Chí Tôn Đặc Công

Chương 285: Trả thù




Tõm!

Cơ thể Tần Dương rơi thẳng xuống đại dương đen kịt, biến mất không thấy tăm hơi. 

- Tần Dương!

Hàn Thanh Thanh trừng mắt nhìn, thất thanh kinh ngạc, trong phút chốc hốc mắt tràn đầy nước mắt.

Cô chẳng màng tới Hà Viễn Thiên phía sau lưng, trực tiếp nhảy lên, nhìn về phía mặt biển đen ngòm, nhưng cô chẳng hề nhìn thấy bóng dáng của Tần Dương. 

Từng giọt lệ trào ra, không ngừng rơi xuống đất, trong lòng cô là một khoảng tuyệt vọng. 

Tần Dương chết rồi! 

Vì cứu cô mà Tần Dương bị tên sát thủ tàn nhẫn đó nổ súng bắn chết, vùi thân nơi biển cả! 

Cô đột nhiên ngoảnh đầu, ánh mắt tràn ngập nỗi oán hận nhìn Hà Viễn Thiên. 

- Gã ác quỷ! Cậu ấy và ông không thù không oán, vì sao phải giết cậu ấy? Chỉ vì tiền mà ông có thể giế/t chết một người không hề quen biết ông sao? 

Ánh mắt Hà Viễn Thiên nhìn Hàn Thanh Thanh chẳng hề sợ hãi. Hắn đã giết không ít người, mạng người chết chất đầy cửa. Mỗi khi hắn giết đi một người, hắn đã nhìn thấy rất nhiều những ánh mắt như thế.

- Dĩ nhiên, trên thế gian này có ai không sống vì tiền đâu. Có tiền rồi thì có thể làm rất nhiều chuyện...Sao nào? Muốn báo thù cho nó à? 

Gi.ết chết Tần Dương rồi, tâm trạng của Hà Viễn Thiên cũng phút chốc thoải mái hơn, cô gái phía trước mặt đối với hắn mà nói chỉ là một con cừu không hề có sức phản kháng nào, mặc hắn xử lý. 

Hà Viễn Thiên nâng khẩu súng lên, chĩa thẳng về Hàn Thanh Thanh trước mặt, nhưng lúc này Hàn Thanh Thanh chẳng thấy sợ hãi chút nào. Hiện giờ cõi lòng cô chỉ còn nỗi tuyệt vọng và bi thương tột cùng vì Tần Dương trúng đạn rơi xuống biển. 

- Mày có biết không? Tao thích nhất là ngắm những người đẹp như thế này, ánh mắt lộ rõ nỗi oán hận nhưng lại chẳng thể làm được gì! 

Hàn Thanh Thanh khép mắt lại, lặng lẽ chờ đợi cái chế ập tới.

Hà Viễn Thiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong sáng của Hàn Thanh Thanh, ánh mắt tiện lướt xuống dưới, rơi vào phần ngực phập phồng lên xuống mãnh liệt vì sợ hãi của cô. Đôi mắt hắn bỗng lộ ra vài phần nóng bỏng.

Hà Viễn Thiên là kẻ có tiền, từng chơi qua biết bao loại phụ nữ nhưng cô gái trẻ trung xinh đẹp lại trong sáng như thế này thì hắn chưa từng thử. Trong lòng hắn hơi do dự, không biết có nên làm một phát hay không?

Ngay trong lúc Hà Viễn Thiên do dự, trên mặt hắn đột nhiên cảm thấy lành lạnh. Hắn giơ tay lên sờ, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời. Từng hạt mưa to đang đập vào khuôn mặt hắn. 

Ánh mắt Hà Viễn Sơn thay đổi, trời sắp mưa rồi!

Chỗ này là giữa biển, cách bờ một khoảng rất xa. Một khi xảy ra mưa bão thì khả năng lái thuyền của hắn cũng chẳng tránh nổi sóng gió.

Nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này!

Khi Hà Viễn Sơn cúi đầu xuống, trong mắt chỉ còn dư lại sát ý lạnh lùng, ngón tay tăng thêm lực đè lên cò súng.

Giết chết Hàn Thanh Thanh, rút lui an toàn, cuộc mua bán lần này sẽ kết thúc hoàn toàn. Hắn đặt một chiếc máy ảnh lên mui thuyền, quay lại cảnh tượng Tần Dương trúng đạn rơi xuống biển, thứ này đủ để chứng minh nhiệm vụ kết thúc hoàn toàn. 

Vào lúc định bóp cò, phía mạn thuyền sau lưng hắn ta, Tần Dương đã im lặng ngoi từ dưới nước lên. Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, giống như một u linh xuất hiện từ dưới lòng biển, chẳng tạo ra một tiếng nước nào.

Tay phải Tần Dương cầm khẩu súng lục nhỏ, không do dự nhắm về phía Hà Viễn Thiên và bóp cò.

- Pằng! 

Phát thứ nhất, Tần Dương ngắm chuẩn xác vào cổ tay Hà Viễn Thiên, lực bắn của đầu đạn khiến khẩu súng trong tay Hà Viễn Thiên văng ra, rơi một tiếng "tõm" xuống biển.

Hà Viễn Thiên kinh ngạc song phản ứng của hắn ta cũng rất nhanh. Cơ thể trực tiếp lao về phía Hàn Thanh Thanh. Tuy nhiên Tần Dương chẳng cho hắn cơ hội khống chế Hàn Thanh Thanh.

- Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!

