Chí Tôn Đặc Công

Chương 324: Hiểu lầm




Trên con đường bị bóng đêm bao phủ, chiếc xe tiếp tục tiến về phía trước, dù Tiết Uyển Đồng đang ngồi trên ghế phụ ngắm nhìn ánh đèn đường mờ nhạt bên ngoài cửa sổ, nhưng tâm tình của cô lại không thể nào bình tĩnh được.

Vậy mà Tần Dương lại lôi cô đi thẳng về nhà, sắc trời đã tối, nhưng khoảng cách tới thị trấn nhỏ nhà cô đã không xa.

Tâm tình của Tiết Uyển Đồng cũng vì đoạn đường rút ngắn lại mà thay đổi từ chờ mong thành thấp thỏm không yên.

Cô cũng không gọi điện thoại báo trước cho mẹ, bởi vì cô không biết bà sẽ trả lời thế nào, cũng bởi cô hiểu rất rõ mẹ mình, vì hạnh phúc của cô, vì không muốn để cô phải chịu thêm dù chỉ một ít phiền phức, bà tình nguyện để bản thân gánh chịu hết tất cả khổ sở.

Tiết Uyển Đồng tin tưởng Tần Dương.

Cô đã chứng kiến năng lực của Tần Dương, cô cũng đã thấy được cách sống, cách cư xử của hắn, cô biết hắn là một người đàn ông đáng tin cậy.

Kể từ khi còn nhỏ, bởi vì Tiết Kiến Nhân, nên cô luôn cảm thấy tất cả đàn ông trên thế giới này đều là người xấu, căn bản là không có ai đáng giá để cô tin tưởng hay dựa vào, suy nghĩ này vẫn luôn đi theo cô mãi đến khi tốt nghiệp đại học.

Dù cho tới bây giờ, cô cũng hiểu rằng cách nghĩ của mình là cực đoan, phiến diện, nhưng cô vẫn như cũ không muốn thay đổi cách nghĩ này, nhưng vào thời điểm này, cô đã bắt đầu dao động.

Tuy Tần Dương còn rất trẻ, nhưng cách hành xử, cách sống của hắn lại đủ để khiến cho vô số người đàn ông lớn tuổi hơn phải cảm thấy xấu hổ.

Chiếc xe lặng yên chạy vào trấn nhỏ quê nhà của Tiết Uyển Đồng, sau đó lại nhẹ nhàng chạy qua con đường xi măng nối hai đầu trấn nhỏ, rồi yên tĩnh dừng lại bên ngoài quán ăn do mẹ của Tiết Uyển Đồng – Lâm Phương mở.

- Đây chính là quán ăn nhà chị, ngày thường đều do một mình mẹ chị xử lý công việc, còn cha chị thì ngoại trừ lúc tới xin tiền ra, những lúc khác chẳng bao giờ ngó ngàng tới…

Tần Dương nhìn về phía quán ăn, quán ăn này quả thật không lớn, có lẽ cũng chỉ khoảng bốn mươi mét vuông, sát hai bên vách tường có hai hàng bàn nhỏ, ngoài ra còn có một cái bàn vuông được xếp ở chỗ đầu tiên, tổng cộng toàn bộ quán cũng chỉ có bảy tám chiếc bàn, bây giờ bên trong quán cũng chỉ có hai người đang ăn cơm uống rượu.

Tiết Uyển Đồng nhìn vào trong quán, khẽ cắn bờ môi:

- Thị trấn này cũng không lớn, tới tới lui lui cũng chỉ có bấy nhiêu người, có rất nhiều người vốn rất thích tới nơi này ăn cơm, nên kinh doanh cũng rất tốt, nhưng rồi có mấy lần cha chị vì muốn đòi tiền nên tới đập phá quán, mọi người vì không muốn dính vào phiền phức, nên quán cứ dần vắng khách hơn. Trước kia quán làm ăn rất tốt, bây giờ cũng chỉ có thể xem là ổn thôi.

Tần Dương nghe vậy cũng hiểu, quả thật, trên cái trấn nhỏ này hẳn không chỉ có mỗi mẹ của Tiết Uyển Đồng mở quán ăn, chỉ cần có tiền thì tới đâu ăn cơm chả được, cần gì phải đi tới một quán ăn cực kỳ rắc rối, lỡ như dính vào chuyện phiền phức nào đó thì sao, vậy chẳng phải tự dưng kiếm chuyện vào người?

- Vào thôi.

Tần Dương nói xong thì rút chìa khóa xe, sau đó mở cửa, đi xuống xe.

Sau khi khóa cửa xe lại, hai người Tần Dương và Tiết Uyển Đồng cùng nhau đi tới quán ăn nhỏ, chỉ là Tiết Uyển Đồng đi trước mấy bước, bước chân nhẹ nhàng, mà Tần Dương thì đi chậm lại, bước chân cũng trầm ổn hơn.

Lúc Tần Dương đi vào trong quán, thì trong phòng bếp cũng vang lên tiếng của Tiết Uyển Đồng.

- Mẹ ơi, con đã về rồi!

Một giọng nói dịu dàng mà trong trẻo hỏi lại:

- Tiểu Đồng, sao hôm này con lại về, chẳng phải con còn chưa được nghỉ đông sao?

Tiết Uyển Đồng tựa hồ đang nũng nịu thanh âm:

- Còn không phải là con nhớ mẹ sao, là một người bạn đưa con về, con có nói với cậu ấy mẹ nấu ăn rất ngon, nên cậu ấy rất muốn nếm thử đó.

- Bạn con?

