Chí Tôn Đặc Công

Chương 272: Chuẩn bị trước cơn mưa




Tiết Uyển Đồng ngây người, ánh mắt có chút ngạc nhiên vui mừng nhưng cũng thêm vài phần hoài nghi. 

- Em định mở công ty?

Tần Dương mìm cười, trả lời Lý Tư Kỳ trước: 

- Cậu đừng nghĩ tôi cao thượng đến vậy, tôi mở công ty dĩ nhiên là vì kiếm tiền, chỉ là nhân lúc kiếm tiền làm chút chuyện tốt, để bản thân vừa kiếm được tiền lại vừa có được sự an tâm hơn mà thôi.

Tần Dương đang cười thì dừng lại một chút, liếc nhìn Tiết Uyển Đồng:

- Vâng, em đang có ý này, có lẽ chờ tới hết năm nay. Không thể để thành tích học tập tụt lùi, nhưng cũng phải có thời gian làm chút việc khác nữa, không thì mấy năm nay nhàm chán quá. Trong trường chẳng phải cũng có rất nhiều tiền bối đều làm thế sao? 

Tiết Uyển Đồng cười, nói:

- Dựng nghiệp cũng là một chuyện tốt, dù thành công hay thất bại thì đều tích lũy được kinh nghiệm cho bản thân. Luôn phải tiến lên một bước, đó mới là điều quan trọng. Còn về quỹ từ thiện, em có suy nghĩ như thế này chị cũng thấy được an ủi rồi. Nhưng em cũng đừng nghĩ nhiều như thế, chuyện em cần làm là bước từng bước vững chắc, để cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn.

Khóe miệng Tần Dương hơi giương lên, Tiết Uyển Đồng quả nhiên chẳng để lời cậu nói ở trong lòng, hoặc có lẽ là coi thường cách nghĩ và năng lực của cậu. 

Có thể trong lòng Tiết Uyển Đồng, Tần Dương dù có định mở công ty, gây dựng sự nghiệp đi nữa, nhiều nhất cũng chỉ tiêu tốn mấy chục vạn. Trước tiên không nhắc tới việc liệu có thể thu về lợi nhuận hay không, dù có thu được thì kiếm về được bao nhiêu? Mở một quỹ từ thiện ít nhất cũng phải có trên nghìn vạn tiền quỹ. Hơn nữa còn phải không ngừng rót tiền vào thì mới duy trì được. Điều này chắc chắn không phải một công ty nhỏ nhoi có thể chống đỡ được.

Quả thực dạo này Tần Dương đang suy nghĩ về chuyện mở công ty. Vụ việc của Cần Cần đã tạo một cú sốc cho hắn, đồng thời, y thuật trong Ẩn Môn cũng là một phần kế thừa hết sức quan trọng, hắn hoàn toàn có thể phát huy tốt nó. Vừa thu về lợi nhuận cho mình và người khác lại tạo phúc cho người dân, điều này không hề đi ngược lại việc kế thừa y thuật Ẩn Môn. 

Một khía cạnh khác mà Tần Dương đang cân nhắc lại là hắn ta cần xây dựng một thế lực thuộc về mình. Mãi mãi dựa dẫm vào sự chăm sóc của người khác, suy cho cùng có không phải một biện pháp. Chỉ khi khiến bản thân trở nên hùng mạnh, để người khác kính sợ mình, đó mới là sự hùng mạnh chân chính. 

Sư phụ Mạc Vũ thoạt đầu một thân một mình xông pha Trung Hải, một người hùng mạnh như ông ấy đến cuối cùng lại âm thầm rời khỏi Trung Hải. Chuyện này tất nhiên có liên quan tới Thu Tư, nhưng chưa chắc đã không liên quan tới các thế lực yếu ớt.