Năm phát súng liên tiếp, tất cả đều bắn trúng Hà Viễn Thiên, trong đó có hai viên trúng đầu. Hà Viễn Thiên còn chưa kịp ngã xuống đã chết rồi. 

Theo quán tính, cơ thể hắn ta sững sờ, tiếp tục đổ về phía trước, sau đó đầu đâm thẳng xuống mặt biển đen ngòm.

Hàn Thanh Thanh nghe thấy tiếng súng, tim bỗng nhiên co thắt, cả người đều thấy căng thẳng. Cô nhắm chặt mắt, giây tiếp theo, cô lại nghe thấy tiếng súng nổ liên tiếp nhưng đó không phải tiếng súng truyền tới từ phía trước.

Hàn Thanh Thanh bỗng mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Hà Viễn Thiên đổ ập tới, sau đó rơi xuống biển.

Hàn Thanh Thanh sợ hãi mở trừng mắt, đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp khuôn mặt quen thuộc của Tần Dương. 

- Tần Dương! 

Hàn Thanh Thanh vui mừng reo lên, khuôn mặt tràn ngập nỗi kinh hoàng và khó tin. Tần Dương chẳng phải bị trúng đạn rồi sao? Hơn nữa còn trúng mấy phát liền, sao cậu vẫn còn sống?

Tần Dương mỉm cười với Hà Thanh Thanh, dịu dàng lên tiếng: 

- Đừng sợ, hắn đã chết rồi. Mọi chuyện đều kết thúc rồi! 

Tần Dương chống tay vào mui thuyền, cẩn thận nghiêng người, lăn tới tàu cao tốc. Sau đó hắn ngồi dậy, còn chưa kịp đứng lên thì một cơ thể mềm mại đã trực tiếp lao bổ vào lòng, ôm chặt lấy hắn. 

- Tần Dương, cậu chưa chết! Tốt quá đi, ban nãy tôi còn tưởng cậu đã chết rồi!

Tần Dương nhìn Hàn Thanh Thanh đang ôm chặt cứng lấy mình, ánh mắt toát lên vẻ áy náy. Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, chưa từng trải qua nỗi kinh hoàng sống chết như vậy, thế nhưng cô ấy lại vì hắn mà hai lần gặp nguy hiểm tới tính mạng. Điều này khiến lòng hắn sao có thể không áy náy đây?

Tần Dương do dự một lát rồi vươn tay vỗ nhẹ sau lưng Hàn Thanh Thanh: 

- Tôi chưa chết, đừng lo lắng. Mọi chuyện qua hết rồi, đừng sợ, đã qua hết rồi! 

Vừa nãy, khi họng súng của Hà Viễn Thiên chĩa về phía đầu Hàn Thanh Thanh, cô vẫn không hề suy sụp, nhưng hiện giờ khi thời khắc nguy hiểm qua rồi, cô lại không khống chế được cảm xúc, òa lên khóc. 

Tần Dương nhẹ nhàng ôm Hàn Thanh Thanh, im lặng vỗ lưng cô, để cô giải tỏa cảm xúc: 

- Tôi xin lỗi, đều tại tôi liên lụy tới cô.

Hàn Thanh Thanh thút thít một hồi, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô bất chợt dựng thẳng lưng lên, khuôn mặt căng thẳng nhìn xuống ngực Tần Dương:

- Vừa rồi rõ ràng tôi thấy cậu trúng đạn, cậu có bị sao không? Liệu cậu có chết không?

Tần Dương mỉm cười, nói:

- Tôi mặc áo chống đạn đấy, đầu đạn không thể bắn xuyên qua áo được. Tôi không sao cả.

- Áo chống đạn?

Hàn Thanh Thanh kinh ngạc nhìn Tần Dương:

- Áo chống đạn từ đâu ra thế? Rõ ràng tôi đâu thấy cậu mặc áo chống đạn đâu.

Tần Dương chỉ vào chiếc áo gi-lê trên người mình, cười cười:

- Hàng công nghệ kĩ thuật cao, không phải loại áo chống đạn dày cộp cảnh sát trong phim hay mặc đâu. Cái này còn có hiệu quả hơn, nếu không phải tôi mặc áo chống đạn, sao tôi lại đứng đó mặc hắn ta bắn tôi chứ? 

Lời Tần Dương nói rất chân thật, ánh mắt hắn sớm đã để ý từng cử chỉ của đối phương. Nếu như khẩu súng của đối thủ ngắm đúng vào đầu hắn, vậy thì Tần Dương sẽ chủ động nhảy xuống biển tránh đạn rồi tìm cơ hội tấn công. Nhưng nếu đối phương đã ngắm vào ngực hắn thì Tần Dương cũng chẳng cần động, cứ yên lặng chờ đợi bọn chúng bắn mình, rồi vờ ngã xuống biển, từ đó biến mất không dấu vết, chuyển tới một nơi khác tấn công bất ngờ. 

Hàn Thanh Thanh vươn tay ra sờ thử, nét mặt kinh ngạc: 

- Chiếc áo chống đạn thần kỳ thế này cậu lấy ở đâu thế? Còn cả khẩu súng nhỏ của cậu...

- Tôi mượn bạn, dùng xong phải trả lại.

Tần Dương giải thích, còn phải nói gì nữa đây? Đột nhiên hắn cảm thấy có hạt mưa đập vào mặt, ngẩng đầu lên nhìn, nét mặt bỗng chốc thay đổi:

- Nguy rồi!