Chí Tôn Đặc Công

Chương 305: Lựu đạn! Từ đâu ra?




Không chỉ Kurosawa Saburo hít một hơi không khí lạnh, mà sắc mặt năm tên còn lại đứng xung quanh cũng rất nặng nề thậm chí còn có phần khiếp sợ.

Đối phương xét cho cùng cũng chỉ là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tại sao tay súng lại chuẩn xác như thế, ra tay lại tàn nhẫn như thế, phải nói là là giết người không chớp mắt!

Bọn hắn tự cho rằng bản thân cũng đã là những kẻ hung hãn, coi mạng người như cỏ rác, ra tay ác độc có thể nói là không thua kém gì so với đối phương, nhưng mà giết người nhanh gọn đến xuất quỷ nhập thần như vậy, thì bọn hắn lại cảm thấy thua kém đến mức có xách dép cũng đuổi không kịp.

Không trông thấy vừa lúc nãy hắn áp sát mà không bi ai phát hiện ra, một lúc giết chết ba người mà quỷ không hay thần không biết, sau đó lại nhanh chóng biến mất sao?

Tên bị hắn dùng súng đánh chết trước đó coi như không nói đến, thế nhưng hai tên sau thì thực sự là chết mà không hề hay biết, còn phải nhấn mạnh là khoảng cách giữa bọn hắn chỉ có mấy mét thôi...

Một cảm giác ớn lạnh rùng mình phát ra từ trong suy nghĩ của mỗi người, bọn hắn không hẹn mà cùng nhìn về phía Kurosawa Saburo, trong mắt mỗi người đều lộ ra một suy nghĩ giống như nhau.

Còn phải tiếp tục truy sát nữa không?

Đến người còn chưa biết mặt mũi như thế nào, thì đã bị giết hơn phân nửa, giờ chỉ còn lại sáu tên, nếu lại tiếp tục truy sát, bản thân có khi nào cũng nằm luôn ở trong này không?

Ánh mắt Kurosawa Saburo nham hiểm, giọng nói lạnh lùng cứng rắn:

- Chỉ có giết chết hắn, nhiệm vụ này mới coi như hoàn thành, số người chia tiền bớt đi nhiều như vậy thì chúng ta mỗi người có thể chia được càng nhiều tiền hơn, nếu như bây giờ rút lui, chúng ta không những bị lộ ra, khả năng còn bị cả thế giới phát lệnh truy nã, hơn nữa cũng không lấy được tiền... Bọn mày cảm thấy thế nào?

Đám người nghe Kurosawa Saburo nói như vậy, mới lập tức giật mình. Đúng rồi đó, mặc dù chết nhiều anh em như vậy, nhưng giờ bản thân mỗi người sẽ được chia số tiền ít nhất cũng phải nhiều gấp đôi rồi!

Tên mặt sẹo hung hăng nói:

- Kiếm tiền trong nguy hiểm thôi. Hắn dù lợi hại, cũng chỉ có một người, chúng ta sáu người, sáu khẩu súng với một khẩu súng, chẳng lẽ còn không thắng hắn sao? Mọi người chúng ta tập trung vào một chỗ, không tin đối phương còn có thể đánh lén chúng ta!

- Đúng, đánh chết hắn!

Kurosawa Saburo xua xua tay, lạnh lùng nói:

- Không cần phải dây dưa với thằng nhóc đó, chúng ta đi tóm hai đứa con gái kia. Chỉ cần bắt được hai đứa con gái kia, không tin thằng nhóc đó lại không chui ra, đi!

Mặt đất trong khu rừng rất ẩm ướt, những nơi mà hai người Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie chạy qua cuối cùng có đường để theo, đám người Kurosawa Saburo nhanh chóng hướng về phía Hàn Thanh Thanh bỏ chạy đuổi theo.

Tần Dương nấp trong bóng tối, nhìn sáu tên kia chạy như điên, nhíu mày.

Tần Dương đương nhiên biết rõ mục đích của bọn hắn, hơn nữa không thể không nói, thủ đoạn của bọn hắn vô cùng hữu hiệu, làm Tần Dương vốn nghĩ sẽ thực hiện kế hoạch dựa vào địa hình cây cối dày đặc trong khu rừng này để từ từ đánh tỉa từng tên một giờ thì tan biến hết.

Hai người Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie chạy vốn đã không nhanh, nên rất mau chóng đã xuất hiện ở trong tầm mắt đám người Kurosawa Saburo.

Kurosawa Saburo giơ khẩu súng trong tay lên xả một lượt đạn, đạn từ bên người Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie bay qua, dọa hai cô gái sợ đến thét lên một tiếng, ngã nhào trên mặt đất, vừa bò vừa lăn nấp vào một khối đất phía dưới.

Kurosawa Saburo hướng về phía trước phất phất tay, hai tay súng đi tới đống đất mà Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie ẩn núp, mấy tên khác thì tản ra, còn riêng hắn ôm súng cảnh giác nhìn xung quanh, chờ Tần Dương xuất hiện.

Hai cô gái sắp rơi vào trong tay mình, nên hắn không thể không xuất hiện được.

Tần Dương quả nhiên đã xuất hiện.

Từ sau một cái cây trong rừng vọt ra, khẩu AK47 trong tay bắn thẳng, đầu một tên đứng bên cạnh Kurosawa Saburo bị trúng đạn, chưa kịp kêu tiếng nào thì đầu đã bị nổ tung, ngã trên mặt đất.

