- Thuyền chạy mất rồi, chúng ta làm sao bây giờ?
Công chúa Konnie nhìn chiếc thuyền đánh cá dần biến mất trên mặt biển, trên mặt hiện lên sự hoang mang.
- Trên thuyền bọn chúng phải có máy cản tín hiệu, hiện tại thuyền đi, tôi nghĩ nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì tín hiệu nơi này sẽ khôi phục lại, Công chúa Konnie có mang theo điện thoại không?
Công chúa Konnie lắc lắc đầu:
- Lúc xảy ra tai nạn thì tôi vội vàng chạy trốn, sao mà kịp lấy theo điện thoại...
Tần Dương cũng không ngoài ý muốn, cười nói:
- Vậy chúng ta đi tìm trên người các du khách xem sao, lúc còn ở thuyền tôi thấy có người cầm điện thoại.
Công chúa Konnie xung phong nhận việc nói:
- Tôi biết bọn họ bị hại ở đâu, để tôi mang các người qua.
Tần Dương gật đầu nói:
- Tốt lắm, vừa lúc tôi cũng cần di chuyển vị trí bảo tiêu của cô.
Công chúa Konnie dẫn theo hai người Tần Dương đi tới vị trí đoàn người bị ngộ hại thì thấy ngay cả đám du khách vô tội bị súng ống và dụng cụ cắt tỉa sát hại.
Tần Dương bảo Công chúa Konnie và Hàn Thanh Thanh đi ra xa xa, sau đó hắn lục soát thân thể của những lữ khách kia, rất nhanh thì hắn đã tìm được ba cái điện thoại.
Điện thoại đều có mật mã, cũng may trong đó có một cái điện thoại là dùng văn tay mở khóa, Tần Dương dùng tay người chết mở mật mã.
Tần Dương nhìn thấy có tín hiệu, trong lòng tức khắc đã nắm chắc.
Tần Dương cũng không có vội vã gọi điện thoại cầu cứu, mà là cõng thi thể hai bảo tiêu lên trên núi, đặt một người ở đoạn đường lên lưng núi, lại đặt người còn lại ở gần khu vực Kurosawa Saburō chết, làm ra bộ dáng hy sinh chết trận.
Công chúa Konnie thấy thao tác của Tần Dương thuần thục, trong mắt càng ngày càng mê hoặc, cô cảm thấy cậu thanh niên cứu mình không hề đơn giản, năng lực và tuổi tác hoàn toàn không hợp rơ.
Công chúa Konnie chôn sự nghi hoặc này dưới đáy lòng, bởi vì mặc kệ thế nào, thì Tần Dương đã cứu mạng cô, hơn nữa hắn và cuộc tập kích điên rồ này cũng không liên quan, hắn chỉ là liều mạng muốn sống sót mà thôi.
Sau khi hoàn thành sắp xếp, Tần Dương nói ra lý do thoái thác sớm đã nghĩ ra trong lòng cho công chúa Konnie và Hàn Thanh Thanh nghe, cả hai đều nghiêm túc ghi tạc trong lòng.
Thật ra Tần Dương cũng không thay đổi nhiều nội dung, đơn giản là đem chuyện mình làm đẩy qua cho hai bảo tiêu nọ mà thôi, về phần chuyện thuyền cứu sinh đi ngược hướng để chạy trốn thì biến thành bọn họ vì rời xa lốc xoáy chạy xa nhất, sau đó thấy được người trên thuyền bắt cá nổ súng giết người thì lúc này mới quay đầu chạy trốn, cuối cùng may mắn gặp được đảo nhỏ mới tránh khỏi vận rủi bị giết ở trên biển.
Bảo đảm tất cả đều không có vấn đề thì Tần Dương mới cầm điện thoại di động lên, bấm số của Hoắc Kim Hải.
- Alo, anh Hải, là Tần Dương đây.
- Lão đệ, cậu ở đâu?
Thanh âm Hoắc Kim Hải tràn đầy sốt ruột, không đợi Tần Dương nói chuyện lại lo lắng hỏi:
- Chiếc du thuyền cậu nói có phải đã xảy ra chuyện hay không, du thuyền từ đêm qua mất liên lạc đến hiện tại, hơn nữa tất cả hành khách đều mất liên lạc...
Tần Dương cười khổ nói:
- Anh Hải à, em thật là xúi quẩy quá, vất vả phiêu bạt trên biển hai ngày ba đêm, rốt cục gặp được 1 chiếc du thuyền, ai ngờ lại vô cớ chọc phải tai họa, toàn bộ người trên du thuyền bị giết chết, cho đến bây giờ chỉ có em, Hàn Thanh Thanh và công chúa Ingalls - Konnie sống sót.
Hoắc Kim Hải hít một hơi:
- Toàn bộ du khách trên thuyền đều bị giết chết! Đã xảy ra chuyện gì thế?