Qua lời sư phụ, Tần Dương mơ hồ biết được bản thân đặt chân tới Trung Hải sẽ không thể gió yên biển lặng được. Khi danh tiếng của bản thân ngày càng nổi lên, khi nhận được càng nhiều sự chú ý hơn thì thử thách phải đối mặt cùng sẽ ngày càng lớn. Thử thách này không xuất phát từ những người bình thường mà thậm chí có thể xuất phát từ những nhóm người từng chiến đấu với sư phụ thuở trước.

Chuẩn bị sẵn sàng từ trước luôn tốt hơn việc nước tới chân mới nhảy. 

Những trắc trở mà sư phụ gặp phải khi ở Trung Hải, người học trò như hắn vẫn phải thay sư phụ xả giận một lần. 

Kế hoạch của Tần Dương đang trong quá trình hoàn thiện, với tư cách là đệ tử Ẩn Môn, nếu thật sự muốn làm thì hắn phải làm thật tốt! 

Ẩn Môn ngàn năm, truyền hết từ đời này sang đời khác, tất cả những thứ được kế thừa không chỉ là bản lĩnh cao thâm và còn là báu vật giá trị đặc biệt được thu thập qua các đời. 

Nếu như mở công ty, làm việc gì, đối với người khác có lẽ là một vấn đề nan giải hết sức quan trọng, tuy nhiên, với Tần Dương mà nói, đây không phải vấn đề nan giải nào, cái khó chỉ là quá nhiều lựa chọn, không biết nên chọn ra sao mà thôi.

Tiết Uyển Đồng không biết rõ về sức mạnh của Tần Dương, nhưng Lý Tư Kỳ thì biết khá nhiều, anh ta tò mò hỏi:

- Cậu định chuẩn bị mở công ty gì đây?

Tần Dương cười cười: 

- Vẫn chưa nghĩ xong, hơn nữa, việc cậu làm người đại diện đã định xong rồi, chạy không thoát đâu. 

Lý Tư Kỳ mím môi, không nói gì thêm, cô ta hiện giờ vẫn chưa nổi tiếng, làm gì có giá trị làm người đại diện. Dù có thực sự nổi tiểng rồi, cô ta cũng sẽ làm được những gì mình nói ra. Chỉ cần là công ty của Tần Dương, cô sẽ không ngần ngại làm đại diện. Tần Dương từng giúp cô ta một việc lớn, có thể nói cậu ta là quý nhân của cuộc đời cô. 

Trong lòng Lý Tư Kỳ biết rất rõ, Tần Dương tuy chỉ là một sinh viên năm nhất nhưng khả năng của cậu ta thì không hề nhỏ. Cậu ta mà mở công ty thật thì e rằng không chỉ là một công ty bé cỏn con đâu. 

Xe không thể lái lên trên núi, mọi người dừng xe ở bãi đỗ xe khu du lịch. Chiếc xe chở khách màu đen cũng từ từ tiến vào bãi đỗ. Một người đàn ông dáng cao gầy bước xuống xe, tay xách theo một chiếc túi du lịch, đi theo phía sau Tần Dương, dáng vẻ như một du khách nhàn nhã, thong dong.

Mọi người cùng lên một chiếc xe thăm quan khu du lịch, sau đó xuống ở trạm đi cáp treo.

Tiết Uyển Đồng nhìn dây cáp kéo dài trên núi, lại nhìn thử độ cao, khuôn mặt đã hơi tái đi: 

- Phải ngồi cáp treo à, không thể đi bộ lên ư?

Hà Thiên Phong cười và nói: 

- Chỉ là ngồi cáp treo thôi mà, nếu có thể lái xe lên núi chúng ta đã lên thẳng tới đỉnh rồi.

Tần Dương nhìn chiếc xe treo lơ lửng đang đi lên cao, an ủi: 

- Đừng sợ, đây là kiểu xe dạng cabin, giống như ngồi trên xe ô tô mà thôi, chị đừng nhìn xuống dưới là được. 

Hà Thiên Phong mua một vé cáp treo, sau đó mọi người chia thành mấy nhóm ngồi vào khoang xe. 

