Cuối tuần, Tần Dương vẫn còn đang trong giấc mộng thì một tràng chương cửa vang lên khiến hắn tỉnh giấc.
Tần Dương từ trong giấc mộng mở mắt ra nhìn đồng hồ, chín giờ rưỡi sáng, sớm như vậy ai mà đến tìm mình?
Chẳng lẽ là quản lý tòa nhà?
Tần Dương ngáp một cái, mang dép đi xuống lầu, nhìn qua mắt mèo trên cửa nhưng không thấy người, liền tiện tay mở cửa phòng ra.
Một bóng người đột nhiên nhảy ra từ bên cạnh, cười haha nói:
- Không đoán được tôi phải không, có vui không, bất ngờ không?
Tần Dương nhìn Lý Tư Kỳ đứng ở cửa, tức giận liếc mắt:
- Vui cái con khỉ, mới sáng sớm tôi còn chưa ngủ đủ đây.
- Này này này, sắp mười giờ rồi cậu còn tâm trạng để ngủ, có cần lười vậy không?
Ánh mắt Tần Dương lướt qua bánh bao và cháp Lý Tư Kỳ đang cầm trong tay, mắt sáng lên:
- Còn mang đồ ăn sáng cho tôi, được rồi, hơi có chút vui vẻ rồi, vào đi.
Lỗ mũi Lý Tư Kỳ thiếu chút nữa phình ra:
- Vãi, lẽ nào tôi không mua đồ ăn sáng, ngay cả cửa cũng không cho tôi vào à?
Tần Dương đang muốn đóng cửa, dư quang khóe mắt dường như nhìn thấy có người rụt đầu lại ở góc rẽ đằng xa, Tần Dương thuận miệng hỏi:
- Có người đi cùng cô tới sao?
Lý Tư Kỳ đi vào phòng, cũng không cần Tần Dương gọi, tự mình đổi dép, thuận miệng trả lời:
- Không có, tôi đi một mình.
Tần Dương nhìn ra ngoài nhưng không thấy gì, liền tiện tay đóng cửa phòng lại, có lẽ là người đi đường ngang qua thôi.
Lý Tư Kỳ vừa lấy dép, đột nhiên mắt sáng lên:
- Ồ, chỗ cậu còn có phụ nữ từng đến à?
Tần Dương sửng sốt:
- Sao lại nói như vậy?
Lý Tư Kỳ cười híp mắt nói:
- Lần trước lúc tôi đến, đôi dép tôi mang đặt ở chỗ này, nhưng bây giờ lại đổi sang bên đây. Một người đàn ông như cậu, tôi nghĩ bình thường cũng không hứng thú đổi qua đổi lại vị trí dép của phụ nữ đâu nhỉ.
Tần Dương bất lực cười nói:
- Phục cô luôn, chả trách nói phụ nữ các cô ai cũng là Sherlock Holmes. Phải, ngoài chị tôi ra, cô là người phụ nữ đầu tiên đến đây, nhưng không có nghĩa là tôi không có bạn bè nữ giới khác.
Lý Tư Kỳ xách đồ ăn sáng mua vào phòng, cười nói:
- Tôi chỉ thuận miệng thôi, dù sao bên người cậu nhiều gái, lại là hoa khôi khoa, hoa khôi trường, còn có cô giáo, có khách nữ là điều bình thường.
- Bọn họ đều không biết tôi ở đây, là bạn bè khác.
Tần Dương thuận miệng trả lời một câu, đi theo Lý Tư Kỳ vào trong, nhìn Lý Tư Kỳ đặt bánh bao và cháo trên bàn, liền trực tiếp đưa tay lấy bánh bao.
- Bốp!
Tay Tần Dương còn chưa đưa ra, Lý Tư Kỳ đã đánh một cái bốp lên tay hắn, hừ nói:
- Rửa tay chưa, đánh răng chưa?
Tần Dương bất đắc dĩ xoay người đi về phía cầu thang:
- Sao cô giống bà quản gia vậy, quản lắm thế.
Lý Tư Kỳ cười hì hì nói:
- Nói đến vệ sinh, vậy cũng là tốt cho cậu, mau đi rửa mặt đi!
Tần Dương rất nhanh rửa mặt xong, quay lại trước bàn ăn lần nữa, Lý Tư Kỳ đã bày đồ ăn xong, bánh bao hấp cháo dưa muối một cái cũng không thiếu.
Sau khi Tần Dương ngồi xuống, cũng không khách khí với Lý Tư Kỳ:
- Đóng máy rồi?
- Đúng vậy, tối qua tiệc đóng máy, sáng sớm hôm nay mọi người liền chia tay. Tôi cũng không muốn về trường học nên mới đến chỗ cậu.
Tần Dương ồ một tiếng:
- Cũng không tệ mà, đây là hoàn thành một bộ phim truyền hình rồi, Dư đại ca còn khen cô nói cô rất có tiềm năng, nhất định sẽ nổi tiếng.
Lý Tư Kỳ cười hehe:
- Đó là người có thiên sinh lệ chất giống như tôi, chỉ cần cho tôi một cơ hội, tôi lập tức có thể bay lên cao!
Tần Dương ăn một hơi hết mấy cái bánh bao, hớp một ngụm cháo, lúc này mới ăn chậm lại, liếc mắt nhìn Lý Tư Kỳ:
- Cô đến đây tìm tôi, chắc sẽ không vì đưa đồ ăn sáng cho tôi đơn giản như vậy phải không? Như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm cô thích tôi đấy.