Trong giọng nói dịu dàng mà trong trẻo kia dường như có hơi tò mò, sau đó mảnh rèm ngăn cách giữa quán ăn và phòng bếp được vén lên, một người phụ nữ trung niên từ trong đi ra, ánh mắt có hơi tò mò quan sát xung quanh, sau đó dừng lại trên người Tần Dương đang đứng giữa quán.

Nhìn qua người phụ nữ trung niên này có vẻ rất thanh tú, có thể dễ dàng thấy được, nhất định lúc còn trẻ đây là một đại mỹ nhân, dù là bây giờ, khuôn mặt của bà vẫn còn trắng nõn, dáng người vẫn thon gọn như cũ, trên người còn mang theo mấy phần khí chất dịu dàng.

Tần Dương nhìn về phía người phụ nữ trung niên đi ra từ trong bếp, chỉ cần nhìn mặt thôi, là hắn biết ngay đây là mẹ của Tiết Uyển Đồng. Biết làm sao được, gương mặt quá giống.

- Con chào dì.

Không cần Tiết Uyển Đồng đi ngay sau giới thiệu, Tần Dương cũng đã mỉm cười chào hỏi Lâm Phương. Tần Dương cực kỳ khâm phục một người phụ nữ như Lâm Phương, một người phụ nữ vừa có thể chấp nhận một người chồng vô lại, có thể chấp nhận bị chồng hiếp đáp, lại vừa có thể nuôi con gái ăn học đến khi tốt nghiệp đại học, chỉ bằng những chuyện này không thôi cũng đủ để khâm phục bà rồi.

Lâm Phương nhìn thấy Tần Dương mặc đồ tây, soái khí đẹp trai, dáng người cân xứng, cảm thấy nhìn sao cũng thấy thuận mắt, trên mặt cũng hiện lên nụ cười nhiệt tình:

- Chào con, mau ngồi đi, không cần phải khách sáo như vậy... Tiểu Đồng, con mau rót nước mời bạn đi.

Khóe miệng Tiết Uyển Đồng hơi nhếch lên, nhưng cô cũng không phản bác gì, ngoan ngoãn đi tới, lấy ly rót nước cho Tần Dương.

Lâm Phương cũng mời Tần Dương ngồi xuống chiếc bàn bát tiên ở ngay cửa quán, bà nhiệt tình hỏi:

- Chàng trai, con cứ ngồi đi, để Tiểu Đồng rót nước cho con…

Tần Dương lễ phép nói cám ơn:

- Con cám ơn dì.

Lâm Phương nhìn thấy Tần Dương không chỉ đẹp trai, mà còn ăn nói lễ phép, lập tức hảo cảm đối với Tần Dương cũng tăng lên nhiều.

- Chàng trai, con tên là gì?

Tần Dương mỉm cười trả lời:

- Thưa dì, con tên là Tần Dương.

Lâm Phương niềm nở hỏi:

- Tiểu Tần à, làm phiền con đưa Tiểu Đồng về nhà rồi, cám ơn con nhiều. Hẳn con còn chưa ăn cơm, con cứ ngồi một lát đi, dì vào xào vài món thức ăn, rất nhanh là xong thôi…

Tần Dương mỉm cười:

- Dạ được, làm phiền dì rồi, chị Đồng lúc nào cũng nói tài nấu ăn của dì không kém đầu bếp chuyên nghiệp, con lúc nào cũng nghe mà thèm.

Lâm Phương nghe thấy Tần Dương khen mình như vậy, nụ cười trên mặt càng đậm hơn:

- Con đừng có nghe nó thổi phồng, làm gì tốt như vậy chứ... Tiểu Đồng, con nói chuyện với bạn đi, mẹ đi làm đồ ăn.

- Được rồi, mẹ.

Lâm Phương tay chân lanh lẹ, cộng thêm nguyên liệu nấu ăn cũng đã có đủ, trong chốc lát đã nấu xong một chén thịt bò hầm, một dĩa gà quay nấu khoai môn, một dĩa ớt xanh xào khoai tây cắt sợi còn có một tô canh cà chua trứng.

Tần Dương nhìn thấy món ăn bày trên bàn, vừa thơm vừa đẹp mắt, vốn Tần Dương cũng đã đói bụng, vừa ngửi thấy mùi thơm, không ngờ bụng hắn lại kêu lên một tràng.

Tiết Uyển Đồng và Lâm Phương đều nghe thấy tiếng bụng Tần Dương kêu, vẻ mặt của Tiết Uyển Đồng có hơi cổ quái, còn Lâm Phương thì mỉm cười cầm chén đũa cất kỹ, niềm nở mời:

- Làm phiền con đưa Tiểu Đồng đi xa như vậy, đói bụng lắm hả, tới nếm thử tay nghề của dì xem, đúng rồi, tiểu Tần uống được rượu không, để dì lấy cho con một bình?

Tần Dương từ chối:

- Thôi dì, không cần đâu, con không uống rượu.

Lâm Phương mới gặp Tần Dương lần đầu, không biết Tần Dương ra sao, nên cũng không ép hắn, vừa vặn bây giờ cũng không có người khách nào cả, Lâm Phương cũng ngồi xuống, dù sao bà cũng rất bận, đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm.

Tài nấu ăn của Lâm Phương cũng cực kỳ xuất sắc, không hề thổi phồng gì cả, thịt bò hầm không chỉ cay mà còn mềm, hà quay thì thơm nức mũi, Tần Dương cũng không khách sáo, ăn như hổ đói vậy, nhưng cũng không quên khen vài câu.

Lâm Phương nhìn thấy dáng vẻ tuấn lãng của Tần Dương, lại thấy gương mặt tràn đầy niềm vui và vẻ ôn nhu của Tiết Uyển Đồng, gương mặt có hơi tiều tụy nhất thời tỏa ra niềm vui tự nhiên khó có…