Chí Tôn Đặc Công

Chương 321: Bàn chuyện cưới hỏi




Ánh mắt người đàn ông đầu đinh nóng bỏng hơn nữa còn không chút che giấu, cứ như vậy nhìn thẳng vào Tiết Uyển Đồng.

Tiết Uyển Đồng nhíu mày, trong con ngươi có chút tức giận.

Tiết Kiến Nhân ở bên cạnh thấy cảnh này, nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay người đàn ông đầu đinh, cười giảng hòa nói:

- Giám đốc Quách, nào mời ngồi.

Người đàn ông đầu đinh thấy thần sắc Tiết Uyển Đồng thay đổi, định thần lại cười haha nói:

- Được.

Người đàn ông đầu đinh ngồi xuống chỗ theo sự sắp xếp của Tiết Kiến Nhân, ánh mắt rơi vào Tần Dương bên cạnh, thấy hắn ngồi cạnh Tiết Uyển Đồng, thần sắc trên mặt nhất thời có chút không vui.

Tiết Kiến Nhân nhiệt tình giới thiệu:

- Giám đốc Quách, đây là con gái Tiết Uyển Đồng của tôi, đây là bạn nó, tên là Tần Dương. Vốn dĩ hôm nay tụi nó đã hẹn cùng nhau ăn cơm trước, nên tôi bèn bảo tụi nó cùng đi.

- Tiểu Đồng, đây là giám đốc Quách mà cha nói với con…

Tiết Uyển Đồng bình tĩnh trả lời:

- Chào giám đốc Quách.

Người đàn ông đầu đinh cười haha nói:

- Tiết tiểu thư không cần khách sáo như vậy, tôi tên Quách Phi, cô gọi tôi Quách đại ca hay anh Phi đều được.

Tần Dương âm thầm nhẹ nhàng bĩu môi, Quách Phi này thật không khách sáo. Lần đầu gặp nhau, vừa đến đã bảo người ta gọi mình là anh.

Tiết Kiến Nhân gọi phục vụ đến gọi món xong, Quách Phi mỉm cười mở miệng nói:

- Tôi nghe chú nói Tiết tiểu thư làm giáo viên ở đại học Trung Hải à?

Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng:

- Đúng vậy.

- Làm giáo viên có văn hóa, được người ta tôn kính, thu nhập ổn định, cũng không cần lo lắng ưu sầu quá nhiều chuyện. So với những người như chúng tôi là tốt rồi, vì kiếm chút tiền mà làm việc khắp nơi, cả người đều là mùi hôi thối…

Tiết Uyển Đồng miễn cười gượng nói:

- Giám đốc Quách khiêm tốn rồi.

Tiết Kiến Nhân bên cạnh cười nói:

- Giám đốc Quách khách sáo quá, làm giáo viên dĩ nhiên là tốt, nhưng có thể kiếm được bao nhiêu đâu. Phải cô gắng phấn đấu như giám đốc Quách mới được chứ.

Quách Phi khiêm tốn nói:

- Đều là vì ăn bữa cơm no. Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, phụ nữ phải chăm sóc gia đình nhiều hơn, công việc thoải mái một chút thì tốt hơn. Còn đàn ông đương nhiên phải cố gắng làm việc mới có thể để người trong nhà có cuộc sống tốt hơn.

Tiết Kiến Nhân nịnh nọt nói:

- Lời này của giám đốc Quách thật có lý. Đã là cuối năm rồi, năm nay giám đốc Quách e là nói ít cũng kiếm được hơn ngàn vạn chứ?

Quách Phi lắc đầu:

- Làm gì nhiều như vậy, có thể kiếm được một nửa đã không tồi rồi. Bây giờ kinh doanh cũng không dễ, các khoản nợ còn thiếu nhiều quá, nhất là cuối năm khó đòi. Cũng may công ty tôi hợp tác là một tập đoàn lớn, đưa tiền tương đối kịp thời, nếu không năm nay sợ rằng khó qua.

- Một nửa, vậy cũng phải năm trăm vạn. Giám đốc Quách tuổi còn trẻ đã có thành tích như vậy, đúng thật khiến người ta ngưỡng mộ.

Quách Phi cười cười:

- Còn trẻ gì chứ, năm nay đã ba mươi bốn tuổi rồi, vẫn là Tiết tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp.

Tần Dương dĩ nhiên không phải nhân vật chính của buổi tiệc này, hắn cũng không có ý chen vào nói chuyện. Chỉ có điều hắn lo lắng cho Tiết Uyển Đồng mới đi theo, cũng muốn giúp Tiết Uyển Đồng xem thử rốt cuộc bọn họ giở chiêu trò gì.

Quách Phi và Tiết Kiến Nhân một người tung một người hứng khiến trong lòng Tần Dương vô cùng ngượng ngập, cảnh này rất đơ đó biết không?

Nói chuyện công ty, nói chuyện làm ăn, nói chuyện thu nhập, giả khiêm tốn, khoe giàu thật, chiêu trò này quá cũ rích rồi nhỉ?

Tiết Kiến Nhân này sợ rằng không chỉ thiếu tiền đánh cược, còn để ý đến tiền trong nhà Quách Phi nữa phải không?

Muốn bán con gái sao?

Năm nay Tiết Uyển Đồng mới hai mươi bốn tuổi, Quách Phi này đã ba mươi bốn tuổi, lớn hơn cả mười tuổi. Tiết Kiến Nhân này cũng quá không chú ý rồi. Có điều nghĩ đến cuộc sống của hắn trong trấn, những điều hắn tiếp xúc và trông thấy e là cũng chỉ ở mức này. Trong mắt hắn, Quách Phi một năm có thể kiếm được mấy trăm vạn tiền đã là nhân vật không phải dạng vừa rồi.

