Một hồi sau thì con thỏ rừng cũng được nướng chín, mùi thịt nướng thơm ngào ngạt tỏa ra xung quanh.
Tần Dương lấy dao găm ra, cắt một cái chân đưa cho Hàn Thanh Thanh, sau đó lại cắt một cái chân khác cho công chúa Konnie.
- Cám ơn!
Công chúa Konnie nói cám ơn, lúc này mới bắt đầu cầm ăn cái đùi thỏ, hiển nhiên bây giờ cô cũng đã rất đói, nên dù thịt thỏ vẫn còn rất nóng, nhưng cô cũng không chờ cho nguội mà vừa thổi vừa ăn.
Tần Dương nhìn thấy bộ dáng của công chúa Konnie, không nhịn được cười nói:
- Từ tối hôm qua đến bây giờ chẳng qua cũng mới có nửa ngày thôi, mà sao cô lại đói dữ vậy?
Công chúa Konnie nghe vậy thì hơi ngượng ngùng, lau miệng:
- Tại tối hôm qua tôi chỉ ăn một ít hoa quả, mà từ tối hôm qua đến nay lại phải chạy trốn liên tục, vận động khá nhiều…
Tần Dương cười cười:
- Vậy thì cứ ăn cho thoải mái đi, con thỏ này cũng khá lớn, không sợ thiếu đâu.
Công chúa Konnie cắn hai miếng thịt thỏ, có lẽ là do cảm thấy cách ăn của mình bây giờ trái ngược với hình tượng thường ngày của bản thân, nên cô hơi ngượng ngùng mà nghiêng người sang chỗ khác.
Tần Dương lấy con dao cắt thêm một miếng thịt thỏ, thổi vài cái, sau đó bắt đầu, sau khi ăn được vài miếng thì bỗng nhiên Tần Dương lên tiếng:
- Công chúa Konnie, tính toán ra, hẳn là tôi đã cứu mạng của cô phải không?
Công chúa Konnie quay đầu lại, ừ một tiếng, nhìn Tần Dương bằng ánh mắt cảm kích, đảm bảo:
- Đúng, cậu không chỉ đã cứu tính mạng của tôi, mà còn bảo vệ danh dự của tôi và hoàng thất, chờ sau khi tôi trở về nước, tôi nhất định sẽ trả ơn cho cậu.
Tần Dương cười nói:
- Cô sẽ trả ơn cho tôi sao?
Công chúa Konnie nghiêm túc bảo đảm nói:
- Đương nhiên, cậu là ân nhân cứu mạng của tôi mà, dĩ nhiên là tôi phải báo đáp cho cậu rồi. Hay là cậu muốn cái gì, cậu cứ nói, chỉ cần là việc tôi làm được, tôi nhất định sẽ làm cho cậu thỏa mãn!
Tần Dương cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào công chúa Konnie:
- Chỉ cần là việc cô làm được, cô nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu tôi đưa ra, có đúng không?
- Đúng, tôi nhất định sẽ làm được.
Công chúa Konnie vừa mới đồng ý xong, lại nhìn thấy Tần Dương vừa cười tủm tỉm vừa nhìn chằm chằm vào mình, cô theo bản năng rụt người lại, vừa cảnh giác vừa lo lắng nhìn Tần Dương:
- Cậu sẽ không đưa ra những yêu cầu không an phận kia, phải không?
Tần Dương cười ha ha nói:
- Biểu lộ của cô bây giờ làm tôi rất bi thương đó, cô yên tâm, chuyện tôi muốn cô làm rất đơn giản, đối với cô mà nói thì dễ như ăn cháo vậy.
Công chúa Konnie nghi ngờ hỏi:
- Chuyện gì, cậu nói đi?
Tần Dương cười nói:
- Chờ sau khi chúng ta được cứu, nhất định sẽ có người dò hỏi xem chúng ta được cứu như thế nào, tôi hi vọng tới lúc đó cô sẽ quy hết công lao lên người hai vị vệ sĩ của cô, chứ đừng có nói gì tới chúng tôi hết.
Công chúa Konnie kinh ngạc nhìn Tần Dương:
- Vì sao vậy?
Tần Dương cười khổ:
- Tôi chỉ là một sinh viên đại học thôi, chẳng lẽ muốn cho cả thế giới này biết tôi đã giết chết hơn mười tên lính đánh thuê sao, tất nhiên là sẽ nổi tiếng rồi, nhưng từ đó về sau cuộc sống của tôi sẽ ra sao đây, khi mà tất cả mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường, chán ghét thậm chí là sợ hãi. Hẳn là cô cũng có thể tưởng tượng ra được cái cảm giác đó nó như thế nào.
Công chúa Konnie nghe Tần Dương giải thích như vậy thì cũng đồng tình, quả thật nếu như chuyện một sinh viên đại học giết chết mười mấy mạng người được tung ra, vậy thì cách mọi người nhìn hắn cũng sẽ thay đổi, nhất định sẽ không thể có được cuộc sống bình thường nữa.
Bất kể là người nào có quan hệ với một người đã giết chết mười mấy mạng người, trong lòng họ không thể nào không có chút suy nghĩ khác được?
- Chuyện này không thành vấn đề, nhưng mà hai người vệ sĩ của tôi cũng đã chết rồi, nói vậy thì có ai tin không?
