Tần Dương chuẩn bị rời đi, nhưng nhìn thấy trong mắt Hàn Thanh Thanh còn sự lo lắng bèn dừng lại.
- Còn sợ hãi à?
Hàn Thanh Thanh mím môi, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng gật gật đầu:
- Ừm, tôi biết người kia đã đi rồi, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm nay là không kìm được sợ hãi.
Tần Dương cười cười nói:
- Vậy để tôi ngồi với cậu chốc lát.
Đôi mắt Hàn Thanh Thanh hơi sáng lên:
- Có làm phiền cậu không?
Tần Dương nhún nhún vai, cười nói:
- Vốn dĩ là đi chơi, phiền gì chứ, ở đâu cũng chơi được thôi. Đợi lát nữa chắc bọn họ sẽ đánh bài poker, cậu có muốn tham gia không?
Hàn Thanh Thanh hơi do dự, nhìn áo choàng tắm, cuối cùng lắc lắc đầu:
- Thôi, hiện tại người tôi còn run, còn chưa lấy lại tinh thần, không đi đâu.
Tần Dương ngẫm lại cũng đúng, Hàn Thanh Thanh chỉ là một người bình thường, vừa mới ở nhặt được một mạng trước mặt Tử Thần, nếu như còn có tâm tình đánh bài poker rồi nói nói cười cười thì thần kinh thô cỡ nào nhỉ.
Tần Dương chẳng có phản ứng gì lớn với chuyện này, dù sao mấy năm nay đã đối mặt với nguy hiểm không biết bao nhiêu lần, sớm đã quen với áp lực rồi.
Tần Dương ngồi xuống cái ghế bên cạnh:
- Vậy chúng ta trò chuyện chút nhé?
Hàn Thanh Thanh kéo áo choàng tắm che khuất hai đùi thon dài trắng noãn, nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, dứt khoát kéo qua chăn trùm lên người, sau đó đem gối dựa đệm ở sau lưng, dựa vào đầu giường.
- Vì sao sẽ có người muốn giết cậu?
Hàn Thanh Thanh mặc dù không muốn nói chuyện này, bởi vì mỗi khi nhắc tới sẽ nhớ tới hồi ức kinh khủng hồi ức vừa rồi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được hiếu kỳ.
Tần Dương nhíu mày, biểu lộ cũng có chút nghi hoặc. Gã sát thủ vừa rồi ra tay tàn nhẫn, còn có thể làm ra súng lục mô phỏng trình độ cực cao thì hiển nhiên không phải người bình thường, mà nhìn đối phương phản ứng thì chắc đã trải qua đặc huấn.
Vì sao lại ám sát mình?
Mặc dù mình và Hàn Thanh Thanh là hai người, nhưng là hắn không tin đối phương đến vì Hàn Thanh Thanh. Một sinh viên năm thứ nhất đại học bình thường thì sao có thể gặp phải chuyện này, nhưng mà bản thân đầy rẫy bí mật, gặp phải chuyện này rất là bình thường.
Thân phận của Tần Dương là bí mật, người này muốn giết chết bản thân, không có khả năng bởi vì Tần Dương là đặc công, ngoại trừ thân phận này thì còn ai muốn giết mình, giết chết mình thì có chỗ tốt gì đây?
Vũ Văn Đào?
Trong đầy Tần Dương lóe qua một ý niệm, chẳng lẽ là hắn?
Mình tới Trung Hải đã đắc tội người, trừ bỏ bọn du thủ du thực thì đắc tội Vũ Văn Đào ác nhất, chẳng lẽ là hắn mua người giết mình?
Ngẫm lại tính cách của gã kia, mình mới tới gần Văn Vũ Nghiên ăn chung một bữa cơm thì hắn tìm người đánh gãy hai chân của mình, mình phản kích hắn một cái, hắn liền muốn tống mình vào tù, bây giờ hắn mất hết mặt mũi, trở thành trò cười của đại học Trung Hải, cũng bị đuổi ra trường, còn hủy con đường chính trị của hắn, hắn khẳng định thẹn quá hoá giận, hận mình tận xương.
Với sát thủ như vậy thì 10 vạn 20 vạn không thể mời được, nhìn đối phương lão luyện như thế thì rất có thể làm nghề sát thủ luôn, là sát thủ thì phải hơn trăm vạn trở lên. Mình chỉ cần điều tra nguồn tài chính của Vũ Văn Đào, nếu như sắp tới hắn có hơn trăm vạn tài chính hoặc là chuyển khoản đi đâu đó thì có thể chứng minh việc này tám chín phần mười.
- Có lẽ là Vũ Văn Đào?