Lý Tư Kỳ cười híp mắt nói:
- Ai nói tôi không thích cậu, chỉ là cậu không thích tôi thôi. Nếu cậu thích tôi, giờ phút nào tôi cũng đi theo cậu. Bổn cô nương xinh đẹp như vậy, vóc người gương mặt khí chất đều không tệ, còn lại xử nữ, cậu sẽ không thiệt đâu. Dù sao đàn ông vừa có bản lĩnh vừa đẹp trai lại có cá tính như cậu, bắt được một người là lời rồi.
Tần Dương không nhúc nhích nói:
- Nói chuyện chính.
Miệng Lý Tư Kỳ phồng lên, chợt có chút thấp thỏm nói:
- Tôi muốn mượn chỗ cậu mấy ngày.
Tần Dương nhìn chằm chằm Lý Tư Kỳ còn chưa lên tiếng, Lý Tư Kỳ đã vội vàng giơ ba ngón tay lên:
- Tôi thề, chỉ là mấy ngày thôi. Không phải tôi đã quay phim xong rồi sao, tôi chuẩn bị thuê một phòng bên đây, nhà tôi cách đây rất xa, lại chạy về bên đó xem phòng cũng không tiện. Chỉ ở mấy ngày, tôi tìm được phòng là đi ngay…
Tần Dương ừ một tiếng, cúi đầu húp cháo.
Lý Tư Kỳ buồn bực hỏi:
- Cậu đây xem là đồng ý hay không đồng ý vậy?
Tần Dương cười cười nói:
- Dĩ nhiên đồng ý, lẽ nào trong lòng cô tôi là một người không xem trọng tình nghĩa sao?
Lý Tư Kỳ nhất thời cao hứng:
- Không có, không có, cậu hào phóng nhất! Tôi đây không phải lo lắng cậu sẽ nói cái gì mà vì tốt cho tôi, không muốn lên mục xì căng đan của Hoa Biên mà từ chối tôi sao?
Tần Dương liếc mắt:
- Cô vừa mới quay phim xong cũng không chưa phát sóng, ai biết cô chứ. Tin tức giải trí Hoa Biên, cô muốn lên vẫn không lên được đâu.
Lý Tư Kỳ vô cùng tức giận:
- Hừ, tôi nhất định sẽ có ngày nổi như cồn!
Tần Dương nhún vai một cái, không chút áp lực nói:
- Đến ngày đó hẵng nói. Ồ, cô sắp nổi rồi, nổi rồi tôi mới tìm cô quảng cáo miễn phí.
Lý Tư Kỳ bĩu môi một cái, phản kích nói:
- Quảng cáo? Vậy cậu cũng phải có công ty, dù là khoai lang nướng cũng phải có một kế sinh nhai chứ? Nếu không làm sao tôi quảng cáo, chẳng lẽ tôi quảng cáo bạn học Tần Dương của chúng ta giỏi tiếng Anh, học giỏi, khỏe mạnh?
Tần Dương nhất thời cứng họng, có chút lộ vẻ tức giận nói:
- Cô đừng đắc ý, đợi trước khi cô nổi tiếng, tôi nhất định có thể mở một công ty.
Lý Tư Kỳ phản kích thành công, nhất thời có chút đắc ý:
- Đầu năm sau phim của tôi phát sóng rồi, nói không chừng sẽ nổi luôn, công ty của cậu có thể mở nhanh như vậy?
Tần Dương nháy mắt mấy cái:
- Nổi cũng có thời gian chứ, đợi cô nổi tiếng, tôi lập tức mở công ty, để cô quảng cáo cho tôi, kiếm được nhiều mối làm ăn.
Lý Tư Kỳ ngạc nhiên, chợt lại thản nhiên cười một tiếng:
- Được thôi, cậu mở đi. Chỉ cần cậu mở, tôi quảng cáo đại diện cho cậu miễn phí cả đời. Cậu nói quay thế nào tôi quay thế ấy, cậu nói làm gì tôi làm đó.
Tần Dương cười hehe:
- Cô đừng đắc ý, khi dễ tôi không mở được công ty hả, cô đợi đó.
Lý Tư Kỳ nhìn bộ dạng này của Tần Dương, tò mò nói:
- Cậu thật sự chuẩn bị mở công ty sao?
Tần Dương cười hỏi ngược lại:
- Tại sao tôi không thể mở công ty?
Lý Tư Kỳ nháy nháy mắt:
- Để kiếm tiền?
Tần Dương buồn cười nói:
- Mở công ty dĩ nhiên là để kiếm tiền, chẳng lẽ để cho vui.
Lý Tư Kỳ kỳ quái nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Nhưng ấn tượng cậu cho tôi, căn bản không thiếu tiền.
Tần Dương cười haha nói:
- Quả thật trong túi tôi có tiền, nhưng có tiền không đồng nghĩa với không cần kiếm thêm tiền. Tôi cũng cần sống, sau này còn phải cưới vợ sinh con, cũng phải nuôi gia đình sống qua ngày. Cô thấy mấy sinh viên trường chúng ta đó, tài sản mỗi người đều là trăm ngàn tỉ, bọn họ không học đại học cũng tự gây dựng sự nghiệp kiếm tiền, ai lại ngại tiền mình nhiều chứ?
Lý Tư Kỳ trầm mặc mấy giây, không nói gật đầu:
- Cậu nói rất có lý, tôi không còn gì để nói.