Chí Tôn Đặc Công

Chương 320: Vì sao phải cố gắng nhắc nhở chính mình?




Theo đuổi Văn Vũ Nghiên?

Trong mắt Tần Dương xẹt qua một tia ưu tư phức tạp, trong đầu không thể kiềm được hiện lên hình ảnh xinh đẹp của Hàn Thanh Thanh.

“Hành trình” lần này đối với Hàn Thanh Thanh là một hành trình địa ngục như một cơn ác mộng. Toàn bộ đều do mình, cô căn bản chịu phải vô vàn tai ương, Tần Dương cũng áy náy với điều này.

Trong những ngày qua, hai người Tần Dương và Hàn Thanh Thanh có thể nói là sống nương tựa lẫn nhau. Chính giữa càng xảy ra một số chuyện mãi mãi không thể quên được. Tuy bây giờ đã quay về nhưng những chuyện đó không đồng nghĩa chưa từng xảy ra.

Hành trình lần này khiến quan hệ bạn bè của hai người chạy hết tốc lực sang hướng khác một khoảng cách lớn. Nụ hôn nóng bỏng kịch liệt kia, đối diện với cái ôm không chút ngăn cách kia, tâm linh tương thông kia đều khiến Tần Dương khó lòng buông bỏ.

Từ sau khi được giải cứu, Hàn Thanh Thanh không hề nhắc đến chuyện xảy ra giữa hai người nữa, tựa như chưa từng xảy ra việc gì cả. Điều này khiến nội tâm Tần Dương có chút không chắc chắn, rốt cuộc cô ấy nghĩ gì?

Có phải mình nên chủ động một chút?

Nhưng kì vọng của sư phụ phải đối phó sao đây?

Sư phụ khổ tâm chăm sóc dạy dỗ mình, cũng không khác gì cha mình, để mình cưới Văn Vũ Nghiên về nhà là ước vọng duy nhất của ông ấy đối với mình. Lẽ nào mình để ông thất vọng, khiến ông đau lòng sao?

Nghĩ đến mấy năm nay thấy ông ấy phiền muộn, sự cô độc làm người ta đau lòng kia, Tần Dương cảm thấy nếu ngay cả nguyện vọng duy nhất của sư phụ hắn cũng không làm được, vậy bản thân sao xứng với khổ tâm bồi dưỡng và bỏ ra của sư phụ bao nhiêu năm nay?

Tần Dương chợt yên lặng khiến ba người đám Hà Thiên Phong có chút kì quặc, trố mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều truyền tải cùng một ý nghĩ.

Lão đại không bình thường.

Chẳng lẽ có biến?

Lần mất tích này của Tần Dương và Hàn Thanh Thanh lâu như vậy, tiếp xúc một mình lâu như vậy, lẽ nào quan hệ hai người đã có chuyển biến?

Tần Dương cảm thấy ánh mắt trở nên kì quái của ba người, định thần lại, sờ sờ lỗ mũi, có chút lúng túng trả lời:

- Theo đuổi gì chứ, Văn Vũ Nghiên và tôi đã thẳng thắn nói rồi, trong thời gian học tập cô ấy không muốn yêu đương…

Hà Thiên Phong cười hehe nói:

- Liên quan gì, chúng ta đều vẫn còn trẻ, có thời gian, trước hết có thể bồi đắp tình cảm mà. Đợi sau này đến lúc rồi, đương nhiên sẽ là nước chảy thành sông...

Tâm trạng Tần Dương có chút buồn bực, nhất thời không muốn nói những chuyện này, cười haha đổi chủ đề:

- Sắp thi cuối kì rồi, các anh em, trong lòng có lo không?

Hà Thiên Phong cười hehe nói:

- Tôi là thiên phú dị bẩm, điều kiện thi không thành vấn đề. Ngược lại là cậu, cậu thiếu tiết nhiều như vậy, thành tích bình thường phải chiếm tỉ lệ nhất định, e là cậu nằm trong quyển sổ nhỏ của giáo viên rồi…

Tần Dương nhún vai, cười hehe nói:

- Chuyện này tôi đã nhờ cô Tiết giúp tôi chào hỏi rồi. Không phải tôi có nhiều việc sao, hehe, không sao đâu.

- Vãi, vậy cũng được á?

Hà Thiên Phong trợn to hai mắt:

- Cậu đây là đi cửa sau của cô Tiết một cách quang minh chính đại à, quan trọng là cô ấy còn đồng ý nữa. Nếu là tôi nói chắc chắn bị đấm vỡ mũi rồi.

Tôn Hiểu Đông liếc Hà Thiên Phong:

- Phong cách hành sự của lão đại sao giống học sinh chứ? Cô giáo đương nhiên phải đối xử khác rồi.

Hà Thiên Phong cười haha nói:

- Đây là tôi không phải ghen tị, chỉ là cảm thán mà thôi. Có điều lão tam nói cũng đúng, việc cậu làm đều không giống một học sinh. Có lẽ cũng vì vậy mà cô Tiết đều giao thiệp với cậu bình đẳng, căn bản không xem cậu là một học sinh…

Lâm Trúc ít ý nhiều tán thành:

- Chính là ý này.