Trong cabin rất rộng, sáu người ngồi một cái. Mọi người phải ngồi cáp treo lên núi, Tần Dương đi tới khách sạn trước, Hà Thiên Phong thì đã đặt xong phòng từ lâu.

Người đàn ông dáng cao gầy đó cũng đi theo vào khách sạn, chờ Tần Dương làm xong thủ tục nhập phòng.

- Mọi người, chúng ta để đồ xuống đã, sau đó ra ngoài đi dạo một vòng. Tới sáu rưỡi thì ăn cơm ở đây.

Người đàn ông nghe lời Hà Thiên Phong nói, ánh mắt lóe lên, bản thân cũng đặt một phòng sau đó xách túi du lịch lặng lẽ đi về phòng của mình.

Tần Dương đi dạo một vòng quanh khu du lịch rồi quay về khách sạn. Tới sáu rười mọi người tụ tập lại, bắt đầu dùng bữa tối. 

Hà Thiên Phong là nhân vật chính của hôm nay, dĩ nhiên anh ta không trốn được, bị mọi người giở đủ trò kính rượu, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Hết màn kính rượu, thọ tinh Hà Thiên Phong đã say khướt, được Tô Văn Văn dìu trở về phòng, những người khác vẫn hăng hái chuẩn bị đi chơi đêm. 

Mặc dù uống không ít rươu nhưng Tần Dương vẫn rất tỉnh táo, mỉm cười lên tiến:

- Hôm nay sắc trời khá đẹp, chúng ta ra ngoài dạo một vòng đi. 

Hôm nay Hàn Thanh Thanh cũng uống một chút rượu, gương mặt đo đỏ, nhìn rất xinh. Cô khẽ "ừ" một tiếng, ánh mắt lại nhìn về Lý Tư Kỳ bên cạnh Tần Dương.

Lý Tư Kỳ cười hi hi, nói: 

- Đầu tôi hơi choáng, không đi đâu. Mọi người đi đi, tản bộ trên nền tuyết, lãng mạn lắm nhé.

Lạc Vũ Hân cũng chẳng muốn đi làm bóng đèn, cười vui vẻ:

- Mọi người đi đi, chúng tôi lại đi ăn gì đó. 

Tần Dương và Hàn Thanh Thanh ra khỏi khách sạn, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống nền tuyết trắng, dát vàng dát bạc. Luồng không khí lạnh lẽo khiến hai người đều tỉnh táo hơn.

Hàn Thanh Thanh hà một hơi, nhìn làn sương trắng vừa thở ra phía trước mặt, cảm thấy rất vui:

- Nửa đêm đi dạo trên nền tuyết, loại trải nghiệm này vẫn là lần đầu tiên đấy. 

Tần Dương mỉm cười: 

- Lẽ nào trước đây cô chưa từng nhìn thấy tuyết rơi?

Hàn Thanh Thanh cười hi hi, trả lời: 

- Chỗ tôi là một lò lửa, nhiệt độ mùa động cũng rất cao, không có tuyết rơi, tôi chưa từng nhìn thấy tuyết...

Tần Dương cười ha ha, ngẩng đầu nhìn bầu trời:

- Trời vào đêm nói không chừng sẽ có tuyết bay đấy. 

Hàn Thanh Thanh giơ hai tay xoa tai:

- Chúng ta đi tới bậc thang trong rừng kia đi. 

Tần Dương chỗ nào cũng đi được, dù sao hắn cũng muốn đi dạo cho tiêu thực:

- Được!

Trong gian phòng trên tầng phía sau hai người, rèm cửa bị kéo lên, lộ ra một khe hở nhỏ. 

Người đàn ông cao gầy kia nhìn Tần Dương và Hàn Thanh Thanh rời khỏi khách sạn, lập tức hạ rèm cửa sổ xuống, xoay người đặt túi du lịch xuống giường, mở khóa kéo. Bên trong lại có một khẩu súng lục đen bóng. 

Người đàn ông lấy một băng đạn ra, lắp vào súng sau đó hắn cài súng vào thắt lưng da phần sau eo, xoay người đi ra ngoài cửa.