Chí Tôn Đặc Công

Chương 286: Mưa bão khủng khiếp




Hàn Thanh Thanh nghi hoặc hỏi:

- Làm sao vậy?

Sắc mặt Tần Dương nghiêm túc:

- Mưa to cộng với sóng biển nổi lên rất dễ dàng hình thành gió lốc, ca nô của chúng ta không chịu nổi sóng gió đánh vào.

Sắc mặt Hàn Thanh Thanh tức khắc lập tức trắng bệch:

- Vậy hiện tại làm sao bây giờ?

Ánh mắt Tần Dương đảo qua chung quanh, thấy trên thuyền còn có mấy cái phao cứu sinh, nhanh chóng nói:

- Trước tiên mặc phao cứu sinh đề phòng vạn nhất!

Tần Dương khống chế chiếc ca nô này đến cạnh chiếc ca nô đã đi tới, bò qua, cầm áo khoác lên, đeo khẩu súng sau eo, rồi ném tất cả phao cứu sinh lên ca nô mà Hàn Thanh Thanh đang đứng.

Tần Dương trở lại ca nô, nhặt lên phao cứu sinh nhanh chóng mặc vào cho Hàn Thanh Thanh, sau đó lại cột thật nhiều phao cứu sinh lên người Hàn Thanh Thanh và mình để gia tăng sức nổi, sau đó cột nút thắt giữa phao của hai người liền chung một chỗ.

Trong khoảng thời gian ngắn này, mưa đã lớn hơn rất nhiều, biến thành mưa rào tầm tã xối thẳng xuống đầu hai người.

Mưa to như rút nước khiến hai người ướt sũng, mây ép rất thấp như sắp chạm vào mặt biển rộng, hơn nữa trên mặt biển bắt đầu nổi lên gió to, mặt biển đen ngòm rung lắc dữ dội.

Tần Dương lấy điện thoại đặt ở trong túi áo ra, cúi người che mưa nhìn thì phát hiện không có mảy may tín hiệu nào.

Tâm tình của Tần Dương càng ngày càng trầm trọng, mặc dù trước đó mình đã báo với Long Tổ, Long Tổ cũng đang tiến hành định vị và truy tung vị trí của mình, nhưng với thời tiết ác liệt như thế này thì điện thoại không có tín hiệu nên không thể nào định vị, càng đừng nói phái ai tới cứu viện mình.

Bên trong ca nô đang đọng nước, sóng gió trên biển càng ngày càng lớn, ca nô cũng đã theo đà không ngừng xóc nảy, mắt thấy sắp không chịu nổi.

Tầm nhìn trong bão tố siêu thấp, trên đồng hồ đặc thù của Tần Dương có kim chỉ nam, nhưng dưới tình huống như vậy, ở trên ca nô không có biện pháp dò xét được.

Tần Dương mới khống chế ca nô chạy về phía Trung Hải không đến một cây số, một luồng sóng lớn từ ben cạnh ập tới đánh mạnh vào ca nô, ca nô giống như là không có trọng lượng nào bị lật ngược.

Trong lúc ca nô bị hất tung, Tần Dương nhào lên ôm chặt Hàn Thanh Thanh, lựa ngay lúc ca nô sắp lật dùng lực dẫm mạnh, cả người như một viên đạn pháo, trực tiếp bắn ra ra, sau đó lọt vào trong nước.

Vốn dĩ ca nô bị lật sẽ đè hai người Tần Dương ở phía dưới, nhưng bị Tần Dương đạp một cái bèn cải biến phương hướng, chếch qua một bên, lật ngửa trong nước.

Tần Dương ôm Hàn Thanh Thanh nhảy vào biển, sau đó nhanh chóng nổi lên, bởi vì trên hai người mặc rất nhiều phao nên rất dễ nổi.

Tần Dương vuốt nước trên mặt, nhìn xem ca nô cách đó không xa đang chìm vào biển rộng, trên mặt lộ ra cười khổ.

Chuyện bản thân lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi.

Bão tố quả nhiên đến!

Ca nô quả nhiên quá nhỏ, không chịu được bão tố tàn phá, bị đánh lật chìm nghỉm.

Có lẽ chẳng có kết quả nào xấu hơn thế này nữa, điều đáng mừng duy nhất chính là trên hai chiếc ca nô đều có phao cứu sinh, hơn nữa không chỉ có một cái, dựa vào những cái phao cứu sinh này, hai người Tần Dương không cần lo lắng sẽ chìm xuống, hơn nữa sức nổi cũng đủ, bọn họ hoàn toàn có thể không nhúc nhích gì mặc cho sóng biển đẩy hai người đẩy đi, về phần đi nơi nào thì Tần Dương cũng không cách nào khống chế được.

