Chí Tôn Đặc Công

Chương 275: Bộ dạng mờ ám




Mặc dù Hàn Thanh Thanh có chút nghi ngờ lời giải thích của Tần Dươngnhưng cuối cùng vẫn chấp nhận, dù sao cũng hợp tình hợp lý.

Tần Dương đúng là đã từng nói hắn sống ở nước ngoài mấy năm, ở nước ngoài muốn tiếp xúc với súng rất dễ dàng.

- Chúng ta phải báo cảnh sát sao?

Tần Dương lắc đầu:

- Chuyện này cho dù cảnh sát đến cũng vô ích, đối phương chạy cũng chạy rồi, chút nữa tôi gọi điện cho Kiều Vi.

Tần Dương hơi dừng lại một chút, mở miệng nói:

- Đợi chút nữa đừng nói chuyện này với người khác, tránh cho bọn họ khủng hoảng, dù sao hôm nay cũng là ăn mừng sinh nhật lão nhị, nếu nói ra e rằng sẽ hết vui.

Hàn Thanh Thanh xanh ừ một tiếng, chợt lại có chút bận tâm nói:

- Tên sát thủ kia sẽ quay lại nữa sao?

Tần Dương lắc đầu nói:

- Chắc không đâu, quả cầu tuyết tôi ném ra ít nhất đã làm gãy xương tay hắn, tay phải hắn tạm thời phế rồi, súng cũng rơi ở đây, hắn còn quay lại tìm kiếm tôi chính là tự tìm chết. Hơn nữa xuống núi dễ lên núi khó, hắn lăn xuống từ sườn núi, muốn lên lại cơ bản là chuyện không thể.

Hàn Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, thấy phân tích lý trí tỉnh táo của Tần Dương, nhớ đến chuỗi phản ứng vừa rồi cực kì nhanh của hắn, cảm thấy ngày càng không thể nhìn thấu Tần Dương.

- Đối phương cầm súng, còn muốn giết chúng ta, cậu không sợ chút nào sao?

Tần Dương nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hàn Thanh Thanh, nhất thời có chút nhức đầu. Quả thật trong nháy mắt đối mặt với sinh tử, người bình thường tuyệt đối không bình tĩnh như mình chứ đừng nói là phản kích lại, cho dù nhìn thấy e rằng đều bị dọa sợ đến chân mềm nhũn.

Phản ứng vừa rồi của mình sao không giống người thường à?

- Sợ, ai lại không sợ chứ?

Tần Dương cười khổ nói:

- Bản thân tôi đã luyện qua, phản ứng nhạy bén hơn người thường. Mấy năm ở nước ngoài cũng gặp không ít chuyện, súng cũng dùng thử, có thể vì vậy mà phản ứng tốt hơn người thường. Vận may chúng ta không tồi, đây là chỗ có tuyết, lại mặc đồ đen, nếu không e là cũng khó tránh đạn của đối phương.

Hàn Thanh Thanh cũng không hỏi thêm nhiều gì nữa, trên người Tần Dương này có quá nhiều điều thần bí, khiến người ta không nhìn rõ lai lịch của hắn. Cô cũng chưa từng nghĩ phải đi hỏi rõ hoàn toàn, mỗi người đều có sự riêng tư của mình.

Hai người là bạn, cần gì phải hỏi đến gốc rễ, chỉ cần biết đối phương không có ác ý với mình là đủ rồi.

- Cây súng này, cậu xử lý thế nào?

Tần Dương cười nói:

- Không sao, trở về tôi giao cho Kiều Vi xử lý là được.

Hàn Thanh Thanh ồ một tiếng, cô biết Tần Dương và Kiều Vi là bạn tốt liền yên tâm. Đối với người thường mà nói, súng giống như bom hẹn giờ, vô cùng nguy hiểm.

- Ừ, vậy chúng ta về thôi.

Tần Dương đỡ Hàn Thanh Thanh đi xuống bậc thang, khi đi qua sườn núi tuyết đó, Tần Dương nhìn xuống bên dưới, sớm đã không nhìn thấy tung tích của tên đó, hiển nhiên đã chạy trốn xuống núi từ trước.

Khi hai người Tần Dương trở về quán rượu, vừa lúc đụng phải đám người Nhạc Vũ Hân, bọn họ đang chuẩn bị ra ngoài, thấy Tần Dương đỡ Hàn Thanh Thanh, nhất thời kinh ngạc.

- Thanh Thanh, cậu sao vậy?

Suốt đường đi Tần Dương luôn đỡ tay Hàn Thanh Thanh như vậy, trái tim hoảng hốt của cô cũng dần lắng xuống:

- Vừa rồi chúng tôi leo cầu thang trong rừng, đường trơn quá ngã một cái, quẹt một chút, không sao.

Mọi người chợt vỡ lẽ nhưng cũng không quá để ý, dù sao đường tuyết trơn trợt té ngã quả thực rất bình thường.

- Chúng tôi chuẩn ra ngoài đi loanh quanh, Tần Dương, cậu phải chăm sóc Hàn Thanh Thanh cho tốt đó.

