Chí Tôn Đặc Công

Chương 301: Có thể cứu cô ấy không?




Đôi mắt Tần Dương đột nhiên trừng lớn, hắn không ngờ Hàn Thanh Thanh lại hôn mình.

Động tác của Hàn Thanh Thanh khá loạn, sau khi hôn lên môi Tần Dương, cô không biết phải tiếp tục thế nào nữa.

Tần Dương không biết được tâm tư của Hàn Thanh Thanh, đầu hắn hơi ngửa ra sau.

Ánh mắt hai người đối diện nhau. Tuy trời rất tối, nhưng vì khoảng cách quá gần nên đôi bên đều có thể nhìn thấy rất rõ thần sắc trong đôi mắt đối phương.

Trong đôi mắt Hàn Thanh Thanh có nét ngượng ngùng không thể che lấp nhưng cô lại không hề lùi lại.

- Hoặc là cậu đưa tôi cùng an toàn trở về, hoặc là chúng ta sẽ cùng chết tại đây...Đây là nụ hôn đầu của tôi, tôi không muốn tới chết mà cũng không biết cảm giác hôn là gì...

Tần Dương nhìn chằm chằm đôi mắt Hàn Thanh Thanh, không nói gì nữa, hắn chỉ mạnh mẽ hôn ngược lại.

Nụ hôn này triền miên mà mãnh liệt.

Trong một hoàn cảnh vừa nguy hiểm lại đơn sơ thế này, hai người hôn nhau quên hết mọi chuyện. Mãi lâu sau Tần Dương mới gắng hết sức tách môi ra. Bởi nếu không lập tức rời nhau ra thì Tần Dương sẽ không kiềm chế nổi nữa.

Trước tiên chẳng bàn tới quan hệ của hắn và Hàn Thanh Thanh, chỉ riêng hoàn cảnh nguy hiểm mà sơ sài thế này đã không phù hợp để làm chuyện gì rồi.

Khuôn mặt Hàn Thanh Thanh đỏ ửng. Dũng khí vừa rồi khi đối diện Tần Dương của cô đã hoàn toàn biến mất, trong đầu chỉ còn lại một khoảng trống không.

Cô vùi mặt vào lòng Tần Dương, nhẹ nhàng thở. Nụ hôn vừa rồi khiến cô cảm thấy khó thở.

Cảm giác khi hôn môi hóa ra lại như vậy...

Hai người không nói gì, nụ hôn sâu triền miên mãnh liệt vừa rồi đã dung hòa tất cả cảm xúc.

Hai người cứ ôm chặt nhau như vậy, cho tới khi trời sáng.

- Cậu tránh ở đây đi, tôi ra ngoài xem xét tình hình.

Hàn Thanh Thanh “ừ” một tiếng, rời khỏi lòng Tần Dương. Một cơn gió lạnh thổi tới, Hàn Thanh Thanh co rụt cổ lại, đột nhiên cô thấy lưu luyến vòng tay của Tần Dương.

Ngực của Tần Dương rất ấm áp và dễ chịu.

Tần Dương trèo ra khỏi hố, sau đó tiến lên trước một đoạn, sau đó nằm rạp trên cỏ nhìn xuống phía dưới núi.

Con tàu đánh cá kia vẫn đậu trên biển, cách bờ không xa cũng chẳng gần. Trên thuyền còn có ba người đang canh giữ, những người khác vẫn không thấy tung tích.

Tần Dương đổi hướng, bò theo hướng lên đỉnh núi một đoạn, sau đó hắn ló đầu từ sau một cái cây ra, thăm dò xung quanh, không lâu sau, hắn phát hiện đám người kia. Vì giữa núi vẫn còn một làn khói đang bốc lên, như thế chắc lúc trước bọn họ đã thắp lửa rồi dập đi.

Tần Dương lấy điện thoại của mình ra, nó vẫn không có tín hiệu. Xem ra tín hiệu xung quanh đây vẫn bị đối phương cản trở.

Không biết bên ngoài giờ liệu đã biết được tin tức chuyến du lịch gặp sự cố chưa. Tuy nhiên, dù có biết đi nữa chắc cũng chẳng thể tìm đúng chỗ nhanh thế được.

Xem ra hắn còn phải ở trên hòn đảo này một thời gian nữa. Đối phương cũng không thể cứ ở mãi đây. Nán lại càng lâu khả năng lộ tẩy của bọn chúng càng lớn, vậy thì hắn cứ chơi trò trốn tìm với nhóm người kia đi.

Đang quan sát vị trí của đối phương, ánh mắt Tần Dương đột nhiên lạnh đi.

Lưng chừng núi cách nơi Tần Dương đang nấp có hai gã đàn ông đang áp giải công chúa Konnie đi ra, nhìn dáng vẻ chắc là muốn đưa công chúa Konnie lên thuyền.

