Chí Tôn Đặc Công

Chương 289: Xin hãy cho tôi mượn một chiếc điện thoại




- Cậu đang làm gì vậy?

Hàn Thanh Thanh tò mò nhìn xem Tần Dương dùng dao cắt áo thành những mảnh nhỏ, sau đó lại buộc thắt nút những mảnh vải này lại thành một sợi dây thừng, quấn cho thật chắc lại, cuối cùng hắn cẩn thận cột sợi dây thừng này vào chuôi con dao nhỏ.

Tần Dương cười cười, ngẩng đầu: 

- Tôi đang làm đồ xiên cá!

- Xiên cá?

Tần Dương chỉ vào cây sung để bên cạnh, nói:

- Chỉ còn lại vài viên đạn, chúng ta phải để dành để chuẩn bị cho tình huống cần thiết, lại nói, dùng súng để bắt cá cũng quá lãng phí, hơn nữa còn rất khó, chỉ cần cá hơi nhỏ chút thì đã rất khó nhắm chuẩn rồi. Bắn được con lần trước cũng là nhờ may mắn, hình thể đủ lớn, khoảng cách đủ gần, tôi cũng không dám chắc lần này chúng ta còn may mắn như vậy nữa không.

Hàn Thanh Thanh tò mò nhìn con dao nhỏ:

- Cậu định sử dụng thế nào, cậu cột sợi dây vào là để kéo con dao về phải không?

- Đúng vậy, nếu không chẳng phải ném ra là mất luôn hay sao?

Tần Dương cột đầu còn lại của dây thừng vào tay mình, mỉm cười nói:

- Để như vậy thì dù ném ra cũng không sợ rớt.

- Mà chẳng phải chúng ta còn chưa ăn hết con cá kia sao?

Tần Dương cười nói: 

- Phải chuẩn bị trước, hơn sau khi săn được thì còn có thể uống máu cá, con cá kia cũng đã chết được một thời gian rồi, lượng nước đã bốc hơi gần hết, chúng ta cần bổ sung đủ nước, nếu không sẽ chết vì thiếu nước đấy.

Hàn Thanh Thanh cười khổ:

- Thân ở trong biển rộng mênh mông, đâu đâu cũng là nước, vậy mà còn phải lo đế chuyện chết khát, đúng là thảm mà.

Tần Dương cười nói: 

- Nghĩ như vậy thì đúng là quá thảm, nhưng biết làm sao đây, hiện thực luôn tàn khốc mà.

Hàn Thanh Thanh nhìn về phương xa bằng ánh mắt sâu thẳm:

- Cậu nói xem, nếu như chúng ta không gặp được cứu hộ, vậy chẳng lẽ phải trôi nổi trên biển suốt hay sao?

Tần Dương cười khổ nói:

- Vẫn nên khẩn cầu mau chóng gặp được thuyền qua lại thôi, thời gian càng dài thì thuyền phao sẽ do thoát khí mà nhỏ đi, hơn nữa ở giữa biển rộng rất dễ gặp phải bão, hay các loại sinh vật biển cỡ lớn…

Có lẽ ông trời nghe thấy lời thỉnh cầu của Tần Dương và Hàn Thanh Thanh hơi muộn, nên bọn họ phiêu bạt ba ngày hai đêm ở trên biển mà chẳng hề gặp được đội cứu viện hay con thuyền nào đi ngang qua cả.

“Hưu!”

Tần Dương vận nội khí lên cánh tay, dùng sức ném con dao ra, có lẽ bởi vì thể tích nhỏ, nhẹ, ít phải chịu lực cản của nước, nên tốc độ lao đi khá nhanh, chính xác đâm trúng con cá.

Khi con dao đâm trúng cá thì sẽ kéo theo sợi dây thừng xuyên qua, sau đó Tần Dương chỉ cần kéo sợi dây lại là kéo được con cá.

Cũng nhờ vào chiêu này của Tần Dương, mà hai người Tần Dương và Hàn Thanh Thanh mới có máu cá để uống, thịt cá để ăn, nên hai người mới có thể tiếp tục sống sót ở giữa biển rộng mênh mông.

Vào đêm thứ ba lênh đênh trên biển, Hàn Thanh Thanh lẳng lặng nằm trên bè cứu sinh, nhưng cũng không thể nào ngủ được, chỉ có vào ban ngày khi có ánh mặt trời chiếu sáng, thì cô mới có thể thiếp đi một lúc.

Hàn Thanh Thanh nghiêng đầu theo thói quen, đột nhiên cô kinh ngạc mở to hai mắt.

Một bóng đen xuất hiện ở trên mặt biển phương xa, mà phía trên bóng đen kia còn có một chút ánh sáng, giống như là ánh đèn vậy.

- Thuyền!

Lập tức Hàn Thanh Thanh bật dậy, nhưng vì dùng sức quá mạnh nên xém chút nữa là làm cho bè cứu sinh bị lật.

Hàn Thanh Thanh lay lay cánh tay của Tần Dương, kích động la lên:

- Tần Dương, nhìn sang bên kia đi, có thuyền kìa!

Tần Dương nghe vậy thì cực kỳ giật mình, quay đầu nhìn theo hướng Hàn Thanh Thanh chỉ, quả nhiên hắn cũng nhìn thấy một cái bóng thuyền, đang di chuyển về phía hai người.

- Chúng ta được cứu rồi, Tần Dương, nhanh cầu cứu!

