Sự cứu viện như Tần Dương mong muốn không hề xuất hiện, hơn nữa vận may dường như cũng không được tốt, phiêu bạt hơn nửa ngày, bóng một chiếc thuyền đi ngang qua cũng không có.
Cả người Hàn Thanh Thanh đều nằm trên mảng bè, không nhúc nhích, cô đã đói đến mức hoàn toàn không còn tí sức lực nào, từ tối qua đến bây giờ, đã sắp tròn một ngày trời cô chưa có thứ gì vào bụng rồi, hơn nửa ngày không uống một giọt nước, cũng may tối hôm qua nhân lúc mưa như trút nước, hai người cũng uống được không ít nước, trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa chết ngay được, nhưng nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài, vậy thì nói không chắc được.
Cũng may Tần Dương để cho cô nằm trên mảng bè, hầu như không cử động gì nhiều, thể năng cũng tiêu hao ít, nếu không chỉ sợ tệ hơn rồi.
Cả người Tần Dương vẫn ngâm dưới nước, trong lúc gió bão đêm hôm qua, đều hắn bảo vệ cho Hàn Thanh Thanh, tiêu hao rất nhiều năng lượng, mặc dù cũng rất đói, nhưng ý chí và thực lực của hắn cũng cực kỳ mạnh mẽ, cố gắng chịu đựng.
Nhìn Hàn Thanh Thanh đói đến toàn thân mềm nhũn ra, Tần Dương suy nghĩ hắn dù sao cũng phải tìm chút gì để ăn, nếu không, chỉ sợ còn không đợi được cứu viện đến thì người đã bị đói chết, khát chết trước rồi.
Tần Dương bắt đầu chú ý phạm vi vùng biển xung quanh hắn, tìm kiếm con mồi, ở nơi đại dương này luôn có không ít các loài cá, gặp lúc vận may tốt có khi sẽ có đàn cá bơi qua chỗ hắn, có thể bắt được hay không thì chờ xem bản lĩnh thôi.
Tần Dương cẩn thận kiểm tra lại khẩu súng lục một lần nữa, trước đó bị ngấm nước nhưng đã được Tần Dương đặt lên trên mảng bè phơi nửa ngày trời, vốn cũng đã khô lâu rồi.
Tần Dương không cho rằng hắn có thể đuổi theo đàn cá ở dưới nước, vậy thì chỉ có thể dựa vào khẩu súng lục này, Hoắc Kim Hải nói qua uy lực của nó, nếu dùng để giết cá, chắc chắn không có vấn đề gì rồi.
Tần Dương lẳng lặng chờ.
Trời không tuyệt đường người, ước chừng đợi đến khi trời sắp chạng vạng tối, bầy cá mà Tần Dương chờ đợi hồi lâu cũng đã đến!
Đàn cá lướt nhanh qua phía dưới chân Tần Dương, trong đàn cá có con to có con nhỏ, Tần Dương không cử động chỉ nổi phập phồng dưới mặt nước, chỉ sợ kinh động những con cá lân cận, hắn lẳng lặng tìm kiếm con mồi có thể bắn hạ.
Ngay khi bầy cá đã bơi qua được hơn phân nửa, một con cá lớn dài khoảng bảy đến tám mươi centimet bơi lướt nhanh qua sát trước mặt tần Dương chỉ cách đâu chừng hai mét.
Mắt Tần Dương lập tức sáng lên, cơ bắp trong người chuyển động, nắm thật chắc khẩu súng lục trong tay, họng súng di động, ngắm chuẩn ngay đầu con cá sắp bơi qua bóp lấy cò súng.
- Đoàng...!
Tần Dương chỉ cảm giác được một lực phản chấn mạnh huých vào tay hắn, nếu như không phải hắn sớm đẩy lực vào cổ tay, chỉ sợ lực của cú giật ngược này đủ để làm cho tay hắn trật khớp rồi.
Âm thanh của khẩu súng phát ra không giống những cây súng thông thường khác kiểu như "pằng pằng", mà nó dội xuống như tiếng nổ vang trời vậy.
Dù Tần Dương vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cũng bị làm cho giật cả mình.
Cái này có giống súng nữa không vậy?
Mẹ nó, đây đích thị là pháo mới phải?
Mặt nước biển ngay trước Tần Dương đột nhiên bị tách ra như một cái hố sâu, ở đầu bên kia phía cuối của cái hố chính là cái đầu của con cá xui xẻo kia.
Đầu cá đa phần đã hoàn toàn bị phát súng này bắn cho nát hết!
Tần Dương nhìn cái đầu cá to bự bị nổ tung trong lòng đành ngậm ngùi tặc lưỡi, đây đúng là giết gà dùng đao mổ trâu, bắn cá dùng đại bác mà!
Tần Dương cởi áo phao cứu sinh trên người ra, ầm một cái lao vào trong nước, bắt lấy phần thân cá đã bị súng bán nát đầu kia rồi lôi lên mặt nước, cẩn thận từng tí một đặt nó lên bè, rồi lại mặc áo phao cứu sinh của mình vào.
Cũng may con cá này đã chết rồi, chứ nếu không với sức giãy của nó, chỉ sợ bè có khi bị lật mất.
Hàn Thanh Thanh nhìn thấy một con cá lớn như vậy, tròn mắt giật mình, rồi chuyển ánh mắt qua người Tần Dương:
- Cậu đang chuẩn bị tiệc cá sống nguyên con sao?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, bữa tiệc hải sản tươi sống cá tươi nguyên con, chúng ta không bị đói bụng nữa rồi.
