Chí Tôn Đặc Công

Chương 310: Bị súng đồ Chơi bắt ép rồi!




Lúc Vũ Văn Phong đi ra quán rượu, đầu cũng có chút choáng váng.

Giao thừa năm mới mà, gia đình tụ họp, bạn bè tụ họp, tóm lại không thiếu được.

Nhìn mưa rào to bên ngoài, Vũ Văn Phong có chút phiền não lắc đầu, tiện tay mở dù ra đi về phía bãi đậu xe.

Vũ Văn Phong tìm thấy xe mình, mở cửa xe ngồi vào tay lái, lắc lắc cây dù, cất dù đi sau đó đóng cửa xe, nổ máy.

Lái xe ra khỏi bãi đậu xe, đang chuẩn bị chạy về nhà thì một bóng đen từ chỗ ngồi phía sau đột nhiên ngồi dậy, một cây súng đen tuyền trực tiếp chĩa vào sau ót hắn.

Vũ Văn Phong thất kinh, theo bản năng đạp thắng xe.

- Tiếp tục lái, đến chỗ trước mặt thì rẽ trái, đừng giở trò, nếu không mày chết!

Áo trong Vũ Văn Phong lập tức đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng giật mình, đầu óc vốn có chút choáng váng lập tức hoàn toàn tỉnh trở lại.

Vũ Văn Phong nổ máy xe lần nữa, nhưng tốc độ không nhanh.

- Mày là ai, muốn gì?

Mặc dù Vũ Văn Phong rất khiếp sợ sao đối phương im lặng núp trong xe mình, nhưng hắn vẫn rất trầm tổn, dù gì hắn đã trải qua nhiều chuyện khủng khiếp, gặp qua sinh tử, tuy bị súng chĩa vào nhưng vẫn không đến nổi hốt hoảng.

- Tao là ai không quan trọng, tao chỉ muốn hỏi mày chút chuyện. Mày thành thật trả lời tao sẽ thả mày đi. Nếu mày không phối hợp, mày chết.

Trong lòng Vũ Văn Phong run lên, giọng nói đối phương không kích động chút nào, cũng không hoảng hốt, rất trầm ổn, bình tĩnh. Điều này làm hắn càng cảm thấy đáng sợ, vì người như vậy, làm việc như này hiển nhiên không phải tay non. Người như vậy mới khó thương lượng nhất, cũng khó lừa bịp nhất.

- Mày muốn hỏi cái gì?

- Không cần gấp, mưa to như thác, đêm còn dài, chúng ta còn nhiều thời gian. Được, bây giờ rẽ phải.

Trong lòng Vũ Văn Phong càng lo âu nhưng hắn cũng không dám không làm theo lời của đối phương.

Xe rẽ cua trong đêm mưa lớn, mãi cho đến một bãi phế liệu ở phía tây. Vốn cửa đã khóa nhưng cửa sắt kia không biết vì sao đã mở ra, Vũ Văn Phong lái xe tiến thẳng vào bãi.

- Bây giờ tắt máy xuống xe, bên ngoài mưa lớn, mày có thể mở dù.

Vũ Văn Phong nghe lời nói ung dung không vội vã của đối phương, trong lòng lạnh như băng. Từ khi đối phương xuất hiện ở đây, hắn luôn biểu hiện vô cùng tĩnh táo và ung dung, không để lộ chút khẩn trương hay bất an nào. Về mặt này có thể thấy tư chất tâm lý của đối phương, mặt khác cũng có thể chứng minh đối phương tuyệt đối không phải người thường, đối phương căn bản không để tâm đến mình.

Mình ở trong mắt đối phương giống như dê con đang đợi làm thịt vậy.

Vũ Văn Phong nghe theo chỉ thị tắt máy, cầm dù lên, xuống xe. Người đàn ông phía sau cũng vội xuống xe, trên người hắn mặc một cái áo mưa màu đen, cả người trong mưa gió khiến người ra có cảm giác âm u thần bí, giống như đồ tể đêm mưa vậy.

- Đi vào cái phòng chính giữa, mở đèn lên.

Vũ Văn Phong đi vào phòng, đặt cây dù xuống, mở đèn điện. Người đàn ông sau lưng hắn theo sát phía sau vào phòng, sau đó tiện tay khép cửa phòng lại.

Ánh mắt Vũ Văn Phong chăm chú nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo mưa, trong lòng vô cùng căng thẳng, người này rốt cuộc là ai, sao phải đối phó mình?

Sau khi người đàn ông vào phòng tỏ ra rất tùy ý, hắn tiện tay đặt súng lục đang cầm lên chiếc bàn bên cạnh, sau đó bắt đầu cởi áo mưa màu đen trên người ra, động tác vẫn ung dung bình tĩnh như cũ.

Ánh mắt Vũ Văn Phong lập tức rơi vào cây súng đặt trên chiếc bàn bên cạnh, trong nháy mắt đối phương cởi áo mưa tầm nhìn bị che khuất, Vũ Văn Phong chuyển động như một con báo.