Hàn Thanh Thanh mở to hai mắt, giật mình hỏi:
- Vũ Văn Đào? Hắn ác quá vậy, mà hắn đi đâu tìm người, trước đó các cậu quả thật có xung đột, nhưng chỉ bởi vì chút xung đột này mà muốn giết người à?
Tần Dương cười cười nói:
- Tôi chỉ mới suy đoán, hắn chỉ là một đối tượng có khả năng, dù sao gần đây nhất người tôi đắc tội ác nhất chính là hắn, hơn nữa từ những việc trước đó có thể nhìn ra hắn lòng dạ nhỏ mọn, không chịu được ngăn trở và thất bại, vì mục mục đích của bản thân không từ thủ đoạn. Lần này hắn bị tôi trả đũa thảm như vậy, rất có thể sẽ nghĩ biện pháp trả thù.
- Về phần đi đâu tìm tay súng, thời đại này chỉ cần cậu nguyện ý cho tiền, đừng nói chỉ là giết chết một sinh viên năm thứ nhất đại học, coi như muốn đi ám sát một nguyên thủ quốc gia cũng có người nguyện ý làm. Không phải có câu nói: kỹ nữ và sát thủ là hai chức nghiệp cổ xưa nhất, cũng thịnh vượng nhất từ cổ chí kim nhỉ?
Hàn Thanh Thanh vẫn không thể tin được:
- Thuê sát thủ giết người là chuyện một sinh viên đại học có thể làm sao?
Tần Dương cười cười nói:
- Ai biết đâu, lòng người khó dò, việc này cậu không cần lo lắng, sau khi trở về sẽ nghĩ biện pháp tra ra.
Hàn Thanh Thanh lo lắng nhìn Tần Dương:
- Người kia cũng không có bắt được, hắn khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, cậu lại ở ngoại trú nên cẩn thận một chút.
Tần Dương nghe Hàn Thanh Thanh nói vậy, bỗng nhiên nhớ tới lúc buổi sáng Lý Tư Kỳ đến nhà hình như nhìn thấy có người ở chỗ rẽ dò xét nhà mình, chẳng lẽ người kia chính là sát thủ này, hắn theo dõi mình?
Nếu quả thật là như này, trở về phải nói Lý Tư Kỳ trở về nhà, ai biết đối phương có tìm đến mình hay không, nếu như đối phương ra tay với Lý Tư Kỳ thì chính là liên lụy đến người vô tội.
- Ừ, tôi sẽ cẩn thận.
Tần Dương đồng ý, lại thành tâm thành ý xin lỗi:
- Hôm nay là tôi liên lụy đến cậu, thật xin lỗi.
Hàn Thanh Thanh vội vàng khoát tay:
- Không cần xin lỗi, tôi cũng không bị gì mà, hơn nữa sao có thể trách cậu chuyện này chứ, cậu còn cứu tôi đấy, huống chi cậu sẽ bảo vệ tôi đúng không?
Tần Dương cười cười, ngữ khí khẳng định nói:
- Ừ, chắc chắn tôi sẽ bảo vệ cậu.
Hàn Thanh Thanh ngọt ngào cười:
- Vậy là được rồi, mặc dù hôm nay rất nguy hiểm, nhưng coi như một chuyến mạo hiểm thôi, có lẽ về sau lại đối mặt một chuyện thì tôi sẽ không bị dọa sợ choáng váng giống như hôm nay.
Tần Dương ha ha cười nói:
- Người bình thường cả một đời cũng sẽ không gặp chuyện này đâu, cậu bị tôi vạ lây thôi, về sau cậu sẽ không gặp phải chuyện tương tự nữa.
Hàn Thanh Thanh hé miệng cười nói:
- Cuộc đời mới bắt đầu thôi, tương lai còn có mấy chục năm, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu?
Tần Dương cười cười, chuyển đề tài:
- Sau này cậu chuẩn bị làm gì?
Hàn Thanh Thanh ở trong chăn co lại chân, hai tay ôm lấy bắp chân, cằm đặt trên đầu gối của mình, trong ánh mắt có phần mờ mịt:
- Tôi cũng không biết, có lẽ sau này làm người thông dịch, hoặc là làm công việc khác. Không ai đoán được chuyện sau này, kỳ thật tôi cũng không nghĩ quá nhiều, hiện tại cố gắng học tập, chuyện việc làm thì để sau khi tốt nghiệp rồi tính. Tôi nghĩ, dù là ở nơi nào thì chỉ cần cố gắng học tập, không ngừng tiến bộ đều có thể thích ứng.
Hàn Thanh Thanh nói đến đây, bỗng nhiên đôi mắt sáng lên:
- Tần Dương, không phải cậu muốn mở công ty à, về sau nếu cần phiên dịch thì tôi tới công ty cậu làm nhé?
Tần Dương sang sảng cười nói:
- Được, không thành vấn đề.