Sau khi Tần Dương ung dung cởi áo mưa xuống treo trên móc treo cửa, lúc này mới xoay người lại nhìn Vũ Văn Phong vẫn chưa có động tĩnh gì.
- Mày không ra tay sao, vậy chỉ để tao làm. Nói thật, hỏi thăm như thế này tao rất không quen, mày có biết tại sao không?
Vũ Văn Phong nhìn Tần Dương đang từ từ tiến đến gần, áp lực trong lòng tăng vọt:
- Tại sao?
Tần Dương lạnh lùng nói:
- Khi một người vẫn còn năng lực phản kích rất khó nghe được lời nói thật từ miệng hắn. Chỉ khi vào lúc không còn chút năng lực phản kháng nào đối diện với cái chết, độ tin tưởng lời người đó nói ra mới cao hơn một chút.
Con ngươi Vũ Văn Phong co rúc lại, Tần Dương vẫn chưa động thủ nhưng lời nói của Tần Dương đã khiến hắn vô cùng áp lực.
Đối mặt với cái chết?
- Ông muốn làm cái gì?
Tần Dương cười nói:
- Chỉ là muốn hỏi mày mấy vấn đề, nếu mày thành thực phối hợp, mày có thể bình an về nhà. Nếu không thành thật, ước chừng kho hàng bỏ hoang này chính là chỗ chôn mày.
Sắc mặt Vũ Văn Phong thay đổi lớn, nghiêm nghị hỏi:
- Rốt cuộc ông là ai, rốt cuộc tôi đắc tội ông chỗ nào. Cho dù chết cũng phải khiến người ta chết rõ ràng chứ.
Tần Dương không trả lời câu hỏi của Vũ Văn Phong, nhìn mưa to bên ngoài cửa sổ:
- Chỗ này hẻo lánh, bình thường cơ bản không có ai đến đây. Tao đoán nếu mày chết ở đây, ít nhất cũng mấy tháng mới có người phát hiện ra. Uhm, ước chừng lúc đó thi thể cũng không nhận ra nữa.
Vũ Văn Phong càng kiếp đảm, tuy hắn cảm thấy phần đe dọa mình của đối phương rất cao, nhưng từ trong lời nói của đối phương, hắn cảm nhận được một áp lực sâu đậm.
Đối phương thật sự làm được chuyện này!
Tần Dương quay đầu, nhìn chằm chằm Vũ Văn Phong đang thấp thỏm:
- Tao cho mày một cơ hội ít đau khổ, mày phải trân trọng…
Vũ Văn Phong không lên tiếng, chỉ lẳng lặng chờ Tần Dương hỏi.
Tần Dương nhìn chằm chằm Vũ Văn Phong, hơi hơi hí mắt, giọng nói lạnh lùng cứng rắn hỏi:
- Mày có phải đã giúp em họ Vũ Văn Đào của mày chi tiền thuê sát thủ đối phó Tần Dương?
Dù trong lòng Vũ Văn Phong đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi Tần Dương hỏi thẳng câu này, biểu cảm trên mặt hắn vẫn có vẻ khiếp sợ kinh hoàng trong nháy mắt. Đó là phản ứng không thể nào kiềm chế được khi bị người ta nói ra bí mật đen tối trong lòng.
Biểu cảm trên mặt Vũ Văn Phong chợt lóe rồi biến mất, nhưng việc này vẫn không lừa gạt được ánh mắt như đao của Tần Dương đang rơi trên mặt hắn. Thấy phản ứng của hắn, trong lòng Tần Dương nhất thời hiểu ra.
Xem ra thật sự như mình phỏng đoán.
- Tần Dương? Hắn đã xảy ra chút xung đột với em họ tôi, nhưng chỉ là mâu thuẫn nhỏ, phải dùng đến sát thủ đối phó người sao? Với lại đây là Hoa Hạ, mời sát thủ là phạm pháp, tôi sẽ không làm mấy chuyện đó. Trong này e là có chút hiểu lầm.
Tần Dương cười haha nói:
- Mày xem đi, tao đã nói mà. Khi người ta vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng sẽ không nói thật.
Tần Dương đi tới Vũ Văn Phong, Vũ Văn Phong thấy Tần Dương cũng đi hai tay không, trong lòng hung ác, đột nhiên lui về phía sau hai bước, chụp lấy một ống thép bỏ hoang trên chiếc bàn kế bên, trực tiếp đập về phía Tần Dương.
Tần Dương không tránh né, trực tiếp đưa tay ra bắt lấy ống thép.
Vũ Văn Phong thấy Tần Dương đưa tay ra chụp, ánh mắt tàn khốc càng sâu hơn, ống thép không chút chần chờ đập xuống.
Cơ thể Vũ Văn Phong cường tráng, đang lúc trẻ khỏe, hơn nữa hắn rèn luyện lâu dài, còn học quyền anh, đánh đấm rõ rang, bây giờ vì mạng sống mà lần ra tay này toàn lực ứng phó, không chút lưu tình.