Vũ Văn Phong bước sang một bước dài, giữ chặt cây súng trên bàn, sau đó điều chỉnh họng súng nhắm thẳng người đàn ông, thấp giọng quát lên:

- Không được nhúc nhích, nếu không…

Người đàn ông đã cởi áo mưa, hắn đứng ở đó, thoải mái nhìn Vũ Văn Phong, trên mặt lộ ra nụ cười có chút giễu cợt, nụ cười này thậm chí có mấy phần chế nhạo, giống như nhìn thấy chuyện gì khôi hài vậy.

Vũ Văn Phong còn chưa dứt lời, hắn liền phát hiện điều bất thường.

Súng trên tay quá nhẹ!

Vũ Văn Phong ở nước ngoài cũng không phải hiền lành gì, từng chơi súng không ít, hắn vẫn có thể phân biệt được súng thật súng giả.

Vũ Văn Phong giơ súng trong tay lên nhìn, lỗ mũi nhấ thời phình to.

Đệt, đây rõ ràng là súng đồ chơi mua cho con nít chơi!

Không ngờ trước đó mình lại bị một khẩu súng đồ chơi bắt ép, cả đường lái đến chỗ hoang vu như này?

Vũ Văn Phong tiện tay vứt khẩu súng đồ chơi trong tay xuống đất, ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm người đàn ông ở cửa. Nếu mày không có súng, sao tao phải sợ mày, có tin tao đánh chết mày không?

Người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi đứng ở cửa, sắc mặt cứng rắn, chân mày, lỗ mũi đều cho người ta cảm giác thâm độc. Người đàn ông trung niên cứ đứng như vậy ở cửa, dùng ánh mắt mỉa mai nhìn Vũ Văn Phong.

Vũ Văn Phong mới nhìn hai lần, bỗng nhiên mặt liền biến sắc.

Hắn nhận ra người đàn ông này là ai!

Trước đây em họ Vũ Văn Đào của hắn bị người ta đánh gãy chân ở bãi đậu xe, người hành hung chính là một người đàn ông trung niên mặt mũi thâm độc, vì bên cạnh có máy giám sát nên trực tiếp quay lại tướng mạo của hắn.

Người đàn ông này chính là người đánh gãy chân Vũ Văn Đào!

Sau khi Vũ Văn Đào bị đánh gãy chân, lão gia tử vô cùng tức giận. Lúc đó vô cùng ồn ào náo loạn, chính vì tìm kiếm người đàn ông trong máy giám sát. Nhưng sau một đêm người đàn ông đó lại giống như không khí biến mất, hoàn toàn không tung tích.

Không ngờ trong đêm mưa bão này, hắn lại xuất hiện, hơn nữa còn bắt cóc mình, hắn muốn làm gì?

- Là ông!

Người đàn ông trung niên đương nhiên chính là Tần Dương sau khi cải trang dung mạo, thấy đối phương nhận ra mình, Tần Dương không ngạc nhiên chút nào, lạnh lùng nói:

- Đúng vậy, lần trước là em họ mày, lần này là mày!

Ánh mắt Vũ Văn Phong phòng bị nhìn Tần Dương, nhìn xung quanh:

- Đồng bọn của ông đâu?

- Tao không có đồng bọn, chỉ có một mình tao, thậm chí tao cũng không có súng. Nếu mày cảm thấy mình rất giỏi võ, mày có thể thử. Chỉ cần mày đánh được tao, xe ở bên ngoài, mày có thể rời đi.

Vũ Văn Phong nhìn thần sắc lạnh lùng của Tần Dương, trong ánh mắt lộ ra chút do dự, hắn không phải người lỗ mãng, nếu đối phương dám trực tiếp nói cho mình mọi thứ, vậy chỉ có thể nói rõ đối phương có đủ tự tin đối phó mình. Dù đối phương không có súng cũng không sợ mình chạy thoát…

Tần Dương nhìn Vũ Văn Phong yên lặng không nói, lạnh lùng cười nhạo nói

- Sao hả, ngay cả dũng khí động thủ cũng không có sao? Hay là trước giờ mày đều quen dùng tiền để giải quyết chuyện, chỉ cần chịu bỏ tiền, đương nhiên sẽ có người thay mày giải quyết vấn đề, thậm chí thay mày giết chết đối thủ, không phải sao?

Con ngươi Vũ Văn Phong hơi co rút, gần đây hắn mới giúp Vũ Văn Đào thanh toán một khoản nhiệm vụ giết người, chợt nghe Tần Dương nói như vậy, tuy thần sắc trên mặt tựa hồ không thay đổi gì, nhưng tim đột nhiên co thắt lại, sau đó đập thật nhanh.

- Tôi không hiểu ông nói gì, ông là ai, sao phải tìm tôi, tôi và ông có thù oán gì sao?