Chỉ là bản thân Tần Dương đồng thời cũng bị lộ ra, ánh mắt Kurosawa Saburo lộ rõ sự hung hãn, quát lớn:

- Tất cả xông lên, giết chết hắn!

Đám người Kurosawa Saburo không ngừng nã đạn, cả hai tên vốn định đi bắt Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie, cũng đều quay người, gia nhập vào đội ngũ truy bắt Tần Dương.

Tần Dương bị buộc phải nấp vào khối đá xanh to ở đằng sau, đạn bay bốn phía, hoàn toàn không dám ló đầu ra, đám người Kurosawa Saburo cũng đã khóa chặt vị trí của Tần Dương, vừa nổ súng áp chế Tần Dương, vừa vây quanh lao tới.

Tần Dương nhanh chóng cởi áo khoác mình ra, nhặt súng lên, sau đó kéo banh áo khoác ra rồi bất ngờ dùng sức ném mạnh áo khoác hắn sang phía bên phải.

Trong nháy mắt ngay lúc áo khoác bay ra ngoài, năm khẩu súng của đám người Kurosawa Saburo toàn bộ hầu như đều chuyển phương hướng, nhắm ngay vào chiếc áo khoác kia, đạn bay như mưa bắn vào chiếc áo khoác đó, chiếc áo khoác lập tức bị bắn thành cái sàng.

Trong nháy mắt ngay lúc họng súng của đám người Kurosawa Saburo chuyển hướng, Tần Dương lập tức từ một bên hòn đá nằm xuống, khẩu AK47 trong tay lần thứ hai nhắm ngay vào một tên nhô ra nửa người từ phía sau cái cây, bóp cò súng.

Một lượt đạn bắn ra, tên kia tức khắc cả người đầy máu ngã nhào xuống đất. Tần Dương không màng đến chuyện công kích tiếp, mà cấp tốc rút người về, hắn mới vừa rút người về, đạn cũng liên tiếp dội vào vị trí hắn vừa mới ngã xuống.

Còn bốn tên!

Tần Dương thầm niệm một câu, dựa lưng vào hòn đá, lấy băng đạn dự bị ra, thay băng đạn đã bị bắn hết ra, sau đó đưa tay vào trong túi chống đạn lấy ra một loại lựu đạn loại nhỏ giống như bật lửa vậy.

Tần Dương nghe tiếng súng, phán đoán vị trí đối phương, sau đó nhấn vào cái nút phía trên bật lửa, khi cái nút phía trên có màu hơi đỏ lên, Tần Dương thở phào một tiếng.

Vẫn còn dùng được!

Xem ra những món đồ đặc chế này, đều được xử lý thấm nước đặc biệt, nếu không bọn hắn phiêu bạt ở trong biển nước lâu như vậy, thứ đồ này chỉ sợ phải bỏ đi lâu rồi.

Tần Dương xoay tay và ném cái bật lửa đó về vị trí có tiếng súng dày đặc nhất.

Đoàng!

Bật lửa rơi xuống mặt đất, lập tức phát nổ vô cùng khủng khiếp, sức tàn phá đương nhiên phải lớn hơn gấp mấy lần so với lựu đạn!

Tần Dương núp sau tảng đá xanh, sau khi chờ lượt không khí nổ đẩy đi qua, từ phía bên phải tảng đá vọt ra.

Hai tay súng bị nổ chết tại chỗ, thân thể bị nổ thành từng mảnh nhỏ, một tay súng bị luồng khí hất tung, đụng vào trên một thân cây lại rơi xuống.

Hắn nhìn thấy Tần Dương, giãy dụa cầm lấy họng súng lên, bắn hướng về phía Tần Dương, Tần Dương né người sang một bên, trốn ở sau một cái cây, đợi tiếng súng đối phương trong lúc hoãn nghỉ, hơi hơi thò đầu ra, nâng họng súng lên lại nã ra một loạt đạn, tên kia tức khắc nằm im tại chỗ.

Kurosawa Saburo lúc nãy đi ở sau cùng, vụ nổ cũng không làm hắn bị thương, nhưng suýt chút nữa cũng làm hắn sợ đến phát khóc.

Lựu đạn!

Trên người hắn sao còn có lựu đạn?

Đám người Kurosawa Saburo không có ai mang theo lựu đạn, đám người Ichishiro lúc chấp hành nhiệm vụ cũng không có mang lựu đạn, lựu đạn của thằng nhóc này là từ đâu mà ra?

Kurosawa Saburo điên cuồng chạy về phía hòn đá mà Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie đang nấp, hắn bây giờ đã không còn nghĩ tới chuyện làm sao giết chết Tần Dương để hoàn thành nhiệm vụ nữa, mà là làm sao để sống sót.

Bắt lấy Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie làm con tin, đó là cơ hội có thể sống sót duy nhất của hắn bây giờ!

Tần Dương mới vừa giải quyết tên bị lựu đạn đánh bay kia, quay đầu đã nhìn thấy Kurosawa Saburo vọt tới nơi hòn đá mà hai cô gái ẩn thân phía trước, lập tức có chút sốt ruột, giơ súng lên, vừa ngắm xa, vừa quát lớn:

- Hàn Thanh Thanh, cẩn thận!

Kurosawa Saburo không màng đến đạn của Tần Dương, uốn lưng mình, dựa vào sự yểm hộ của cây cối, nhanh chóng vọt tới tảng đá phía trước, sau đó lăn người hướng về một bên của tảng đá, đồng thời giơ khẩu súng trong tay lên, ngắm vào chính phía sau tảng đá, miệng lớn tiếng quát:

- Không được nhúc nhích! Bằng không tao sẽ giết...