Tần Dương cười nói:

- Được, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.

Hàn Thanh Thanh nhìn mọi người chuẩn bị đi ra ngoài, theo bản năng nói:

- Các cậu đi đâu, bên ngoài tối như vậy, không an toàn…

Nhạc Vũ Hân cười híp mắt nói:

- Không sao, chúng tôi đi vòng vòng trên đường lớn gần đây thôi, chúng tôi không nói chuyện yêu đương, không cần chui vào rừng cây.

Gương mặt Hàn Thanh Thanh nhất thời đỏ lên mấy phần:

- Nói nhảm gì thế.

Nhạc Vũ Hân cười hì hì chỉ vào quần áo hai người:

- Cho dù Hàn Thanh Thanh cậu té ngã rách quần, nhưng Tần Dương cậu không bị té mà, quần áo hai người… Hehe, trong tuyết lạnh tuy có tình yêu, nhưng vẫn không ấm áp bằng trong nhà nghỉ.

Tần Dương cúi đầu nhìn, sắc mặt cũng có chút ngượng ngùng, trước đó hắn vì tránh đạn của sát thủ nên ôm Hàn Thanh Thanh trượt đi trong tuyết. Tuy có tuyết dày nhưng dù sao vẫn dính phải một chút bùn đất, khiến quần áo hai người họ trông có chút nhàu nhĩ, điều này rất khiến người ra sinh ra vài liên tưởng.

Ví dụ hai người ôm nhau, lăn lộn trên mặt tuyết?

Hoặc là ôm nhau cọ tới cọ lui trong rừng trúc?

Sự chú ý của mọi người vốn còn tập trung trên người Hàn Thanh Thanh, bị Nhạc Vũ Hân nhắc đến như vậy, nhất thời định thần, ánh mắt lướt qua quần áo Tần Dương và Hàn Thanh Thanh, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái.

Mới vừa rồi hai người họ một mình ra ngoài, còn đi cái gì thang bộ trong rừng không có đèn đường, lẽ nào thực sự làm chuyện mắc cỡ gì đó?

Hàn Thanh Thanh thấy ánh mắt mọi người quái dị như vậy, tự nhiên nghĩ được mọi người đang nói gì đó, vội vàng phủ nhận nói:

- Không phải như các người nghĩ, quần áo chúng tôi là…Ặc, tôi té ngã, cậu ấy đỡ tôi cũng té ngã theo…

Hàn Thanh Thanh theo bản năng muốn giải thích, nhưng lại phát hiện bản thân không thể giải thích, vì cô không thể nói ra sự thật, chỉ có thể tạm thời vớ đại một lý do, chỉ là lý do này rõ ràng không có tính thuyết phục.

Nhạc Vũ Hân đi xung quanh hai người một vòng, ánh mắt đột nhiên sáng lên, bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ:

- Haha, tôi phát hiện ra một bí mật.

Tôn Hiểu Đông sợ thiên hạ chưa đủ loạn hỏi:

- Bí mật gì?

Nhạc Vũ Hân nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Tần Dương, cậu không đứng đắn nha!

Biểu cảm Tần Dương bất lực, hắn và Hàn Thanh Thanh giống nhau, đều không thể giải thích.

- Tại sao tôi lại không đứng đắn?

Triệu Nhị cười hì hì thúc giục:

- Vũ Hân, rốt cuộc cậu phát hiện bí mật gì, nói mau nói mau!

Tôn Hiểu Đông cũng thúc giục: 

- Đúng vậy, nói mau, nói mau!

Nhạc Vũ Hân cười hehe, chỉ vào quần áo Tần Dương, đắc ý nói:

- Các cậu xem, quần áo Tần Dương chỉ bị bẩn sau lưng và mặt bên, nhưng trước ngực rất sạch sẽ. Các cậu lại nhìn Hàn Thanh Thanh xem, trước người và mặt bên đều có nước tuyết và dấu bùn, nhưng sau lưng lại sạch sẽ. Hehe, tôi chỉ muốn hỏi, các người té ngã thế nào mới có thể té ra bộ dạng này?

Mọi người cẩn thận nhìn, ôi chao, đúng là như lời Nhạc Vũ Hân nói, từng ánh mắt nhất thời trở nên quái dị.

Tình huống này, cho dù dùng đầu ngón chân nghĩ cũng chỉ có một giải thích.

Tư thế ôm nhau.

Trong đầu mọi người đã bắt đầu hiện ra hình ảnh, bên rừng trúc, Tần Dương ôm Hàn Thanh Thanh từ phía sau, sau đó không cẩn thận trợt chân, hai người lăn lộn vào rừng trúc, Tần Dương ôm chặt Hàn Thanh Thanh, trong lúc lăn hoa tuyết bay bay…

Hàn Thanh Thanh vừa xấu hổ vừa giận, nhưng lại không cách nào phản bác, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Tần Dương cười khổ, vuốt vuốt lỗ mũi, rất không có lực cãi lại nói:

- Tôi biết các cậu đang nghĩ gì, nhưng thật sự không phải như các cậu nghĩ…