Chí Tôn Đặc Công

Chương 317: Đủ lông đủ cánh rồi phải không?




Tần Dương vừa định mở miệng trả lời mình là học sinh của Tiết Uyển Đồng, Tiết Uyển Đồng đã cướp lời nói:

- Cậu ấy là ai không liên quan đến bố.

Tần Dương nghe Tiết Uyển Đồng nói vậy, lời vốn đến cổ họng lại rụt trở về.

Trước đây hắn từng thấy Tiết Uyển Đồng cúp điện thoại của bố cô, tâm trạng nghe máy rất ưu tư. Sau đó nói chuyện cũng có chút liên quan, tuy không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng cũng biết mối quan hệ giữa cô và bố cô không tốt, cũng chính là câu mỗi nhà mỗi cảnh mà cô nói.

Bố Tiết Uyển Đồng bị con gái chọt một câu, thần sắc nhất thời hơi có chút lúng túng, bất mãn nói:

- Con là con gái bố, nó ở trong nhà trọ của con, lẽ nào bố không thể hỏi một chút sao?

Tiết Uyển Đồng yên lặng hai giây, lãnh đạm trả lời:

- Cậu ấy là bạn con.

Tần Dương hơi có chút kinh ngạc, bạn?

Tần Dương nghiêng mặt nhìn về phía Tiết Uyển Đồng, nhưng Tiết Uyển Đồng chỉ nhìn bố cô, không hề xoay mặt.

Bố Tiết Uyển Đồng nháy mắt, vẻ mặt hình như có chút khẩn trương:

- Bạn trai?

Sắc mặt Tiết Uyển Đồng hơi đỏ lên, hừ nói:

- Không phải, bố nói năng lung tung gì thế.

Biểu cảm bố Tiết Uyển Đồng tựa hồ lập tức thả lỏng, trong mắt hình như có chút vui mừng:

- Không phải à, vậy thì tốt, vậy thì tốt.

Sắc mặt Tiết Uyển Đồng căng thẳng, vậy thì tốt?

Ý gì đây?

Bố Tiết Uyển Đồng đã tự mình ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, nhìn nồi thịt vẫn còn chưa ăn xong trên bàn, nhất thời cười ha hả nói:

- Hai đứa chỉ ăn một nồi thịt, tiết kiệm thế này. Buổi tối bố mời con đi ăn tiệc lớn.

Tiết Uyển Đồng hoài nghi nhìn bố mình, nàng đối với tính cách của bố mình có thể nói rõ như lòng bàn tay, mời mình ăn tiệc?

Chuyện này tuyệt đối không bình thường.

Bố mình cá độ như cơm bữa, ăn bữa tiệc lớn này thế nào cũng phải mấy trăm đồng?

Nếu chọn lựa giữa mời mình ăn tiệc tốn mấy trăm ngàn và cầm mấy trăm ngàn đó đi đánh bạc, ông tuyệt đối sẽ chọn cái thứ hai, không nghi ngờ chút nào!

Chuyện khác thường nhất định có mưu đồ!

- Rốt cuộc bố muốn thế nào? Mời con ăn bữa cơm sau đó nói với con thua bao nhiêu tiền, bảo con thanh toán cho bố?

Bố Tiết Uyển Đồng trừng mắt:

- Câu này của con bố không thích nghe, cái này mà bố thua bao nhiêu tiền để con thanh toán, lẽ nào bố không có tiền sao?

Bố Tiết Uyển Đồng móc bóp tiền trong túi ra, tiện tay mở ra, sau đó rút tiền bên trong đập một cái đùng xuống bàn:

- Đây lẽ nào không phải tiền sao?

Tiết Uyển Đồng nhìn xấp tiền dày ter6n bàn, ít nhất phải hai ba ngàn, nhất thời sửng sốt, mặt trời mọc ở hướng tây rồi sao?

Chuyện này không khoa học.

Bố mình đánh bài thường xuyên, trên người chỉ cần có tiền là chạy thẳng đến quán trà đánh bài, hết lần này đến lần khác, vận may đánh bài kém, mỗi lần đều thua sạch. Có lúc còn nợ tiền, Tiết Uyển Đồng không biết đã giúp ông trả nợ đánh bài bao nhiêu lần. Mà mỗi lần ông gọi điện tới, mục đích chung quy đều vì đòi tiền, bây giờ trên người lại cất giữ nhiều tiền như vậy?

Hai ba ngàn thật ra không tính là nhiều, nhưng đối với một con quỷ đánh bài có tiền là ngứa tay mà nói, đây hoàn toàn không bình thường?

Chẳng lẽ nhân phẩm của ông thật sự bùng nổ, thắng tiền rồi?

Bố Tiết Uyển Đồng nhìn ánh mắt nghi ngờ của con gái, hừ nói:

- Bình thường con đều hay giúp bố, bố đây không phải muốn tốt cho con nên mới đến thăm con, chuẩn bị mời con ăn bữa cơm thịnh soạn sao? Ánh mắt con là thế nào, lẽ nào bố thăm con gái không được à?