Giờ đây Tần Dương cũng cực kỳ kích động, nhưng hắn cũng không gấp gáp, hắn cẩn thận quan sát hướng đi của con thuyền này, thì phát hiện ra nó cũng không đi thẳng về phía hai người, mà sẽ ở khoảng cách mấy trăm mét đi ngang qua vi trí hai người hiện nay.

Tần Dương nhíu mày, với khoảng cách này, cho dù có hô to, thì người trên thuyền cũng chưa chắc có thể nghe được.

Khi Tần Dương nhìn về phía khẩu súng lục, thì ánh mắt lộ ra một tia hy vọng, được rồi, không trâu bắt chó đi cày vậy, tiếng súng vang rất xa, hơn nữa âm thanh cũng lớn, hi vọng có thể kinh động tới đối phương.

Rất nhanh, chiếc thuyền đã chạy tới gần, Tần Dương phỏng đoán đây có lẽ cũng là khoảng cách gần nhất giữa hai người và chiếc thuyền rồi, nên Tần Dương giơ súng lên, nói: 

- Che lỗ tai!

"Oanh!"

"Ầm ầm!"

Tần Dương liên tục bóp cò súng, tiếng súng vang xa ở trên mặt biển tĩnh lặng, tia lửa phát ra từ họng súng cũng có thể nhìn thấy được từ khoảng cách rất xa.

Cứ cách mấy giây Tần Dương lại bóp cò súng một lần, chỉ cần có người cẩn thận lắng nghe, quan sát, thì nhất định có thể nhì thấy hai người, nhưng khi mắt thấy chiếc thuyền này sắp đi xa, mà vẫn chẳng hề ngừng lại, Tần Dương cũng không khỏi cảm thấy lo lắng.

Hắn giơ tay lên, liên tục bóp cò, một hơi bắn hết toàn bộ băng đạn, ngay khi hắn cho rằng chiếc thuyền này sắp đi luôn, thì chiếc thuyền hơi giảm tốc độ, sau đó rẽ chạy về phía bọn họ.

- Bọn họ tới rồi, bọn họ nghe được, chúng ta được cứu!

Tần Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dâng lên cảm giác mừng rỡ khi sống sót sau tai nạn. Hắn vừa la lớn cầu cứu, vừa nhanh chóng lấy vật nhỏ trên chiếc áo cứu sinh kia bỏ lên trên người mình, lại nhìn thoáng qua cây súng lục kia, ánh mắt hơi có chút đáng tiếc.

Nhất định là không thể mang khấu súng này lên thuyền, nếu không sẽ gây ra phiền phức rất lớn, xem ra chỉ có thể vứt xuống biển thôi.

- Hàn Thanh Thanh, mặc kệ người trên thuyền là ai, cậu cứ để tôi giải quyết mọi chuyện, cậu chỉ cần đi theo là được!

- Tốt!

Khi chiếc thuyền tới gần, Tần Dương mới thấy rõ đây là một chiếc du thuyền thì trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn.

Khi người trên thuyền nhìn thấy hai người Tần Dương, thì một luồng ánh sáng cực mạnh chiếu về phía hai người, đồng thời phía trên thuyền cũng có người dùng tiếng Nhật nói chuyện với bọn họ.

Tần Dương nghe không hiểu, đành trả lời bằng tiếng Anh: 

- Chúng tôi là người Hoa, là sinh viên của đại họcTrung Hải, hai ngày trước gặp phải giông bão trên biển, chúng tôi đã trôi dạt suốt hai ngày nay rồi, xin hãy cứu chúng tôi.

Hiển nhiên là có thuyền viên trên thuyền biết tiếng Anh, hỏi tiếp: 

- Ban nãy hai người cầu cứu bằng thứ gì vậy?

Tần Dương giơ lên khẩu súng trong tay: 

- Chúng tôi bị bắt cóc ở trên biển, sau đó lại gặp phải bão, bọn cướp bị rớt xuống biển hết rồi, đây là súng của bọn chúng, ban nãy cũng đã bắn hết đạn rồi.

Sau khi thuyền viên trao đổi mấy câu với người phía sau, thì có người thả phao buộc dây thừng xuống, Tần Dương đưa Hàn Thanh Thanh tới phao bơi trước, sau đó khi chiếc phao thứ hai được vứt xuống thì Tần Dương mới nắm lấy phao bơi để người ta kéo lên.

Tần Dương cắm súng ở bên hông, ngay khi Tần Dương được kéo lên tới mạn thuyền, bỗng nhiên hắn đụng vào mạn thuyền, khẩu súng kia bị đụng phải, bật ra rồi rơi xuống biển.

- A, súng bị rớt rồi!

Tần Dương làm ra động tác vươn tay chụp lại, nhưng cũng không chụp lấy được gì cả, đương nhiên một màn này cũng được tất cả thuyền viên trên boong nhìn thấy.

Một người đàn ông đội mũ thuyền trưởng đi tới bắt chuyện với hai người, ông ta hỏi bằng tiếng Anh:

- Làm thế nào để chứng minh lời nói của hai người là thật?

Tần Dương không chút do dự nói: 

- Xin hãy cho tôi mượn một chiếc điện thọai, ngay lập tức tôi có thể chứng minh thân phận của mình. Mặt khác, tôi đã mất tích hai ngày ba đêm rồi, tôi nghĩ giờ này người nhà của chúng tôi đang rất lo lắng, tôi muốn báo cho bọn họ biết để an tâm.