Hai vệ sĩ của công chúa Konnie đã không thấy đâu, đoán chừng trước vụ nổ súng đã đi đời cả rồi. Lúc này trông công chúa Konnie vô cùng thảm hại, đầu tóc rối tung, quần áo cũng bị bụi gai làm rách lỗ chỗ, khí chất thanh nhã cao quý trên người đã bị hủy hoại không còn lại chút nào, thứ còn lại chỉ là nét đáng thương.

Sau lưng Tần Dương có âm thanh lùng sục truyền tới, hắn ngoảnh đầu lại nhìn thấy Hàn Thanh Thanh đang khom lưng chạy tới đây, sau đó áp phía sau lưng Tần Dương, lo lắng nói:

- Một mình tôi ở đó thấy không thoải mái...

Tần Dương “ừ” một tiếng, giọng ôn hòa:

- Ừ, thế thì trèo lên đây đi, đừng đứng lên là được.

- Ừ.

Hàn Thanh Thanh nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sau đó nhìn xuống theo ánh mắt Tần Dương, cũng nhìn thấy công chúa Konnie.

- A, cô ấy cũng bị bắt rồi, những người khác đâu?

Tần Dương cười khổ:

- Không biết nữa. Có thể bị giết hoặc là tách ra ẩn nấp trong rừng rồi. Bọn họ chỉ phái hai kẻ đi áp giải công chúa Konnie về thôi, chứng tỏ những kẻ khác vẫn đang lùng sục trong rừng, tìm kiếm những người chạy thoát, cũng có khi đang tìm chúng ta.

Hàn Thanh Thanh hiển nhiên hiểu được vì sao mấy người kia muốn tìm Tần Dương, cô chau mày:

- Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?

- Chơi trốn tìm với bọn chúng, giết thời gian. Bọn chúng không tìm thấy chắc chắn sẽ mau chóng rút lui thôi...

Ánh mắt Hàn Thanh Thanh nhìn xuống phía dưới, thấy khuôn mặt kinh hoàng của công chúa Konnie. Trong lòng cô có mấy phần đồng cảm khó kìm kén.

Cô và công chúa Konnie dưới kia tuổi tác cũng ngang nhau. Mấy tên giết người không chớp mắt kia, chẳng cần nghĩ nhiều cô cũng biết công chúa Konnie sắp gặp phải chuyện khủng khiếp gì khi rơi vào tay bọn chúng. Chắc là chuyện khiến người khác sợ hãi còn hơn cả cái chết.

- Tần Dương, cô gái kia thật đáng thương. Có thể cứu cô ấy không? Hmm...tôi biết làm thế sẽ khiến cậu khó xử...

Hàn Thanh Thanh còn chưa nói xong Tần Dương đã thoải mái lên tiếng:

- Không vấn đề gì. Tôi đi cứu cô ấy.

Hàn Thanh Thanh kinh ngạc mở to đôi mắt, cô không ngờ Tần Dương lại đồng ý mình một cách thoải mái như thế. Nhưng khoảng thời gian này cô cảm thấy Tần Dương không phải là người làm chuyện tốt không màng tới an nguy. Cô nói như thế cũng vì thấy cô ấy đáng thương, có chút đồng cảm thôi. Thực ra cô cũng không ngờ Tần Dương sẽ đồng ý...

Tần Dương nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hàn Thanh Thanh, khẽ cười:

- Sao thế? Cảm thấy tôi đồng ý thoải mái như thế không giống phong cách làm việc của mình lúc trước hả?

Hà Thanh Thanh bẽn lẽn gật đầu:

- Ừ, tôi quả thực nghĩ như thế đó.

Tần Dương thấp giọng cười:

- Cô nghĩ cũng không sai. Quả thực tôi không phải người cao thượng như thế. Tôi đi cứu cô ấy đúng là vì cô ấy đáng thương, nhưng hơn hết là vì muốn cướp súng của hai kẻ kia. Giờ trên tay tôi tuy cũng có súng, nhưng nó vẫn yếu hơn so với khẩu AK47. Tôi không muốn đấu với đối phương, nhưng cũng phải chuẩn bị tác chiến. Nói chung vẫn là chuyện tốt.

Dừng lại một lát, Tần Dương cười lạnh bổ sung thêm:

- Huống hồ đối phương biết sự tồn tại của tôi, không giết chết tôi sao bọn chúng nỡ rời khỏi đây?

Biểu cảm khuôn mặt Hàn Thanh Thanh có chút phức tạp:

- Thế cậu cẩn thận một chút.

Tần Dương mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tự tin:

- Hai gã tép riu mà thôi, không cần lo lắng, cô ở đây chờ tôi, đừng đứng lên.

- Ừ, cậu cẩn thận đấy!

Tần Dương đáp lại một tiếng rồi cúi khom người, lùi về sau một đoạn. Sau đó hắn nhanh chóng đi về phía lưng chừng núi.

Tần Dương nhanh chóng đã đi tới con đường đám người phải đi ngang qua nơi lưng chừng núi. Hắn nấp sau bụi cây, rút ra một khẩu súng giảm thanh, lặng lẽ chờ đợi.

Khoảng chừng năm, sáu phút sau, bóng dáng công chúa Konnie và hai gã áp giải cô xuất hiện phía xa xa...