Tiết Kiến Nhân bị Tiết Uyển Đồng đuổi đi không chút lưu tình, ngay cả chuyện như vậy cũng dám làm ra, đương nhiên Tiết Uyển Đồng cũng không lưu luyến tình cha con gì đó.
Lúc Tiết Kiến Nhân đi cũng không tức giận gì, vì cho dù nói thế nào, Tiết Uyển Đồng đạ đồng ý yêu cầu của ông, việc này đối với ông mà nói đã đủ rồi.
Tiết Kiến Nhân lại không phải tên ngốc, ông đối xử với Lâm Phương và Tiết Uyển Đồng như vậy dĩ nhiên biết bọn họ xem mình thế nào. Ông cũng sẽ không ngốc đến nỗi hi vọng bọn họ nói tình nghĩa gì đó với mình.
Tiết Uyển Đồng thấy Tiết Kiến Nhân ra khỏi cửa, sau khi đóng cửa lại quay đầu, trên mặt hiện ra nụ cười có chút khổ sở:
- Xin lỗi, để em chê cười rồi.
Ánh mắt Tần Dương nhìn Tiết Uyển Đồng có chút đồng tình:
- Dính phải người cha như vậy cũng thật là làm khó chị.
Tiết Uyển Đồng thở dài:
- Còn cách gì chứ, ông ấy có thể không xấu hổ, không để ý cảm nhận của người khác. Nhưng chị không thể không quan tâm đến mẹ chị.
Tần Dương nhắc nhở:
- Nhưng chị có ý thức được mỗi lần chị nhượng bộ sẽ không đổi lấy được sự cảm kích từ cha chị không? Khả năng lớn nhất chính là biến mọi thứ tệ hại hơn, mỗi lần khiến chị thu đuôi cho đến một ngày nào đó hoàn toàn liên lụy chị hoặc cả nhà chị…
Khóe miệng Tiết Uyển Đồng nhếch một cái, cuối cùng kéo thành một nụ cười:
- Sao chị không biết được, nhưng quả thực chị không còn cách nào thay đổi cục diện này. Thậm chí có lúc chị từng nghĩ, nếu ông ta có thể bị bắt vào tù hay thậm chí gặp tai nạn xe hay tai nạn gì đó rồi chết, vậy chị và mẹ chị xem như thực sự thoát khỏi biển khổ rồi. Chỉ có điều ông ta chỉ cá độ mà thôi, cho dù bị bắt thì cùng lắm là giam vài ngày, vẫn không phải được thả ra sao?
Ánh mắt Tiết Uyển Đồng nhìn vào mặt Tần Dương:
- Cảm ơn em giúp đỡ, buổi tối có thể phải trông cậy vào em nhiều rồi.
Tần Dương thở dài nói:
- Năm vạn đồng, chỉ vì gặp một lần, ăn một bữa cơm. Tuy đối với một minh tinh có chút nguyện ý vì tiền tham gia buổi tiệc mà nói giá này quá thấp, nhưng đối với người thường lại rất không bình thường…
Hàm răng trắng của Tiết Uyển Đồng nặng nề cắn chặt môi, không lên tiếng.
Điều Tần Dương nói sao cô không hiểu, nhưng cô không có quyền lựa chọn…
Tần Dương nhìn thời gian, cười nói:
- Thời gian còn sớm, em đi học hai tiết, chút nữa gặp chị sau.
- Được!
Tần Dương mới vừa xuất hiện liền khiến tập thể đám người Hà Thiên Phong vây lại, mặt quan tâm và hóng hớt.
- Vãi lão đại, rốt cuộc cậu sống rồi, cậu chạy đi đâu vậy!
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao cậu và Hàn Thanh Thanh cùng nhau mất tích. Hai người không liên lạc được, vô lý nha?
Chuyện này quả thật không dễ giải thích, Tần Dương chỉ có thể trả lời nửa thật nửa giả:
- Vì quan hệ của tôi mà Hàn Thanh Thanh gặp phải chút phiền phức. Tôi đi giúp đỡ sau đó trên đường lại gặp phải biến hóa, làm chậm trễ nhiều thời gian như vậy…
- Hàn Thanh Thanh đâu?
- Cô ấy hơi mệt, đang nghỉ ngơi rồi. Chắc ngày mai hoặc ngày mốt sẽ lên lớp.
Lâm Trúc đỡ đỡ mắt kiếng, lo lắng hỏi:
- Các cậu gặp phải chuyện gì, phiền phức không?
Tần Dương vỗ vai Lâm Trúc:
- Có chút phiền phức, nhưng cũng may đã giải quyết xong rồi. Sau này chắc sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa đâu.
- Vì cậu, Hàn Thanh Thanh?
Hà Thiên Phong như có điều suy nghĩ hỏi:
- Chẳng lẽ có liên quan đến Vũ Văn Đào?
Tần Dương gật đầu:
- Phải, có điều hắn đã trả giá, đã bị bắt rồi, mấy năm mới được thả.
Tất cả mọi người hơi biến sắc, trước đó Vũ Văn Đào lập mưu hãm hại Tần Dương, cuối cùng tuy bị đuổi nhưng bản thân không bị đưa ra pháp luật. Bây giờ Vũ Văn Đào lại bị bắt vào tù còn bị phán rất nhiều năm. Đây chỉ có thể chứng tỏ chuyện Vũ Văn Đào làm vô cùng quá đáng, vô cùng nguy hiểm.
