Bạn bè?
Mọi người tình cờ gặp nhau, mặc dù thực sự đã cùng trải qua hoạn nạn, nhưng nếu nói là bạn bè, thì cũng chưa đến mức đó?
Tần Dương hơi kinh ngạc nghiêng đầu qua, đang định thuận miệng trả lời, nhưng nhìn gương mặt công chúa Connie đã lộ rõ thần sắc chờ mong, lời vốn định nói ra khỏi miệng đã lập tức mắc lại trong cổ họng.
- Mặc dù mọi người cũng không quá quen, nhưng tôi đã giúp đỡ cô, cô cũng giúp đỡ tôi, nếu đều đã giúp đỡ lẫn nhau như vậy, tôi thấy cũng có thể xem là bạn bè?
Công chúa Konnie nghe Tần Dương trả lời như thế, trên mặt tức thì tỏ rõ sự vui mừng:
- Tần Dương, mặc dù chuyến đi này đối với tôi mà nói, giống như là một cơn ác mộng, nhưng tôi rất vui vì có thể gặp cậu, cậu giống như là một kỵ sĩ dũng cảm nhất, đánh bại âm mưu kẻ địch, bảo vệ người mà cậu muốn bảo vệ.
Công chúa Konnie hơi dừng lại một chút, cô quay đầu nhìn Hàn Thanh Thanh:
- Hàn Thanh Thanh, tôi rất ngưỡng mộ cô, có thể có được một kỵ sỹ dũng cảm mạnh mẽ như vậy che chở bao bọc.
Khuôn mặt Hàn Thanh Thanh ửng đỏ, mím môi lại, thoáng nhìn qua Tần Dương phía bên cạnh mà không nói gì.
Công chúa Konnie nói chuyến đi này đối với cô ấy mà nói giống như là một cơn ác mộng, đối với Hàn Thanh Thanh thì cũng đâu khác gì?
Hàn Thanh Thanh chỉ là một sinh viên đại học bình thường, có thể liên tiếp vươt qua được những chuyện ám sát, bắt cóc, phiêu bạt trên biển, du thuyền bị nổ, du khách bị giết, bản thân bị truy sát như vậy, nếu như không phải Tần Dương vẫn luôn ở bên cạnh cô, thì cho dù cô không chết, cũng đã sớm bị điên loạn mất rồi.
- Chờ sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ đi Trung Hải tìm cậu.
Tần Dương kinh ngạc nhìn Công chúa Konnie:
- Cô có rất nhiều thời gian rảnh sao, thân làm công chúa mà chạy khắp nơi?
Công chúa Konnie hoạt bát nháy mắt mấy cái:
- Ai bảo tôi chỉ là người thừa kế thứ năm chứ, dù sao đối với chuyện thừa kế cũng không có hy vọng, đương nhiên cũng không có nhiều ràng buộc như vậy. Những lúc rảnh rỗi, tôi rất thích đi du lịch với lại ẩm thực, ẩm thực Trung Hoa nổi tiếng thế giới, tôi đã muốn đi lâu rồi, lần này vừa khéo có lý do để đi rồi.
Tần Dương nhún nhún vai nói:
- Được thôi, nếu như cô đến thật, tôi mời cô thưởng thức ẩm thực Trung Hải.
Mắt công chúa Konnie sáng lên:
- Vậy chúng ta đã hứa một lời chắc chắn rồi đấy nhé?
- Một lời chắc chắn!
Thời gian cứ như vậy trong khi Tần Dương cùng công chúa Konnie nói chuyện phiếm với nhau câu được câu mất mà nhanh chóng trôi qua. Lúc hai chiếc máy bay trực thăng xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người đồng thời đang bay thẳng tiến về hướng hoang đảo, nằm trên bờ cát, Tần Dương nhẹ nhõm thở ra một hơi thật dài.
Cuối cùng cũng đã hoàn toàn được cứu rồi!
Chuyến hành trình như địa ngục này cuối cùng cũng đã kết thúc!
Lúc hai người Tần Dương và Hàn Thanh Thanh lần thứ hai bước vào cổng trường đại học Trung Hải, cho dù là Tần Dương, hay là Hàn Thanh Thanh, nhìn những sinh viên gương mặt tươi cười tràn đầy thanh xuân kia thì ở cả hai người đều phảng phất một loại tồn tại giống như một thế giới khác vậy.
Sân trường đại học ấm áp yên bình với mùi máu tanh chết chọc, chém giết trong mưa bom bão đạn, đã tạo nên một sự so sánh mãnh liệt trong đầu họ.
Long Vương nhận được báo cáo của Hoắc Kim Hải, thì lập tức có hành động ngay. Dưới sự sắp xếp của Long Vương, Tần Dương vừa mới đến Philippines, đại sứ của đại sứ quán Trung Hoa ở tại Philippines đã đợi sẵn để gặp mặt.
Tần Dương vừa gắp liền đưa con chip giao cho vị đại sứ luôn, tiếp sau đó là một số chương trình theo thông lệ, bởi vì cả ba người cũng đã chuẩn bị sẵn khẩu cung, lại có sự can thiệp của đại sứ quán nữa, dù cho nước Nhật và Philippines trên nét mặt vẫn còn có rất nhiều nghi hoặc, nhưng sau khi chứng minh được chuyện Tần Dương, Hàn Thanh Thanh đúng là gặp phải bão lớn được du thuyền cứu giúp, thì bọn họ liền được đồng ý cho trở về nước.
