đã đưa ra một quyết định sai lầm là tin tưởng Tiết Kiên Nhân. Kết quả là dâng trinh tiết cho hắn, mang thai Tiết Uyển Đồng rồi phải lấy kẻ phụ bạc sống cuộc đời khổ cực suốt hai mươi năm.

Nỗi đau khổ và xót xa này không có mấy người hiểu thấu được.

Lấy sai người cũng như mất nửa cuộc đời.

Tần Dương đứng ở bên cạnh, nhìn thấy Lâm Phương khóc nức nở thì trong lòng cũng dâng trào cảm xúc.

Hắn không hề khuyên giải, thậm chí còn không nói một câu.

Lúc này, Lâm Phương không cần ai an ủi mà chỉ cần khóc thật thoải mái mà thôi.

Con mắt của Tiết Uyển Đồng cũng hơi hồng nhưng vẻ mặt lại rất vui vẻ vì cuối cùng mẹ của mình cũng được giải thoát. Hai mẹ con cô sẽ không còn bị kẻ vô lại ác ôn kia bám lấy nữa.

Dù về sau hắn có đánh bạc thua bao nhiêu tiền, dù về sau hắn gây ra phiền toái gì thì kể từ hôm nay hắn là hắn, mình là mình, giữa hai bên không còn quan hệ gì nữa.

Trương Long thức thời không nói thêm gì mà thấp giọng chào tạm biệt:

- Tần tiên sinh, tôi đi trước. Nếu cậu có chuyện gì cần Trương Long tôi hỗ trợ thì cứ sai bảo.

Tần Dương mỉm cười đưa tay ra:

- Cảm ơn Tổng giám đốc Trương. Tôi nợ ông một ân tình.

Trong lòng Trương Long mừng thầm, vội vàng đưa tay ra bắt tay Tần Dương, ngoài mặt giả vờ kinh sợ:

- Tần tiên sinh quá khách khí rồi. Đây chỉ là chuyện nhỏ, sao có thể xứng với ân tình của cậu. Ngược lại lần trước cậu nhân từ độ lượng khiến tôi vô cùng biết ơn.

Tần Dương mỉm cười rồi thu tay về;

- Được rồi, hẹn gặp lại ông.

Trương Long nhìn bóng lưng của Tần Dương mà lòng vui như tết. Xem ra mình xử lý sự việc lần này không tệ nên Tần Dương cũng khá hài lòng. Có lẽ về sau mình có cơ hội để thắt chặt mối quan hệ với hắn hơn nữa.

Dù sao hắn mới chỉ là sinh viên đại học năm thứ nhất, cơ hội vẫn còn nhiều.

Hôm nay Tần Dương dẫn Lâm Phương và Tiết Uyển Đồng đi ăn quán để chúc mừng cuộc sống tự do mới.

Lúc đang ăn, Lâm Phương bày tỏ ý định sẽ dọn khỏi nhà Tần Dương vào buổi chiều để đến ở ký túc xá với Tiết Uyển Đồng. Dù sao việc của Tiết Kiến Nhân đã giải quyết xong nên bà cũng không tiện ở trong nhà Tần Dương.

Tần Dương cũng không cố giữ. Dù căn phòng của Tiết Uyển Đồng không lớn nhưng hai mẹ con ở thì vẫn ổn.

Ở nhà người khác dù có tốt đến mấy cũng không thể tự do bằng nhà mình.

Tần Dương hỏi thăm dự định tương lai của họ thì Tiết Uyển Đồng đáp rằng để qua năm mới rồi tính. Đằng nào cũng sắp hết năm, gia đình họ lại không có thân thích ở đây, thế nên đợi năm mới đến rồi mới tính xem làm gì phù hợp.

Tần Dương ngẫm thì cũng thấy đúng. Dù sao vừa ly hôn, thoát khỏi bể khổ, cộng thêm tết đến thì cũng nên thư giãn thả lòng một thời gian.

Sau khi giải quyết xong việc của Lâm Phương, việc tiếp theo là đi thi cuối kỳ. Sau khi thi xong thì Tần Dương có thể thời phào một hơi.

Hàn Thanh Thanh là sinh viên xuất sắc, cũng là lớp phó học tập nên việc học hành của Tần Dương được lợi rất nhiều từ những buổi phụ đạo của cô. Dù rằng điểm thi chưa có nhưng Tần Dương có thể khẳng định rằng mình làm khá tốt. Ít nhất đạt điểm chuẩn là không có vấn đề.

Khi kì thi trôi qua thì những ngày nghỉ đông kéo đến. Tất nhiên Tần Dương muốn về thủ đô ăn tết.

Sau khi tiến hành buổi biểu diễn cuối cùng ở quán bar Mộng Điệp, Tần Dương ăn với Miêu Toa và Giang Ly một bữa cơm tất niên.

Trước đó Tần Dương đã đáp ứng việc quay video chung với Miêu Toa nhưng do bên sản xuất gặp phải trục trặc, cộng thêm tết đã tới gần cho nên tiến trình sẽ bị hoãn sang năm sau rồi tính.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Tần Dương vừa ngồi lên xe, chuẩn bị lăn bánh thì điện thoại di động vang lên.

Tần Dương cầm điện thoại lên xem thì ánh mắt hơi kinh ngạc.

Điện thoại của Long Vương.

Tần Dương ấn nút nghe, cười nói:

- Chào ông già, sao hôm nay lại gọi cho cháu thế này chẳng lẽ ông muốn giục cháu mau về uống rượu?

Giọng của ông lão vang lên trong điện thoại:

- Việc ăn tết phải tạm gác lại thôi vì không có thời gian đâu. Chỉ sợ cậu về ăn tết nhàm chán nên tôi kiếm cho cậu việc làm cho đỡ buồn đây.

Đôi mắt Tần Dương hơi nheo lại:

- Việc gì thế nhỉ? Dù là việc gì thì cũng đừng nói cho cháu. Năm mới cũng sắp đến rồi, có việc gì để sau tết hãy bàn.

- Việc nhỏ, chỉ là một việc rất nhỏ mà thôi.

Tiếng cười của ông lão vang lên khiến người ta cảm thấy giống như giọng cười của một con hồ ly trộm gà:

- Tôi muốn gửi cậu đi du lịch ở nước J. Nghe nói mặt trời mọc ở bên đó đẹp lắm.