Tần Dương không đợi mọi người hỏi lại, cười nói:
- Sự việc đều đã qua rồi, đừng nói chi tiết nữa. Tóm lại bây giờ không sao rồi, mọi người không cần lo lắng.
Ba người Hà Thiên Phong nhìn nhau, trong lòng càng khẳng định những việc xảy ra trong mấy ngày nay không ít. Nếu không phải như vậy sao bọn người Tần Dương cùng mất tích lâu như vậy, ngay cả điện thoại cũng không có. Hơn nữa điện thoại hai người cũng không gọi được?
- Được rồi, dù nói thế nào, Vũ Văn Đào tự làm bậy không thể sống cũng xem như gặp phải báo ứng rồi. Nói thật tên đó nhỏ nhen quá, chút chuyện nhỏ như vậy cũng chuyện bé xé ra to. Đệ tử nhà giàu nhắc đến một chút thất bại cũng không chịu nổi. Từ việc này cho thấy cũng quá kém rồi.
Tôn Hiểu Đông thở dài nói:
- Hoàn cảnh trưởng thành của mấy người này quá tốt, từ từ cảm thấy bản thân mình cao hơn người, cảm thấy mình nên hay nói là có thể làm chủ cuộc sống của người khác, mang cảm giác ưu việt. Thật ra tôi cảm thấy cảm giác ưu việt này cũng là một dạng của bắt nạt và bản chất nịnh bợ.
Hà Thiên Phong kinh ngạc nhìn Tôn Hiểu Đông:
- Ái chà, lão tam, cậu biến thành nhà triết học rồi à. Cậu nói thử xem cảm giác ưu việt là cái quái gì?
Tôn Hiểu Đông cười nói:
- Cảm giác ưu việt này khiến trong mắt người ta chỉ có những người có điều kiện ngang hàng với mình hoặc tốt hơn mình, xem thường người có điều kiện thấp hơn mình. Nếu bị người có điều kiện tốt hơn, giỏi hơn mình đạp ngã, bọn họ sẽ cảm thấy là chuyện đương nhiên, sẽ chấp nhận thực tế và rất ung dung. Nhưng nếu bị kẻ yếu trong mắt bọn họ đạp ngã, bọn họ sẽ cảm thấy khó chấp nhận, cảm thấy tôn nghiêm của mình bị chà đạp, liền tìm đủ mọi cách đạp lại, bảo vệ cảm giác ưu việt đó của mình.
Tôn Hiểu Đông nhìn Tần Dương:
- Trong mắt Vũ Văn Đào, lão đại từ nơi khác đến so với hắn mà nói chính là kẻ yếu thế. Vì hắn có bối cảnh Vũ Văn gia thực lực hùng hậu gốc rễ thâm sâu ở bản xứ, nên hắn cảm thấy hắn không nên bại trong tay lão đại. Hơn nữa cảm giác vô cùng mất mặt, thậm chí hắn có thể làm ra những việc mà chúng ta thấy là hoàn toàn không có lí trí thậm chí là điên cuồng, cuối cùng tự chơi đùa với lửa, phá hủy chính mình.
- Dĩ nhiên đây cũng là do lão đại thật sự quá dũng mãnh. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ thật sự bị Vũ Văn Đào đạp ngã rồi. Sau đó Vũ Văn Đào lại mang theo cảm giác ưu việt, lại xuất hiện tư thái hơn người, sẽ rất đắc ý phách lối nói với mọi người hắn mới là người lợi hại nhất. Ai đối nghịch với hắn, cuối cùng chỉ có đường chết.
Ánh mắt Tần Dương nhìn Tôn Hiểu Đông cũng có chút kinh ngạc, hắn không ngờ Tôn Hiểu Đông luôn luộm thuộm lại có thể nói ra những lời lý giải thâm sâu như vậy.
- Đỉnh!
Hà Thiên Phong khoa trương vỗ tay:
- Nói hay quá, thật là khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác. Xem ra đàn ông yêu đường đều sẽ trở thành nhà triết học nha!
Lâm Trúc nhìn chằm chằm Tần Dương hỏi:
- Vũ Văn Đào bị bắt, Vũ Văn gia không thể không có động tĩnh, sức mạnh của bọn họ ở Trung Hải không phải nhỏ?
Lâm Trúc nhắc đến đây, Hà Thiên Phong cũng không nhịn được lo lắng nói:
- Đúng vậy, xã hội này có sức mạnh có tiền có quan hệ, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ biến thành không có chuyện gì, chắc sẽ không có biến cố gì chứ?
Tần Dương cười cười, khẳng định nói:
- Các cậu không cần lo lắng, lần này không thay đổi được. Hắn không thành thực ngồi tù đủ nhiều năm như vậy sẽ không ra được.
Hà Thiên Phong thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy là Vũ Văn Đào đã là thì quá khức rồi?
Tần Dương khẳng định gật đầu:
- Đúng vậy, thì quá khứ rồi.
Hà Thiên Phong cười haha, giọng nói thay đổi:
- Vậy là tốt rồi, không còn ai cản trở cậu theo đuổi Văn Vũ Nghiên nữa!