Tần Dương cười ha ha, nói:
- Làm sao mà không có ai tin, vốn vệ sĩ của cô cũng là vì bảo vệ cô nên mới chiến đấu với đám người kia, cả hai người họ đều cực kỳ dũng cảm, chẳng qua do đối phương quá đông nên họ không địch lại, nên cô cứ nói hai người họ đã dẫn dắt chúng ta chiến đấu chống lại đám người kia, giết chết rất nhiều người xấu, nhưng tiếc rằng cuối cùng họ lại hy sinh, mà mấy người chúng ta thì hợp tác với nhau giết chết kẻ địch cuối cùng. Cô cứ nói như vậy là được rồi, dù sao thì tên thủ lĩnh kia cũng là do hai người giết chết mà, nói như vậy cũng đâu phải là nói láo, đúng không?
Công chúa Konnie cũng không phải là đồ ngốc, cô luôn cảm thấy dường như Tần Dương muốn che giấu điều gì đó, nhưng đúng là hai người Tần Dương đã phiêu bạt mấy ngày trên biển trước khi được cứu lên thuyền, hẳn là bọn họ không có liên quan gì đến lần tai nạn này cả.
Công chúa Konnie do dự một hồi:
- Cậu là sinh viên trường đại học nào vậy?
Tần Dương trả lời không chút do dự:
- Chúng tôi là sinh viên khoa tiếng Anh của trường Đại học Trung Hải ở Hoa Hạ. Tôi tên là Tần Dương, còn tên cô ấy là Hàn Thanh Thanh.
Dù sao thì thân phận sinh viên đại học của hai người Tần Dương và Hàn Thanh Thanh cũng sẽ bị lộ ra thôi, nên Tần Dương cũng dứt khoát nói thẳng ra luôn.
Toàn bộ người trên du thuyền đều đã bị giết chết, chuyện này tất nhiên sẽ làm chấn động cả thế giới, mà đám người Tần Dương lại còn sống, nên kiểu gì bọn họ cũng sẽ bị điều tra, thẩm vấn. Đương nhiên là Tần Dương chẳng lo người khác điều tra ra được thân phận đặc công của hắn, nhưng nếu như bọn họ biết việc mình đã giết chết hơn mười người được trang bị súng đạn đầy đủ, vậy thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ nghi ngờ mình, dù cho bọn họ không điều tra ra được gì cả, nhưng nhất định cũng sẽ gây cho mình rất nhiều phiền phức.
Tần Dương biết công chúa Konnie đang suy nghĩ chuyện gì:
- Chuyện chúng tôi bị bắt cóc trên biển lúc trước có thể kiểm tra được, hẳn chuyện này cũng đủ để chứng minh sự trong sạch của chúng tôi, tôi muốn cô làm chuyện này, cũng là vì không muốn phát sinh thêm chút phiền phức nào nữa. Mà chuyện này cũng sẽ không làm tổn hại tới bất kỳ lợi ích gì của cô, hơn nữa, đối với hai người vệ sĩ đã hy sinh của cô, thì hẳn đây còn là chuyện tốt nữa.
Công chúa Konnie nhìn thẳng vào mắt Tần Dương, nghĩ một hồi, gật đầu nói:
- Được, cậu yêu cầu tôi nói thế nào thì tôi sẽ nói như vậy.
Công chúa Konnie đồng ý với yêu cầu này một phần là vì cô rất cảm kích Tần Dương, muốn trả ơn cứu mạng, thứ hai là vì phần lớn hành khách trên chiếc du thuyền này đều là người Nhật và người Philippines, bọn họ cũng chả có liên quan gì tới cô, còn những người mà cô quen biết thì cũng chỉ có hai người vệ sĩ mà thôi.
Hai người vệ sĩ này vì bảo vệ cho công chúa Konnie mà chết, nếu như có thể thổi phồng bọn họ thêm một chút, thì bọn họ sẽ được xem như là anh hùng, mà người nhà của bọn họ cũng sẽ được quan tâm, chăm sóc nhiều hơn, đây cũng là chuyện công chúa Konnie hi vọng nhìn thấy.
Tần Dương cười nói:
- Cứ ăn no trước cái đã, lát nữa chúng ta sẽ nói sau, dù gì chúng ta cũng là người sống sót, hơn nữa thân phận của cô cũng đặc biệt, bọn họ cũng sẽ không làm khó cô đâu.
- Tốt!
Nhìn thấy công chúa Konnie đồng ý, Tần Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như công chúa Konnie kể hết mọi chuyện đúng như sự thật, vậy thì e rằng bản thân mình sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.
Hàn Thanh Thanh ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn hết tất cả, nhưng cũng không nói tiếng nào cả.
Hàn Thanh Thanh hiểu rất rõ tính cách của Tần Dương, khiêm tốn, không thích nổi tiếng, nhưng thật ra trong lòng cô cũng có cùng một suy nghĩ với công chúa Konnie, nàng cũng luôn cảm thấy đường như Tần Dương muốn che giấu điều gì đó, nhưng bởi vì quan hệ giữa cô và Tần Dương, nên nhất định cô sẽ không đưa ra bất kỳ nghi vấn nào cả.
Ba người ăn gần hết một con thỏ, hai tay đầy dầu mỡ, Tần Dương đưa tay chùi lên cỏ khô ở bên cạnh, sau đó đi đến sườn núi, dùng ống nhòm nhìn về phía vịnh, vừa mới nhìn một cái, hai con mắt của hắn lập tức mở to.
Phía trên mặt biển, con thuyền kia đã quay đầu rời khỏi vịnh, cũng sắp biến mất khỏi tầm nhìn của ống nhòm.
Cmn, đây là ý gì?
Mấy người còn chưa biết đồng đội với lão đại của mình sống chết ra sao, vậy mà các người cứ thế mà chạy à?
Mấy người có đi cũng không sao, nhưng mà lái con thuyền đó đi làm gì, chúng tôi phải làm sao đây?