Còn về tuổi tác, hắn sẽ cân nhắc đến vấn đề này sao?

Tần Dương có thể nhìn ra, Tiết Uyển Đồng đương nhiên cũng có thể nhìn ra. Cô yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, tựa như tượng gỗ, không nói một lời.

Lời nói của Tiết Kiến Nhân và Quách Phi đương nhiên là nói cho Tiết Uyển Đồng nghe. Cô thì hoàn toàn không có phản ứng, có chút ngượng ngập. Tiết Kiến Nhân trợn mắt nhìn Tiết Uyển Đồng, Tiết Uyển Đồng lại không chút phản ứng. Tiết Kiến Nhân cũng hết cách, chỉ thể tự mình chém gió cùng Quách Phi.

Quách Phi thấy Tiết Uyển Đồng xinh đẹp, tâm tình cực kì tốt. Dù sao Tiết Uyển Đồng quả thực là mỹ nữ có tướng mạo khí chất tuyệt vời. Tuy phụ nữ Quách Phi từng chơi đùa cũng không ít, nhưng sao có thể so với Tiết Uyển Đồng trước mặt. Huống hồ, Quách Phi muốn cười về nhà làm vợ, mấy phụ nữ vung tiền là có được sao có thể so sánh?

Món ăn và rượu được gọi nhanh chóng được mang lên. Uống là uống rượu trắng, lúc rót rượu, Tiết Uyển Đồng miễn cưỡng cười:

- Giám đốc Quách, tôi không biết uống rượu…

Quách Phi cau mày, Tiết Kiến Nhân bên cạnh nhìn sắc mặt của hắn nhất thời quay đầu nói:

- Hiếm khi giám đốc Quách đến, con cứ uống cùng một chút đi.

Tiết Uyển Đồng khẽ cắn răng, kiên trì nói:

- Con dị ứng với cồn, không thể uống.

Tiết Uyển Đồng mềm cứng cũng không ăn, bầu không khí lập tức liền chùng xuống. Nụ cười trên mặt Quách Phi cũng lạnh lại, hắn vốn còn muốn để lại ấn tượng tốt cho Tiết Uyển Đồng, nếu đối phương đã tỏ rõ không thích mình, vậy dĩ nhiên hắn cũng không cần giả bộ.

Tiết Kiến Nhân sốt ruột định lên tiếng, Quách Phi đã khoát tay ngăn Tiết Kiến Nhân lại.

- Tiết tiểu thư, cô là giáo viên, là người thanh quý, có thể xem thường người làm ăn như tôi, mồm miệng linh hoạt. Nhưng tôi nghĩ chắc cô cũng biết vì sao cô phải đến ăn bữa cơm này chứ?

Tần Dương hơi sững sờ. Đệt, nhanh vậy sao?

Món ăn này vừa mới đem lên đó, rượu còn chưa uống một hớp mà đã trực tiếp hiện ra nguyên hình rồi?

Hiển nhiên Tiết Uyển Đồng cũng có chút giật mình, nhưng vốn không muốn đến ăn bữa cơm này, thấy đối phương đã nói rõ ra, cũng lười dối trá.

- Biết, cha tôi thiếu tiền cá độ của anh.

Quách Phi gật đầu, sắc mặt có chút lạnh lùng:

- Phải, năm vạn đồng, không thiếu một đồng. Cô có muốn giúp cha cô trả nợ không?

Tiết Uyển Đồng cắn răng:

- Tôi không có tiền.

Quả thật Tiết Uyển Đồng không đào ra được năm vạn đồng. Sinh sống ở thành phố này vốn chi tiêu cũng nhiều, huống hồ cô mới làm việc không bao lâu, chút tiết kiệm trước đó đều giúp Tiết Kiến Nhân trả mấy món nợ trước đây hết sạch rồi, cô làm gì còn có tiền?

Hơn nữa, cho dù cô có thể đưa ra năm vạn đồng thì sao?

Cho dù lần này cô giúp Tiết Kiến Nhân trả năm vạn đồng, vậy lần sau Tiết Kiến Nhân sẽ dám thua mười vạn đồng. Cô đã quá rõ tính cách của hắn, hắn chính là một cái động không đáy không bao giờ lấp đầy, hay nói ra hắn chính là một kẻ vô lại hoàn toàn không có lòng tự trọng không có nhân cách.

Quách Phi không ngạc nhiên với câu trả lời của Tiết Uyển Đồng, giọng bình tĩnh nhẹ nhàng trả lời:

- Vậy bây giờ trước mặt cô có hai con đường, một đường chính là cô tìm cách xoay tiền trả tôi. Dù sao tôi làm ăn kiếm tiền cũng không dễ, tiền của tôi cũng không phải gió thổi đến. Đường thứ hai chính là cô làm vợ tôi, vậy mọi người là người một nhà, năm vạn đồng này tôi không cần nữa. Hơn nữa tôi còn tặng thêm bốn mươi lăm vạn, gộp đủ năm mươi vạn làm lễ đám hỏi.

Ánh mắt Tiết Kiến Nhân bên cạnh lập tức sáng lên, bốn mươi lăm vạn!

Quách Phi không quan tâm Tiết Kiến Nhân, tiếp tục nói:

- Sau khi cô lấy tôi, tôi cũng không ép cô phải từ chức. Cô thích đi làm thì đi làm, không thích đi làm thì ở nhà làm bà vợ toàn chức. Tôi mua cho cô một chiếc xe, toàn bộ chi tiêu trong nhà tôi sẽ trả. Hơn nữa mỗi tháng cố định cho cô hai vạn đồng tiêu xài. Tóm lại một câu, tôi sẽ không bạc đãi cô…