Hà Thiên Phong cười hehe nói:

- Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa. Nếu đã quay về rồi vậy tối nay chúng ta đi ăn ngon một bữa, chúc mừng nhé…

Tần Dương lắc đầu:

- Không được, tối nay tôi có việc, phải ra ngoài ăn cơm.

Hà Thiên Phong thất vọng nói:

- Cậu đúng là bận rộn, tôi cảm thấy bây giờ cậu càng ngày càng bận rồi. Có lẽ sau này cậu cũng sẽ giống với mấy đàn anh khởi nghiệp, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện trong trường…

Tần Dương cười cười:

- Có chuyện làm không phải rất tốt sao. Được rồi, hôm nay tôi quả thực có việc. Ngày mai đi, tối mai chúng ta tụ họp.

- Được, cứ quyết định như vậy.

Sau khi tan lớp, Tần Dương về đến nhà thay một bộ quần áo chững chạc, theo thời gian hẹn với Tiết Uyển Đồng đến dưới lầu kí túc xá của Tiết Uyển Đồng.

Sau khi Tiết Uyển Đồng nghe điện thoại rất nhanh đi xuống, ngồi ở vị trí ghế phụ.

- Đi đâu?

Tiết Uyển Đồng lấy điện ra, mở tin nhắn:

- Nhà hàng Hải Huy, ông ấy đã đến đó rồi.

Tần Dương ừ một tiếng, yên lặng khởi động xe, đi đến chỗ đó. Sau mười lăm phút đã đến nơi. Từ xa, Tần Dương nhìn thấy Tiết Kiến Nhân đang đứng trước cửa nhà hàng đợi.

Tần Dương dừng xe trước mặt Tiết Kiến Nhân, cửa kính xe hạ xuống, Tần Dương mỉm cười chào hỏi:

- Chào chú.

Tiết Kiến Nhân sửng sốt, nhìn chiếc xe trước mặt chắc cỡ ba mươi vạn hơn, trên mặt lộ ra chút vui mừng:

- Các con đến rồi à, lúc nãy chú còn không chú ý đến các con.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Cháu đi đỗ xe trước, chút nữa gặp.

Tiết Kiến Nhân cười nói:

- Ừ, phòng bao số 12. Các con đỗ xe xong trực tiếp đến đó, chú đợi người bạn của chú, hắn lập tức đến ngay.

Tần Dương đồng ý, khởi động xe chạy đến bãi đậu xe.

Tiết Kiến Nhân nhìn chiếc xe của Tần Dương, ánh mắt có chút lấp lánh. Tiểu tử này tuổi còn trẻ mà có thể lái chiếc xe ba trăm vạn, chắc trong nhà nhất định có rất nhiều tiền.

Nếu chuyện hôm nay không thành, có lẽ đây cũng là một con đường không tồi. Trông hắn nhất định muốn đi cùng, con gái mình còn hướng về hắn, chắc quan hệ của hắn và con gái mình không tệ nhỉ?

Có thể hắn đang theo đuổi con gái mình?

Uhm, uhm, chút nữa nhất định phải hỏi cho rõ.

Tần Dương đỗ xe xong, cùng Tiết Uyển Đồng hai người vào nhà hàng, vào phòng bao số 12.

Phòng bao số 12 là một phòng nhỏ không lớn, nhưng bố trí rất trang nhã. Tần Dương và Tiết Uyển Đồng ngồi xuống.

Tiết Uyển Đồng thấy Tần Dương mặc âu phục, ánh mắt hơi có chút sáng lên:

- Em còn thay đồ à?

Tần Dương cười cười nói:

- Dù sao cũng phải chững chạc một chút. Nếu không rất dễ bị người ta xem là con nít.

- Không đâu.

Tiết Uyển Đồng lắc đầu nói:

- Trên người em có một khí chất trưởng thành chín chắn. Dù em trẻ tuổi nhưng người ta sẽ bất giác đối xử với em như người trưởng thành. Uhm, ít nhất là chị cảm thấy như vậy. Nếu không phải có lúc chị cố gắng nhắc nhở em là học trò của chị, chị căn bản sẽ không quên điểm này, mà còn đối xử với em như một người bạn trưởng thành…

Tần Dương tò mò hỏi:

- Vì sao chị phải cố gắng nhắc nhở bản thân em là học sinh?

Biểu cảm Tiết Uyển Đồng nhất thời cứng lại, gương mặt hơi có chút đỏ ửng:

- Không có gì, giống như em xem bệnh cho chị, chị sẽ nhắc nhở mình em là bác sĩ vậy…

Tần Dương cười haha, đang định nói mở lời thì cửa phòng bao bị đẩy vào. Tiết Kiến Nhân mặt nở nụ cười bước vào, sau lưng hắn còn có một người đàn ông đầu định ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, tướng mạo phổ thông, nách kẹp ví tiền, giày da, quần âu, áo choàng dài, tướng đi ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn qua có chút khí thế giàu có.

Người đàn ông đầu đinh vừa vào cửa, mắt liền rơi trên mặt Tiết Uyển Đồng, ánh mắt nhất thời sáng lên...