Lúc Vũ Văn Hải về đến nhà, sắc mặt nặng nề.
Hắn tìm tới lãnh đạo trường học, nhưng họ không những không đáp ứng yêu cầu của hắn, ngược lại còn lớn tiếng khiển trách hắn vô cùng nghiêm khắc, làm hắn tối tăm mặt mũi.
Hắn tìm tới Tần Dương, bị Tần Dương chế nhạo giễu cợt không tiếc lời, làm hắn giận dữ và xấu hổ không chịu nổi.
Vũ Văn Hải hắn chưa từng bị làm nhục như vậy!
Nhất là khi đối phương chỉ là một thằng nhóc mới hai mươi tuổi, thực sự là vô cùng nhục nhã!
Vũ Văn Thái đang ngồi ở trên ghế sa lon xem tivi, nhìn bộ dáng đó của Vũ Văn Hải, nhíu mày:
- Làm sao vậy, chuyện giải quyết không được?
Vũ Văn Hải vâng một tiếng, ngồi xuống trước mặt Vũ Văn Thái, do dự mấy giây:
- Cha, việc này chỉ sợ người phải ra mặt mới được.
Vũ Văn Thái nhíu mày, thần sắc có hơi bất ngờ:
- Nghiêm trọng đến thế sao?
Vũ Văn Hải cười khổ nói:
- Con đã tìm cả ba phó hiệu trưởng, nhưng chỉ có một người nói có thể cân nhắc, hai người kia thái độ đều rất kiên định, nhất định phải khai trừ Tiểu Đào ra khỏi trường học.
Vũ Văn Thái bỏ cái điều khiển ti vi trong tay xuống, bình tĩnh hỏi:
- Còn thằng nhãi kia, hắn cũng không chấp nhận điều kiện của con sao?
Vũ Văn Hải lắc đầu nói:
- Đúng vậy, hắn còn làm nhục con một trận, nói Vũ Văn gia có thủ đoạn gì, cứ việc bày ra!
- Ngạo mạn!
Trong mắt Vũ Văn Thái lộ ra mấy phần giận dữ:
- Nhóc con miệng còn hôi sữa, phách lối như thế, đúng là coi Vũ Văn gia không có người nữa hay sao?
Vũ Văn Hải do dự một lát:
- Lúc con gặp hắn, vô tình đụng phải Yến Thông, ông ta tự mình đến đón tiểu tử kia, còn xưng hô hắn là tiểu Tần tiên sinh.
Vũ Văn Thái ngẩn người, ánh mắt có mấy phần hồ nghi:
- Yến gia?
Vũ Văn Hải gật đầu:
- Hắn đoán chừng nhìn ra con và tiểu tử kia không hợp, trước khi đi còn nói cái gì tiểu tử kia là đại ân nhân của Yến gia, hơn nữa còn nói ông lão nhà họ Yến sắp bình phục rồi.
Ánh mắt Vũ Văn Thái đột nhiên biến đổi:
- Lão già Yến Vân Sinh bình phục rồi?
Vũ Văn Hải nói khẽ:
- Nghe Yến Thông nói như vậy.
Vũ Văn Thái suy nghĩ một lúc nói:
- Không cần phải để ý đến bọn họ, cứ giải quyết xong việc của Tiểu Đào trước đã. Nó tương lai còn làm chính trị, nếu dính đến những chuyện như vậy về sau sẽ trở thành điểm yếu dễ bị người khác công kích... Để ta gọi điện cho phó thị trưởng Đường.
Vũ Văn Hải đương nhiên biết rõ cái ông phó thị trưởng Đường này chính là người đứng đầu về mảng quản lý giáo dục của thành phố Trung Hải, bèn hơi gật đầu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.
Vũ Văn Thái vừa cầm điện thoại lên, còn chưa cả kịp bấm số thì điện thoại đã đổ chuông.
Vũ Văn Thái nhìn qua số điện thoại, hơi nhíu mày, nhận lấy cuộc gọi.
- Alo?
Giọng nói ồm ồm như sấm của Yến Vân Sinh làm cho Vũ Văn Hải ở bên cạnh còn nghe thấy:
- Ông Vũ Văn à, chuyện của cháu ông, ông đã biết chưa?
Vũ Văn Thái trầm giọng nói:
- Biết rồi, ông muốn nói gì?
Yến Vân Sinh cười ha ha nói:
- Chuyện của bọn trẻ, cứ để bọn chúng nó tự mình giải quyết là được, người có tuổi như ông cũng không cần nhúng tay vào làm gì, bằng không thì tôi cũng phải vào sân chơi một vòng đó.