Trực giác Tiết Uyển Đồng cho biết chuyện này hơn phân nửa sẽ không đơn giản như vậy, nhưng mọi thứ trước mắt cũng chưa thấy có gì không đúng. Hơn nữa dù sao ông cũng là bố mình, cũng không nên tỏ vẻ ra mặt, liền đồng ý nói:

- Được thôi, vậy bố chuẩn bị mời con ăn tiệc gì. Thực ra hai chúng con đã mua chút đồ ngon, ở nhà ăn không được sao, cần gì lãng phí tiền đó?

Bố Tiết Uyển Đồng thấy Tiết Uyển Đồng đồng ý, nhất thời cười nói:

- Ngày nào cũng ở nhà ăn con không chán sao, dù sao không cần con trả tiền. Hơn nữa không chỉ hai người chúng ta, bố còn mời một người bạn, chi bằng gọi người ta đến đây đi.

Tiết Uyển Đồng nhíu mày kinh ngạc hỏi:

- Bạn bố? Là ai?

Bố Tiết Uyển Đồng cười ha hả nói:

- Con không quen, là người trong trấn chúng ta, có điều kinh doanh ở thành phố. Trước đây ở nhà ông ấy đã giúp bố không ít việc, nếu bố đã đến đây, thì bố mời ông ấy ăn bữa cơm bày tỏ lòng cảm ơn.

Tiết Uyển Đồng nhíu mày:

- Còn có người khác, vậy hai người nhất định muốn uống rượu rồi. Vậy bố tự mình mời ông ấy đi, ngày mai chúng ta đi ăn. Con không muốn ăn cơm cùng người không quen biết.

Sắc mặt bố Tiết Uyển Đồng khẽ thay đổi:

- Đừng mà, dù sao bố cũng phải mời ông ấy, con cứ đi cùng rồi ăn thôi, bớt chuyện càng tốt, con không thể giúp bố tiết kiệm chút sao?

Tiết Uyển Đồng nghe bố mình nói vậy, trong lòng nhất thời sinh nghi, dò hỏi:

- Chúng ta là bố con thì không sao, bố có lòng mời con con nhận là được. Các người đều muốn uống rượi, đến lúc đó con không uống lại quá không phù hợp. Uống rượu thì con lại không thích xã giao, không đi nữa. Nếu người ta đã giúp bố, bố hãy cùng ông ấy uống cho tốt, dù sao bố cũng thích uống rượu…Hơn nữa trước đó con còn nói sẽ ra ngoài ăn cơm cùng với bạn mình.

Tiết Uyển Đồng chỉ chỉ Tần Dương, mặt đầy bình tĩnh nói, giống như thật sự có chuyện như vậy.

Bố Tiết Uyển Đồng vừa nghe thấy liền nổi nóng:

- Ài, sao con có thể như vậy chứ. Bố khó khăn lắm mới đến gặp con một lần, sao con bỏ bố sang một bên không quan tâm, chỉ là bảo con cùng ăn bữa cơm, sao con cứ một mực từ chối vậy?

Tiết Uyển Đồng thấy bố nóng nảy, tựa hồ e sợ mình không tham gia bữa cơm tối nay, trong lòng càng nghi ngờ:

- Bố, người trong trấn gì đó mà bố nói, chắc không phải là bạn trai bố muốn giới thiệu cho con chứ?

Bố Tiết Uyển Đồng nhất thời có chút cứng họng, trên mặt cũng có mấy phần ngượng ngùng, ấp úng nói:

- Ông ấy quả thực đã giúp bố việc lớn, bố mời ông ấy ăn cơm cũng là thật. Người ta không tệ, bố chỉ muốn giới thiệu cho hai đứa quen biết thôi. Ông ấy cũng kinh doanh ở thành phố, thành hay không không nói, xem như kết bạn đi. Sau này có việc gì mọi người có thể giúp lỡ lẫn nhau. Con là một đứa con gái, một mình làm việc ở đây, xảy ra chuyện đều không có ai giúp đỡ…

- Con không đi.

Tiết Uyển Đồng không đợi ông nói xong đã mở miệng cắt lời ông, không chút do dự biểu hiện thái độ.

Mặt bố Tiết Uyển Đồng nhất thời xụ xuống:

- Sao con cứ vô lý như thế, bố đã nói với người ta rồi, người ta cũng dành thời gian đến. Nếu con không đi, cái mặt già của bố con là ta biết để ở đâu?

Tiết Uyển Đồng mặt lạnh:

- Dù sao con cũng không đi, con đã nói trước, hôn nhân của con con làm chủ, không cần bố bận tâm. Bố cũng đừng giới thiệu người vớ vẩn gì đó cho con, con sẽ không đi gặp đâu.

Bố Tiết Uyển Đồng nhất thời nổi giận, vỗ bàn một cái:

- Con trưởng thành rồi phải không, đủ lông đủ cánh rồi phải không, bố nói gì con cũng không nghe phải không? Thật là uổng công nuôi con lớn như vậy…

Tiết Uyển Đồng cắn môi, sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng vẫn không nhượng bộ.

Bố Tiết Uyển Đồng hung hăng nói:

- Được, con không đi đúng không, bố nói thật cho con vậy. Người đó đã nói, nếu con đi sẽ có rất nhiều chuyện có thể thương lượng. Nếu con không đi, bố con, còn có mẹ con cũng sẽ gặp nguy…

Mặt Tiết Uyển Đồng liền biến sắc:

- Mẹ thế nào?