Con chip đương nhiên được đưa đến Long Tổ, còn về phần trong đó có nội dung gì thì Tần Dương không biết rõ, mặc dù hắn cũng có chút hiếu kỳ, nhưng cũng không hỏi, bởi vì hắn biết, có đôi khi biết được quá nhiều, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Những người kia chì vì muốn lấy được con chip đó đã không tiếc hủy diệt toàn bộ du thuyền, giết chết tất cả mọi người, có thể thấy bí mật bên trong con chíp cũng chắc chắn rất đáng sợ.
Bởi vì câu chuyện mà Tần Dương bịa đặt, cộng thêm thân phận sinh viên thực sự của hắn có tính mê hoặc rất mạnh, cho nên tất cả mọi người chỉ xem Tần Dương như là một người rất may mắn sống sót được, cộng thêm hành động của Long Vương ở bên này, Tần Dương mới có thể thoát thân êm ấm không gây chấn động trong chuyện này như vậy.
- Lúc bị bắt cóc là lúc vừa mới qua lễ giáng sinh, bây giờ đến tết nguyên đán cũng qua rồi, ăn tết của cái năm này có thể nói là để lại ký ức cực kỳ sâu sắc, đây có lẽ là chuyện mà cả đời này tôi cũng không thể nào quên được.
Tần Dương cười nói:
- Tôi cũng nghĩ vậy, những chuyện nguy hiểm như thế này, tôi cả đời cũng không muốn trải qua thêm lần nào nữa, có điều câu này hình như trước đó cậu cũng đã từng nói qua...
Hàn Thanh Thanh hơi ngây ra nhưng liền lấy lại tinh thần, đầu tiên là lần sau khi cô và Tần Dương gặp thích khách trên con đường nhỏ trong rừng trúc tại Kim Phật Sơn cô từng nói đây có lẽ là chuyện mà cô cả đời không thể quên cũng chuyện đáng sợ nhất, nhưng sau đó những chuyện liên tiếp xảy ra lại lần nữa đã làm thay đổi cảm quan của cô.
Hàn Thanh Thanh cười khổ nói:
- Trước đó tôi cho rằng đó hẳn là hồi ức đáng sợ nhất, nhưng bây giờ nghĩ lại, thì rõ ràng là không có chuyện đáng sợ nhất, chỉ có càng đáng sợ hơn, có điều tôi nghĩ dù càng thê thảm càng đáng sợ hơn đi chăng nữa, những gì trải qua sau này chắc cũng không vượt qua được lần này đâu.
Tần Dương cười cười, trong ánh mắt có phần kiên quyết:
- Chắc là không rồi, tôi sẽ nghĩ cách đi tìm hiểu rõ chuyện này.
Hàn Thanh Thanh lo lắng nhìn Tần Dương:
- Cậu muốn đi tìm Vũ Văn Đào sao?
Tần Dương gật gật đầu:
- Chuyện dù sao cũng phải có cái kết, nếu không việc này trước sau cũng thành phiền phức.
Hàn Thanh Thanh chần chừ một chút, nhẹ giọng hỏi:
- Nếu như chuyện này thực sự là Vũ Văn Đào làm thì cậu định làm gì, giết hắn sao?
Tần Dương cười cười nói:
- Việc này cậu cũng đừng quan tâm, cứ yên tâm học hành là được.
Hàn Thanh Thanh lắc đầu nói:
- Nếu như người đứng sau chỉ đạo chuyện này thực sự là hắn, thì hắn đúng là đáng chết, tôi cũng không đồng tình với hắn. Tôi chỉ là lo cho cậu, ở đây cũng không phải là nơi đảo hoang, mà ở đây đang là trong nước, ở đảo hoang là do chúng ta xuất phát từ tự vệ, còn bây giờ nếu như cậu giết hắn, thì lại là chuyện là vi phạm pháp luật.
Tần Dương ừ một tiếng, mỉm cười nói:
- Tôi biết rõ mà, cậu cứ yên tâm, không cần lo lắng cho tôi, tôi sẽ không có chuyện gì đâu.
Hàn Thanh Thanh nghe Tần Dương nói như vậy, sự lo lắng trong lòng cũng không hề giảm bớt, bởi vì Tần Dương cũng không nói hắn sẽ không giết Vũ Văn Đào.
Chỉ là trong chuyện này Hàn Thanh Thanh cũng không có cách nào can thiệp được, cô cũng chỉ có thể để lo lắng dằn lại trong lòng vậy. Cô và Tần Dương tiếp xúc thời gian lâu như vậy, nên cô vô cùng tin tưởng khả năng xử lý công việc sáng suốt của Tần Dương, cho dù hắn muốn giết Vũ Văn Đào thật, hắn nhất định cũng sẽ làm không để một kẽ hở.
Tần Dương đưa Hàn Thanh Thanh đến dưới cửa ký túc xá sinh viên, nhìn Hàn Thanh Thanh đi vào ký túc xá, rồi Tần Dương quay người rời đi.
Sát thủ có phải Vũ Văn Đào thuê hay không, việc này Tần Dương nhất định phải biết rõ ràng, cũng nhất định phải giải quyết, nếu không bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị đâm sau lưng mà không biết, hắn có thể tránh thoát một lần, hai lần, chưa hẳn có thể tránh thoát ba lần, chỉ cần thất bại một lần, thì đời hắn thực sự kết thúc.
Trước đó Hoắc Kim Hải điều tra chuyện của Vũ Văn Đào, làm hai người Vũ Văn Đào với Vũ Văn Phong có nghi ngờ rất lớn.
Chuyện Tần Dương muốn làm bây giờ, chính là phải để chính bọn họ nói ra những chuyện tự mình làm ra, chân Vũ Văn Đào gãy, còn ở trong nhà dưỡng thương, Tần Dương cũng không tiện đối phó hắn, nhưng điều này không quan trọng, không phải vẫn có Vũ Văn Phong sao?