Tần Dương lời ít mà ý nhiều kể lại toàn bộ sự việc, Hoắc Kim Hải nghe xong trợn mắt há hốc mồm.
- Tần Dương, anh thực sự không biết nói gì về cái xui của cậu.. Chip còn ở chỗ cậu không?
Tần Dương gật đầu:
- Có, ở trong tay em, em nghĩ trong chip có thứ gì đó rất quan trọng, việc này ảnh hưởng quá lớn, em không tiện gọi điện thoại cho Long Vương, phiền anh Hải báo cáo chuyện này với Long Vương. Là người sống sót nên em sẽ bị điều tra, trước đó anh đã từng chứng minh thân phận của em với Thuyền Trưởng, e là bây giờ còn phải làm lại một lần.
Hoắc Kim Hải không chút do dự gật đầu:
- Được, chỉ cần cậu không bị gì thì chuyện khác không thành vấn đề, anh lập tức báo cáo với Long Vương việc này, cậu cứ theo cách bình thường báo động cầu cứu là được, sau đó chỉ cần cậu khăng khăng thoái thác là xong, những cái khác cậu không cần phải để ý đến.
- Được!
Tần Dương cúp điện thoại, sau đó gọi báo động cầu cứu, qua mấy lần thì Nhật Bản và Philippines đều gọi điện thoại tới xác nhận, sau đó bọn họ định vị vị trí của Tần Dương, bảo bọn Tần Dương hãy an tâm chờ cứu viện.
Tần Dương dẫn theo hai cô gái đến bờ biển rồi đốt lên một đống lửa để khói bay lên cao, xa xa cũng có thể trông thấy.
Ba người Tần Dương ngồi bên đống lửa, yên lặng chờ cứu viện.
Công chúa Konnie nhìn Tần Dương nằm trên bờ cát phơi nắng, từ trên mặt hắn hoàn toàn nhìn không ra lo lắng gì, trong lòng không khỏi càng ngày càng bội phục:
- Tần Dương, sau này trở về thì cậu sẽ làm cái gì?
Tần Dương cười nói:
- Tôi là một sinh viên thì có thể làm cái gì, tiếp tục lên lớp học tập thôi.
Công chúa Konnie mím môi nói:
- Tôi có thể mời cạu đến Ingalls làm khách không, cậu sẽ là vị khách tôn quý nhất khách của tôi...
Tần Dương cười cười nói:
- Cô là nàng công chúa ở trên cao, còn tôi chỉ là một bình dân bình thường, cuộc sống của mỗi người khác xa nhau, ý tốt tôi xin nhận, còn về lời mời thì thôi bỏ đi.
Công chúa Konnie bĩu môi nói:
- Từ đầu tới đuôi cậu có xem tôi như công chúa ở trên cao à, sao tôi không phát hiện ra tí gì thế?
Tần Dương hơi xấu hổ cười cười:
- Trước đó là tình huống khẩn cấp, sợ cô nổi hứng công chúa làm vướng chân mọi người, hiện tại nguy cơ giải trừ, cô đương nhiên vẫn là công chúa...
Có lẽ là cùng một chỗ đã trải qua hoạn nạn, hơn nữa còn đồng ý giúp Tần Dương làm "chứng cứ giả" nên công chúa Konnie và Tần Dương cũng quen thuộc hơn, đã có thể nói đùa với nhau. Nghe Tần Dương giải thích, công chúa Konnie hừ lạnh nói:
- Quên đi thôi, ngay cả hiện tại tôi cũng không nghe ra trong giọng cậu có một phần tôn kính nào...
Tần Dương bất đắc dĩ nói:
- Cô là công chúa Ingalls, tôi là công dân Hoa Hạ, cuộc sống vốn không liên quan nhau, tôn kính ở đâu ra bây giờ, huống chi cô là công chúa bởi vì cô có xuất thân tốt, nhưng tôi cũng không cảm thấy cô cao hơn người ta.
Công chúa Konnie ngẫm lại, cảm thấy Tần Dương nói có lý, trước kia Tần Dương đối xử với cô như vậy nhưng cô cũng không oán niệm gì mà ngược lại có chút mới mẻ.
Ở Ingalls, thân phận của cô khiến cô đến bất kì chỗ nào cũng được kẻ khác đối đãi cung kính, chẳng có ai như Tần Dương có can đảm quát tháo cô, gào to với cô rằng đừng tự cao tự đại, cũng không có chuyện như hiện tại được tùy ý không bị cản trở nằm trên bờ cát nói chuyện phiếm, tùy ý nói đùa.
Công chúa Konnie chần chờ một chút rồi khẽ nói:
- Chúng ta coi như cùng trải qua hoạn nạn, vậy bây giờ chúng ta là bạn đúng không?