Chí Tôn Đặc Công

Chương 269: Tôi thừa nhận tôi coi thường cậu!




Tần Dương ôm sách vở, đi tới sân bóng rổ, liền nhìn thấy Văn Vũ Nghiên xoay người lại, lặng lẽ nhìn mình.

Tần Dương đi tới trước mặt Văn Vũ Nghiên, kẽ cười, thần thái tự nhiên lên tiếng:

- Đi thôi.

Văn Vũ Nghiên lại chẳng nhấc chân bước, nhìn chằm chằm Tần Dương, ánh mắt có chút khác thường:

- Cậu không hề tức giận hay có cảm xúc gì khác sao?

Tần Dương cười:

- Vì sao phải tức giận, hả? Là vì cuộc nói chuyện lần trước hay là vì mấy ngày nay không liên lạc?

Văn Vũ Nghiên mím môi:

- Cậu tự tin thật đấy, cũng rất kiêu ngạo.

Kiêu ngạo?

Đầu mày của Tần Dương nhướng lên: 

- Tự tin không cần phải nói nhưng sao có thể nói là kiêu ngạo được?

- Đây chính là lời nhận xét của mẹ tôi dành cho thầy trò các cậu, giờ tôi cũng thấy rồi, cậu quả thực rất kiêu ngạo.

Tần Dương hơi ngẩn người: 

Nhận xét của cậu về tôi ư? Kiêu ngạo? Ừ, xét từ phương diện nào đó quả thực rất kiêu ngạo. Chẳng phải có một câu nói thế này sao? Làm người không thể kiêu ngạo, nhưng cũng không thể không có ngạo cốt, kiêu ngạo một chút cũng chẳng sao cả.

Văn Vũ Nghiên đang định nói gì đó, Tần Dương đã cướp lời trước: 

Hay là chúng ta tới nhà ăn trước, vừa ăn vừa nói chuyện?

Văn Vũ Nghiên nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng khẽ cong lên một chút: 

Cậu sợ lại giống như lần trước nói mấy câu khiến mọi người không thích rồi bỏ đi hả?

Tần Dương co rụt vai lại, thành thật nói:

Đúng thế, cậu không biết lúc đó cậu vung tay bỏ đi, ánh mắt người bên cạnh nhìn tôi, ừm, rất vui khi người gặp nạn.

Vẻ mặt Văn Vũ Nghiên dường như có chút buồn cười lại có chút ngại ngùng: 

Được, vậy đi thôi, hôm nay tôi mời cậu.

Tần Dương cất bước tiến lên trước, đồng thời cười hỏi: 

Cậu mời tôi? Lý do?

Văn Vũ Nghiên bình thản nói: 

Tuy có vài câu tôi vẫn kiên trì như cũ, nhưng tôi thừa nhận lời nói lần trước của tôi hơi cực đoan, cũng có chút phiến diện. Mời cậu ăn cơm coi như tạ lỗi đi, hơn nữa cũng coi như cảm ơn.

Tần Dương cười 

he he



- Xin lỗi ấy, thì là lý do cậu vừa nói, nhưng lý do cảm ơn từ đâu ra thế?

Văn Vũ Nghiên mỉm cười: 

- Cảm ơn cậu giúp tôi đuổi Vũ Văn Đào đi. Tôi nghĩ từ hôm nay trở đi, cậu ta sẽ không tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi nữa đâu.

Tần Dương sờ mũi mình: 

- Được, câu cảm ơn này tôi nhận.

Hai người tới tầng hai nhà ăn, gọi mấy món. Văn Vũ Nghiên bưng cốc nước lọc phía trước mặt hớp một ngụm:

- Trước đây vẫn luôn lo lắng cho cậu, kết quả phát hiện ra tôi coi thường cậu rồi.

Tần Dương chớp chớp mắt, vẻ mặt vui vẻ: 

- Người coi thường tôi có nhiều lắm, không chỉ riêng cậu đâu.

Văn Vũ Nghiên mím môi cười rồi nói: 

- Vũ Văn Đào cũng là một trong số đó sao?

- Phải, cậu ta coi thường tôi, thế nên cậu ta thua. Nếu như cậu ta thực sự hiểu tôi, cậu ta sẽ không trêu chọc tôi mà sẽ trốn xa được bao nhiêu thì trốn.

Văn Vũ Nghiên nhìn Tần Dương, tựa như đây là lần đầu quen biết Tần Dương: 

- Cậu mà trước đây tôi quen là giả phải không? Trước đây cậu không hề kiêu ngạo như bây giờ.

Tần Dương dĩ nhiên biết Văn Vũ Nghiên đang đùa, cười cười bảo: 

- Lời này là thật, chỉ là bình thường tôi không nói ra thôi.

Văn Vũ Nghiên thu lại nụ cười, tò mò hỏi: 

Vũ Văn Đào không thể nào không trả đòn lại, nhà Vũ Văn còn muốn để cậu ta nhập ngũ. Nếu như không tẩy sạch vết ô uế này thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới việc nhập ngũ của cậu ta...

Tần Dương bình tĩnh đáp lại:

- Vũ Văn Đào từng tìm tôi một lần, ngoài lần đó, tôi chẳng làm gì cả. Nhưng có lẽ có người đã giúp tôi làm gì đó, giống như cậu nói vậy, nhà Vũ Văn sẽ không e sợ nhanh vậy đâu, trừ phi có lý do khiến bọn họ không thể không e sợ.