Ống thép hung hãn đập vào tay Tần Dương.
Trong lòng Vũ Văn Phong vui mừng, sức lực thế này dù là bàn tay nhiều thịt chịu nhiều lực mạnh cũng tuyệt đối sẽ bị thương nặng.
Nhưng một giây sau đó, sự vui mừng trong mắt Vũ Văn Phong lập tức ngưng lại.
Tay Tần Dương vũng vàng bắt được ống thép hung hãn nện xuống, không hề run rẩy, cứ như vậy bắt được cái đập hung hăng của hắn!
Còn không đợi Vũ Văn Phong tỉnh lại trong khiếp sợ, Tần Dương đã hung hãn kéo một cái, ống thép nhất thời rơi vào tay Tần Dương, trở tay đập tới.
Vũ Văn Phong gần như theo bản năng giơ tay lên che đầu.
- Rắc rắc!
Trên cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, đồng thời hắn cũng nghe thấy tiếng xương gãy lìa thanh thúy, còn có cơn đau kịch liệt truyền đến đầu.
- A!
Vũ Văn Phong kêu thảm một tiếng, khoanh tay lui về phía sau mấy bước, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tần Dương trước mặt.
Rốt cuộc hắn đã rõ vì sao đối phương không sợ hãi, vì sức chiến đấu của hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp!
Tần Dương cầm một sợi dây dài trên chiếc bàn bên cạnh, tiện tay cầm lấy một cái ghế gỗ, sau đó nhìn chằm chằm Vũ Văn Phong.
- Mày ngồi xuống hay tao cắt đứt tứ chi mày, ném mày lên?
Vũ Văn Phong hoảng sợ nhìn sợi dây trong tay Tần Dương:
- Tôi thật sự không biết chuyện ông nói, chúng ta có thể thương lượng, tôi có thể cho ông tiền, ông muốn bao nhiêu mới chịu thả tôi đi, tôi lập tức có thể chuyển tiền cho ông…
Biểu cảm trên mặt Tần Dương tựa hồ có chút bất lực, vừa tựa hồ có chút giễu cợt:
- Xem kìa, bất cứ lúc nào bọn mày đều cho rằng chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền. Đáng tiếc là tao không cần tiền.
Tần Dương nhìn lướt qua băng ghế trước mặt:
- Xem ra vẫn là đánh gãy tứ chi ổn thỏa một chút...
- Đừng, tôi ngồi, tự tôi ngồi!
Vũ Văn Phong nhìn ống thép trong tay Tần Dương, từ hành động đối phương không chút do dự đánh gãy một tay của mình mà nói, việc đối phương nói đánh gãy tứ chi của mình tuyệt đối không phải nói đùa. Nếu mình không ngồi xuống, hắn thật sự sẽ đánh gãy tay chân của mình!
Vũ Văn Phong ngồi xuống băng ghế, Tần Dương cầm sợi dây kia cột tay chân Vũ Văn Phong vào ghế, bảo đảm hắn không thể cử động.
Tần Dương đi đến đối diện Vũ Văn Phong, tay phải giống như phép thuật rạch một đường trên người, trong tay lại xuất hiện một con dao.
Con ngươi Vũ Văn Phong đột nhiên co rút lại, trái tim bỗng treo lên thật cao, giọng nói cũng tràn đầy kinh hoảng:
- Ông muốn làm gì?
Tần Dương lạnh lùng nói:
- Tao muốn thử một chút, máu tươi của một người phải chảy bao lâu mới có thể chảy cạn. Yên tâm, tao sẽ không cắt cổ, vậy thì nhanh quá. Cắt cổ chân không tệ, nhìn máu tươi của chính mình không ngừng chảy ra, nhất định rất tuyệt.
Vũ Văn Phong cảm thấy mình sắp bị hoảng sợ phát điên:
- Rốt cuộc ông muốn thế nào, ông nói đi, chỉ cần ông thẻ tôi, tôi đều đồng ý với ông.
Tần Dương lạnh lùng nói:
- Tao muốn mày nói ra sự thật, mày không cần vội, chảy máu thế nào cũng phải mấy tiếng đồng hồ, mày có thể đợi đến lúc không kiên trì được nữa rồi nói. Đương nhiên, mày cũng có thể bất khuất chịu chết, đem bí mật này xuống suối vàng. Như vậy tao sẽ rất khâm phục mày.
Tần Dương đi đến sau lưng Vũ Văn Phong, kéo ống quần Vũ Văn Phong, dao găm sắc bén mà lạnh băng nhẹ nhàng tiến đến cổ chân Vũ Văn Phong.
Cảm giác lạnh băng khiến tóc gáy cả người Vũ Văn Phong dựng hết lên, hắn cũng không thể chịu được hoảng sợ trong lòng nữa.
- Dừng tay, tôi nói, chuyện gì tôi cũng nói cho ông!