Tần Dương lấy từ trong áo phao ra một con dao dài nhỏ, hay còn gọi là là phi đao, thanh phi đao này vốn nằm sát ở trên cánh tay của Tần Dương, là ám khí để dùng vào thời điểm quan trọng, kết quả không được dùng tới, nếu như không có súng, vậy hắn đã phải dùng cây phi đao này để bắt cá rồi.
- Máu cá, muốn uống chút hay không? Mặc dù ít, nhưng cũng không phải là nước biển, sẽ không làm cậu chết khát được...
Hàn Thanh Thanh nhíu mày, lúc cô nhìn Tần Dương bắn cá, thì đã biết rõ dự định của Tần Dương, nhưng đến lúc nhìn số máu cá đỏ tươi chảy ra đó, cô vẫn cứ cảm thấy lợm lợm nơi cổ, nên đành cắn răng lắc lắc đầu.
Tần Dương cũng không ép buộc cô:
- Uống máu đúng là có chút ghê rợn thật, vậy cậu hãy ăn nhiều lát cá sống đi vậy, cá sống có lẽ cậu sẽ không từ chối chứ, mặc dù không có nước tương hải sản, cũng không có mù tạt, mùi tanh cũng hơi nồng một chút...
Hàn Thanh Thanh cắn môi:
- Tôi ăn.
Hàn Thanh Thanh cũng biết rõ, có thể ở trong đại dương mênh mông này bắt được một cá đã là điều cực không dễ dàng rồi, không thấy Tần Dương trông cả nữa ngày mới bắt được có một con cá như vậy sao. Đây cũng may chính là Tần Dương, nếu là người khác dù có nhìn thấy bầy cá bơi qua cũng không có cách nào bắt được ấy chứ.
Nếu mà mình không ăn, chỉ sợ thật sự phải chết đói rồi. Tần Dương cũng đã làm hết khả năng của hắn để bảo vệ bản thân, cô cũng không thể cứ như công chúa yêu kiều làm vướng chân hắn mãi chứ.
Tần Dương thở phào một hơi, hắn còn sợ Hàn Thanh Thanh đến thịt cá cũng không ăn, vậy mới phiền phức. Ở những nơi hoang dã khắc nghiệt, thức ăn và nước uống luôn luôn là thứ quan trọng nhất và duy nhất để sinh tồn.
Nếu như Hàn Thanh Thanh đã không uống máu cá, Tần Dương cũng không câu nệ, tách thân cá ra, sau đó dốc cho máu cá chảy hết vào trong miệng mình.
Qủa thật rất khó uống, nhưng vì sống sót, Tần Dương không thể không uống.
Máu cá vốn không nhiều, uống chẳng được bao nhiêu thì đã hết rồi, Tần Dương cầm cây phi đao sắc nhọn trên tay cạo vảy ca ra, cắt lớp bề mặt, sau đó tách ra từng lát từng lát thịt cá sống trắng nõn, đưa cho Hàn Thanh Thanh.
- Cậu không uống máu cá, vậy hãy ăn nhiều thịt cá một chút, trong thịt cá 70% thành phần cũng là nước vậy, hơn nữa thịt cá dinh dưỡng phong phú... Tôi biết là rất khó ăn, nhưng nếu chúng ta muốn sống sót, cậu nhất định phải ăn nhiều. Nói thật, bây giờ tôi cũng không biết chúng ta còn phải trôi nổi trên biển bao lâu nữa, nhưng vẫn là câu nói đó, chỉ cần cậu tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể đưa cậu sống sót trở về một cách an toàn!
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng, trong ánh mắt lộ rõ sự kiên định hơn trước gấp nhiều lần:
- Tôi sẽ cầm cự đến cùng, tôi không thể để cho cha tôi thất vọng, để cho mẹ tôi đau lòng được!
Hàn Thanh Thanh cầm lấy thịt cá nhét vào miệng, cắn từng miếng từng miếng. Cá biển có mùi tanh rất nặng, chưa hề qua khâu sơ chế nào, cái mùi vị thực sự khiến con người ta rất buồn nôn, Hàn Thanh Thanh mới cắn được mấy miếng, liền dợn lên hai lần, suýt chút là nôn ra, dù sau đó cô vẫn không ngừng dợn lên, nhưng vẫn cố gắng nuốt thật nhanh lát cá sống trong miệng xuống.
Con dao của Tần Dương cũng không ngừng nghỉ, từng lát cá sống trắng nõn được cắt ra, liên tiếp được cho vào trong miệng của hai người.
- Mới bắt đầu có thể rất khó chịu, nhưng sau khi ăn được mấy miếng rồi thì kỳ thật cũng không cảm thấy khó chịu như vậy nữa.
Tần Dương nói khích lệ một câu, lại mỉm cười nói tiếp:
- Đây mới là vị đồ biển tươi chính cống, ở đất liền muốn ăn còn ăn không được đấy, rất nhiều người chỉ có thể ăn đồ biển đông lạnh đó...
Hàn Thanh Thanh ăn mấy lát, đúng như Tần Dương nói, cũng dần dần thích ứng với cái mùi tanh nồng ấy, mặc dù rất khó ăn, nhưng cũng đã có thể miễn cưỡng nuốt xuống.
Hai người cứ anh một lát tôi một lát, cắn răng ăn cũng được không ít, ăn một mạch đến khi bụng cũng có chút no, lúc đó mới ngừng lại.
Tần Dương nhìn Hàn Thanh Thanh, mặt bỗng nhiên nở nụ cười:
- Chúc mừng cậu, vượt qua được một khóa sinh tồn đầu tiên, ăn thịt sống... So với tưởng tượng của tôi thì cậu dũng cảm hơn rất nhiều đấy.