Chí Tôn Đặc Công

Chương 299: Ôm để giữ ấm




Thuyền đánh cá cập bờ, Kurosawa Saburo bước xuống tàu, nhìn những người bị trúng đạn nằm trên cát mà coi như không, lạnh lùng quay đầu lại ra lệnh: 

- Mở công suất máy cản tín hiệu lên mức lớn nhất, sau đó chúng ta sẽ cùng bọn chúng chơi trò mèo bắt chuột.

- Vâng, đại ca!

Kurosawa Saburō nheo mắt quan sát khắp một lượt hòn đảo ở trước mặt hắn, nhìn vào những cành cây đung đưa ở ngay giữa cách rừng, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

Hắn lấy điếu xì-gà ngậm nơi khóe miệng xuống, thuận tay vứt xuống dưới chân, sau đó dùng một chân dẫm lên, ấn điếu xì-gà lún vào bãi cát.

Kurosawa Saburo đưa tay rút khẩu súng bên hông ra, chân giẫm lên cát đi thẳng về phía trước, sau đó đứng lại trước mặt nơi một người đàn ông chân đã bị trúng đạn ngã trên mặt đất không cách nào bỏ chạy được.

- Vì sao tất cả mọi người đều tìm cách chạy tới thuyền của chúng tao để cầu cứu, còn bọn mày lại quay đầu bỏ chạy?

Người đàn ông nhìn họng súng ở ngay trước mặt mình, nào dám chần chừ, không chút do dự mở miệng nói: 

- Là một người thanh niên nói, hắn nói hắn nghe trộm được mấy người nói chuyện, nói là thuyền sắp nổ, còn nói sẽ giết hết tất cả mọi người nữa, cho nên chúng tôi mới trốn trước đã rồi mới xem tình hình thế nào...

Kurosawa Saburo híp mắt lại: 

- Thanh niên, hắn là người như thế nào?

Ánh mắt Kurosawa Saburo có phần hơi lạnh, đối với mỗi người thủ hạ của hắn thì bản thân hắn đều biết rất rõ, Sawazumi Shiro làm việc rất ổn thỏa, cẩn thận, đây cũng là nguyên nhân mà Kurosawa Saburo phái hắn lên thuyền, hắn không thể nào đứng trước công chúng mà đem những chuyện này ra thảo luận cả, càng không có khả năng bị người nào đó vô tình nghe trộm được.

Nếu như Sawazumi Shiro không thể phạm sai lầm, mà người thanh niên kia đã biết được chuyện này, vậy thì chỉ có thể có một cách giải thích, đó chính là bọn người thanh niên kia đã từng đánh nhau với Sawazumi Shiro.

Kurosawa Saburo đã ra lệnh cho Sawazumi Shiro đi giết Liễu Hồng Sâm, đồng thời đoạt lại món đồ mà hắn lấy đi, nếu như chuyện tệ đến mức không còn cách nào khác, thì khởi động mìn nổ, đánh đắm du thuyền, bọn họ sẽ đuổi lên để giết sạch tất cả mọi người.

Du thuyền bị thuốc nổ đánh chìm, vậy thì chỉ có một lời giải thích, hành động của Sawazumi Shiro đã thất bại, thậm chí sinh mệnh cũng đã bị đe dọa, bất đắc dĩ mới phải khởi động lựu đạn nổ, bởi vì trước khi khởi động lựu đạn nổ, Kurosawa Saburo căn bản không hề nhận được bất kỳ một cuộc điện thoại liên hệ trước nào cả.

- Là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, bên cạnh hắn còn có một cô gái cũng tầm tuổi đó, là một cái cô gái xinh đẹp. A, đúng rồi, bọn họ là người Hoa...

- Người Hoa?

Kurosawa Saburo lạnh lùng hỏi lặp lại một câu:

- Trên phà cứu sinh của các ngươi còn có ai đáng chú ý nữa không, là cái người Hoa kia chỉ dẫn cho các ngươi chạy sao?

- Không phải, có một cô gái người phương Tây, ước chừng hai mươi tuổi, cô ta mang theo hai tên thuộc hạ bảo vệ, là bảo vệ của cô ta chỉ dẫn chiếc phà cứu sinh này... Cái gì biết tôi cũng đã nói rồi, cầu xin ông tha cho tôi, tôi có thể cho ông tiền...

- Pằng!

Kurosawa Saburo thu khẩu súng bốc khói của hắn lại, lạnh lùng nói: 

- Ta chỉ lấy thứ tiền mà ta nên lấy.

Người đàn ông mặt có vết thẹo đi tới, trên mặt mang theo nụ cười hưng phấn: 

- Đi ra ngoài ngắm cảnh còn mang theo thuộc hạ bảo vệ, vậy chắc chắn cũng có chút lai lịch, có cần vơ vét một vụ không?

Kurosawa Saburo nhíu mày, thấp giọng chửi:

- Ngu xuẩn, một chiếc du thuyền lớn như vậy, nhiều người biến mất như vậy, trước sau cũng sẽ gây sự chú ý, không thể che giấu được. Vào lúc này bọn mày chơi trò bắt cóc, không phải nói cho cả thế giới biết việc này là do chúng ta làm sao?

Người đàn ông mặt có vết thẹo ngây ra, sắc mặt chợt có mấy phần xấu hổ:

- Vậy hay là giết hết toàn bộ cho xong.