- Ví dụ như?

Tần Dương mỉm cười: 

- Không dễ nói, tôi cũng chỉ đang đoán mà thôi.

Tần Dương quả thực là đoán, nhưng hắn có lý do để tin tưởng nhà họ Yến có thể đã ra tay. Bởi vì hôm đó tận mắt Yến Thông nhìn thấy Vũ Văn Đào tìm hắn, bản thân hắn cũng nói vài câu với ông ta, theo tính cách của Yến Thông hoặc Yến lão gia, cơ hội trả ơn như thế bọn họ không thể nào để vuột mất.

Lúc Tần Dương nhắc tới chuyện này, nói ra tám chữ, trị tội trả ơn, lấy đức báo đức, ngoài câu đó ra thì không nói gì nữa. 

Nếu như nhà họ Yến có năng lực, nguyện ý ra tay, vậy bọn họ tự nhiên sẽ hành động, nếu không có năng lực hoặc không muốn ra tay, vậy Tần Dương hà cớ gì phải mở miệng?

Có một số chuyện, lòng của mọi người biết là được rồi. 

Còn về nhà họ Lôi, Yến Thông và Dư Quang Thành là bạn bè lâu năm, Tần Dương cũng không dám chắc ông ta liệu có tiết lộ chuyện này cho Dư Quang Thành hay không. Thế nên hắn cũng không chắc liệu nhà họ Lôi có ra tay hay không. Chuyện này phải để sau, tới hỏi chị Lư.

Văn Vũ Nghiên không hề truy hỏi thêm, cô vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của Tần Dương. Nếu như Tần Dương nói không biết vậy quả thực là cậu ta không biết. Còn về đối tượng suy đoán mà cậu ta nói, chuyện đó cùng rất phù hợp với tính cách trầm ổn của cậu ta. 

- Cậu liệu có trách tôi chẳng làm gì không?

Tần Dương nhìn Văn Vũ Nghiên có chút kỳ lạ: 

- Sao cậu lại có suy nghĩ như thế?

Văn Vũ Nghiên nghiêm túc nhìn Tần Dương:

= Chuyện này đều do tôi mà ra, từ đầu tới cuối tôi lại khoanh tay đứng nhìn, chẳng góp chút sức lực nào, chỉ biết nhìn như thế này...

Tần Dương ngắt lời Văn Vũ Nghiên:

- Không, cậu từng nhắc nhở tôi, như vậy là đủ rồi. Còn về chuyện khác, bản thân tôi sẽ xử lý, cậu có suy nghĩ như vậy đã tốt lắm rồi, lẽ nào còn phải để cậu đi cầu xin bố mẹ mình tới giúp tôi? Huống hồ chuyện này là lựa chọn của bản thân tôi, cũng là lựa chọn của Vũ Văn Đào, cậu căn bản không thể ngăn cản được gì.

Văn Vũ Nghiên rũ mi mắt: 

- Tuy nói như thế, nhưng với cậu, với những người trước đây, tôi rút cục cũng có chút áy náy. Chỉ là, giống như cậu nói, tôi không thể ngăn cản Vũ Văn Đào làm gì đó, tôi từng từ chối cậu ta, cũng từng nói chuyện rồi. Cậu ta vốn chẳng nghe lọt tai, tôi cũng không thể làm gì cậu ta. Cuối cũng cũng đành thuận theo tự nhiên thôi.

Tần Dương cười, nói: 

- Trên thế gian này luôn có rất nhiều người thích làm những việc bất ngờ khó hiểu, dù cậu muốn can thiệp cũng không thể, hơn nữa dù nói thế nào thì chuyện này cũng đã qua rồi, đừng để trong lòng nữa.

Văn Vũ Nghiên gật nhẹ đầu: 

- Dù thế nào thì trong chuyện này cậu quả thực đã khiến tôi phải nhìn với cặp mắt khác đấy.

Tần Dương cười hehe và nói: 

- Vậy tôi phải đắc ý một chút rồi. Có thể khiến Văn đại tiểu thư nhìn với cặp mắt khác không hề dễ đâu.

Văn Vũ Nghiên nghiêm túc nói: 

- Tôi nghiêm túc đây, tôi không phải nói nhiều có thể đánh. Hoặc là có người giúp cậu, hơn nữa bảo cậu trong tình cảnh đó cũng có thể giữ lòng cảnh giác, tương kế tựu kế, từ đó lấy được chứng cứ quan trọng để phản kích. Điều này không phải ai cũng làm được đâu.

Tần Dương cười khẽ: 

- Chuyện nhỏ mà thôi, có đáng kể gì.

Văn Vũ Nghiên bĩu môi: 

- Lúc này cậu lại khiêm tốn như thế.

Tần Dương co rụt vai, bưng cốc nước lọc đặt trước mặt uống một ngụm, tự nhiên lên tiếng: 

- Cái này không phải khiêm tốn, giống như trước đây tôi đã nói thôi, cũng là lời thật lòng.

Lời thật lòng?

Dĩ nhiên là lời thật lòng rồi! 

Tần Dương là người gì chứ? Hắn là đặc công Long Tổ, còn là kiểu vô cùng xuất sắc. Nếu như cứ hao phí sức lực với những chuyển cỏn con thế này, vậy thì hắn phải rút khỏi Long Tổ về làm một người bình thường rồi, nếu không thì lúc có nhiệm vụ thực sự, chắc chắn sẽ tiêu đời......