- A!

Một tiếng thét hoảng sợ bỗng vang lên, Tần Dương quay đầu thì thấy Hàn Thanh Thanh đang kinh hoảng vùng vẫy trong nước, phảng phất nhìn thấy việc gì đó rất kinh khủng.

Tần Dương giật cả mình, kéo lấy tay Hàn Thanh Thanh đến bên cạnh mình, lớn tiếng hỏi:

- Sao vậy?

Hàn Thanh Thanh nhìn thấy Tần Dương, theo bản năngôm chặt lấy Tần Dương như bạch tuộc, ôm chặ đến mức chỉ hận không thể chui vào thân thể Tần Dương.

Tần Dương tiện tay ôm Hàn Thanh Thanh, lớn tiếng kêu lên:

- Đừng sợ, trên người chúng ta có phao cứu sinh, chúng ta sẽ không chìm đâu!

Mưa không ngừng từ không trung trút xuống, rót vào tai mắt mũi miệng của hai người, Tần Dương suy nghĩ nếu tiếp tục như vậy thì không bị chết đuối thì cũng bị nước mưa trút chết.

Tần Dương kêu lên:

- Ôm lấy tôi!

Kỳ thật không cần Tần Dương nói, Hàn Thanh Thanh cũng đã khẩn cấp ôm lấy Tần Dương không chịu buông tay, có lẽ bởi vì dán chặt Tần Dương nên thần sắc của cô mới không kinh hoàng như vừa rồi, điều này khiến Tần Dương không kìm được nhớ tới lúc bọn họ đi phiêu lưu, Hàn Thanh Thanh vô ý rơi xuống nước cũng kinh hoàng như hiện tại, chắc là có nguyên nhân gì đó.

Ngẫm lại trong thời tiết mưa to gió lớn thế này mà thân thể đang lơ lửng trên biển rộng đen ngòm, không nhìn thấy cái gì xung quanh hết, khủng hoảng tâm lý sẽ rất to lớn.

Tần Dương từ trong nước bứt ra một cái phao cứu sinh, sau đó đặt ở đỉnh đầu Hàn Thanh Thanh, sau đó lại quấn xuống tới, dùng dây lưng của phao cứu sinh buộc lại trên cằm cô, giống như đội một cái mũ cho cô, mưa có lớn đi nữa cũng không thể rót miệng mũi cô.

Làm cho Hàn Thanh Thanh rồi Tần Dương cũng làm một cái mũ như thế đội lên đầu, khi hắn khom lưng chợt phát hiện phần eo bị đỉnh một chút, là cây súng lục kia, Tần Dương rút súng ra, dùng dây phao xuyên qua sau cò súng cột nó lên phía trên.

Ở trên biển có vô số khả năng, dù sao cứu sinh cũng nhiều, dư dả để người nổi, Tần Dương có thể tận dụng để nhét mấy thứ linh tinh vào một cái phao cứu sinh.

Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Tần Dương bình tĩnh lại, nhẹ nhàng ôm Hàn Thanh Thanh, mặc cho sóng biển cuồn cuộn đẩy bản thân lên lên xuống xuống, không biết trôi về phương nào.

Mưa to gió dữ tàn sát bừa bãi suốt nửa đêm, rốt cục chậm rãi bình thản lại.

Hàn Thanh Thanh bị lạnh khiến bờ môi tái xanh, cả người đều vô cùng uể oải. Tần Dương cũng không có biện pháp khác, đành ôm lấy cô, nhẹ giọng cổ vũ cô.

- Tần Dương, chúng ta sẽ chết trên biển sao?

Tần Dương thấy Hàn Thanh Thanh sợ hãi, thanh âm kiên định:

- Không đâu, chỉ cần chúng ta kiên trì đến hừng đông, có lẽ sẽ có thuyền con qua lại, chúng ta sẽ được cứu,

- Thật sao, cậu không gạt tôi chứ?

Tần Dương mỉm cười, đưa tay vuốt tóc cô:

- Đương nhiên không phải, tôi có kinh nghiệm, chỉ cần cậu nghe lời tôi, không được từ bỏ thì chúng ta nhất định có thể sống sót.

- Ừm, tôi nghe cậu.

Trong mắt Hàn Thanh Thanh sáng hẳn lên, cô dựa vào ngực Tần Dương, ôm thật chặt hắn, giống như ôm lấy toàn bộ thế giới.