Kurosawa Saburo xua xua tay một cái nói:

- Giết hết những người này, ném thi thể bọn họ vào trong rừng, sau đó bắt đầu đi săn.

- Vâng!

Sau mấy hồi súng vang lên, bãi cát yên tĩnh lại như cũ, một đám người kéo những thi thể ném vào phía sau rừng, sau đó để lại ba người trông coi thuyền đánh cá, những người khác bắt đầu đi hướng vào trong rừng dưới sự dẫn đầu của Kurosawa Saburo.

Tần Dương dẫn theo Hàn Thanh Thanh cũng không chạy quá xa thì ngừng lại, trốn ở một cái bụi cỏ phía sau, lẳng lặng nhìn xuống phía dưới. Khi nhìn thấy đối phương tiến vào trong rừng, ánh mắt Tần Dương nhìn vào chiếc thuyền bắt cá kia, thần sắc có chút hơi do dự.

Hắn muốn mạo hiểm cướp thuyền, nhưng không thể không nói là những tên này hành sự vô cùng chuyên nghiệp, trong khi một đám người vào núi truy sát mọi người, thì những tên còn lại lái thuyền ra khỏi bờ, đậu ở ngoài biển.

Hắn muốn tự mình lẳng lặng lặn xuống nước sau đó trèo lên thuyền, không cần nghĩ cũng biết độ khó rất lớn, dù sao muốn xuống nước, nhất định phải đi qua bãi cát, sau đó mới có thể lặn xuống nước ra ngoài, mà lúc này ánh sáng sao trời không tệ, nhưng mà tầm nhìn lại rất tốt, Tần Dương rất dễ dàng bị phát hiện.

Tần Dương lấy điện thoại ra, phát hiện vẫn như cũ không có bất kỳ tí sóng nào, trong lòng suy đoán hẳn là đám truy binh mang theo máy làm nhiễu sóng, những thứ này cũng không phải là đồ công nghệ cao gì, rất dề mang theo, hơn nữa phạm vi bao trùm rất rộng, đối phương hiển nhiên sẽ không để cho mọi người ở đây có bất cứ cơ hội nào phát tín hiệu cầu cứu ra bên ngoài.

Sau khi Tần Dương đắn đo cả buổi, quyết định tiếp tục làm tới, mặc kệ như thế nào, hiện tại hắn đã an toàn, đối phương có hơn mười người toàn bộ đều có vũ trang, bản thân hắn chỉ có một khẩu súng lục, một băng đạn, nếu xảy ra đánh nhau thật, hắn chắc chắn chỉ trong nháy mắt sẽ bị mưa đạn tập kích bắn tan tác như cái rổ.

- Đi, chúng ta đi tìm chỗ nấp lại, yên tĩnh qua đêm, sáng mai tính tiếp.

Đêm tối, trong rừng vô cùng khó đi lại, Tần Dương đi được mấy trăm mét thì ngừng lại:

- Chỗ này không tệ, ở đây đi.

Tần Dương nhìn đồng hồ trên tay, lúc này đã là ba giờ sáng, thời gian tới lúc trời sáng cũng không còn lâu.

Hàn Thanh Thanh đương nhiên là nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn dịu dàng ngồi xuống trên mặt đất, dựa vào phía sau một cây gỗ lớn, ôm lấy hai tay.

Trước thì là chui vào thuyền cứu nạn, rồi lại lội nước lên bờ, quần mặc trên người sớm đã ướt sũng, áo cũng bị ướt gần hết, giờ ở trên hòn đảo này gió biển cũng lớn, cứ thổi như vậy, Hàn Thanh Thanh trong khoảnh khắc chợt cảm thấy có hơi lạnh.

Tần Dương chọn một chỗ tương đối cản gió, nhìn Hàn Thanh Thanh bộ dạng như vậy, cởi áo khoác của hắn ra, đưa cho Hàn Thanh Thanh.

- Mặc áo khoác vào, mặc dù có hơi ướt, nhưng dù sao cùng không bị ướt sũng, có thể ngăn bớt gió.

Hàn Thanh Thanh nhìn Tần Dương:

- Vậy còn cậu?

Tần Dương thấp giọng cười cười nói:

- Thân thể tôi rất tốt, không có việc gì đâu.

Hàn Thanh Thanh bặm môi, nhưng không cầm lấy áo của Tần Dương, khẽ nói:

- Ở đây lạnh như vậy, cậu không mặc cũng đâu có được, nếu không thì, cậu mặc áo, ôm lấy tôi...

Tần Dương hởi sửng sốt, nhưng chợt dứt khoát nói:

- Cũng được.

Hai người đã phiêu bạc trên biển hai ba ngày, những chuyện ngượng ngùng hơn còn có nữa là, chuyện ôm để giữ ấm thực ra cũng chẳng là gì, Tần Dương cũng không nói nhiều, cũng không cố tỏ ra là hảo hán, dù sao mặc ít đi một chiếc áo dày lại ở một nơi đồi núi gió thổi qua thế này, thì thậm chí còn lạnh hơn nhiều so với ngâm mình trong nước biển.

Tần Dương lấy áo khoác mặc lại vào người, sau đó nghĩ nghĩ, rồi giơ áo khoác hắn lên:

- Cô nằm vào trong người tôi đi, áo của tôi cũng đủ lớn, có thể trùm lấy cô, nằm sát một chút, sẽ giữ ấm được lâu hơn...