Vũ Văn Thái nhíu mày, ánh mắt lộ ra mấy phần tức giận:
- Ông là có ý gì?
Yến Vân Sinh cười lớn một tiếng:
- Cháu của ông làm việc không suy nghĩ, thanh niên tuổi còn trẻ nên chịu chút vấp ngã nếu không sau này rất dễ dàng đi sai đường. Thằng nhỏ Tần Dương này tôi rất thích, tôi cũng sẽ không ngồi nhìn nó bị người khác hãm hại đâu.
Vũ Văn Thái đương nhiên hiểu rõ câu nói này của Yến Vân Sinh là có ý gì, nói thẳng ra là, cháu ông làm nhiều việc ác, nên bây giờ đã xảy ra chuyện rồi đó, đáng đời hắn, còn về phần Tần Dương, có tôi che chở, ai muốn động vào hắn, thì phải hỏi xem tôi có đồng ý không đã...
Vũ Văn Thái lạnh lùng nói:
- Yến Vân Sinh, không phải nghe nói ông nằm trên giường sắp không qua khỏi rồi sao còn có sức lực để lo những chuyện này, thằng nhóc kia là thân thích của ông hả?
- Nó không phải thân thích của tôi, nó là ân nhân cứu mạng của tôi. Nó đã kéo tôi từ Điện Diêm Vương về đây, ông nói ân tình này có lớn hay không, ông nói tôi nên hay không nên che chở cho nó đây?
Vũ Văn Thái kinh ngạc, có chút không thể tin nổi:
- Nó chữa khỏi bệnh cho ông?
Bệnh tình của Yến Vân Sinh ở cả vùng Trung Hải này cũng không có gì là bí mật nữa, tất cả mọi người đều biết rõ bệnh của ông ta đến mức nguy kịch chỉ còn chờ chết, rất nhiều chuyên gia đều bó tay, bây giờ lại được một thằng nhóc 20 tuổi miệng còn hôi sữa cứu sống?
- Đúng vậy, lời cần nói tôi cũng đã nói, nếu như ông muốn động đến nó, phải hỏi tôi trước đã, nếu không phục thì chúng ta ra sân chơi một chuyến, dù sao trước đây chúng ta cũng không phải không đấu qua, không sợ nhiều thêm một trận này. Cái vị trí của lão tứ nhà ông, hiện giờ cũng không chắc chắc lắm đâu đó.
Vũ Văn Thái khẽ cắn môi:
- Ông đang uy hiếp tôi sao?
Yến Vân Sinh rất thẳng thắn nói:
- Ông nói vậy thì cứ cho là vậy đi, đừng nói là tôi không khuyên ông nhé. Những người già cả đã có tuổi giống như chúng ta, không thể nói trước ngày nào vào Điện Diêm Vương, tiểu Tần là đệ tử cao nhân, một tay có y thuật xuất quỷ nhập thần, không phải những cái tên chuyên gia vớ vẩn kia có thể so sánh được. Không chừng ngày nào đó ông cũng giống như tôi nằm trên giường bệnh, muốn sống, còn phải cầu xin nó đấy. Làm người nên để một đường lui, ngày sau dễ nói chuyện.
Vũ Văn Thái đương nhiên sẽ không phục, hừ một tiếng lạnh lùng nói:
- Thân thể tôi rất tốt, ông cho rằng tôi giống một con ma bệnh như ông sao?
Yến Vân Sinh cũng không tức giận, cười ha ha nói:
- Nói đến thế thôi, ông cứ nghĩ kỹ rồi làm. Vậy thôi, tôi cúp máy đây!
Vũ Văn Thái để điện thoại xuống, sắc mặt âm trầm.
Vũ Văn Hải cũng là chau mày, đoạn hội thoại trong điện thoại, hắn đều nghe rõ.
Vụ này khó giải quyết rồi.
Vũ Văn Hải biết rõ khả năng của ông già nhà họ Yến kia, cũng biết rõ lão tam nhà họ Yến rất có tiền đồ, Vũ Văn gia mặc dù ở thủ đô cũng có người, nhưng nếu đấu cùng Yến gia, phần thắng rất thấp, hơn nữa một câu của lão già Yến gia nói đến chỗ trọng điểm rồi, lão tứ của Vũ Văn gia gần đây xảy ra một số chuyện, sự việc lại đang rất cấp bách, nếu như Yến gia thừa cơ hãm hại, vậy thì chuyện sẽ rắc rối to.
Tâm trạng của hai cha con Vũ Văn Thái và Vũ Văn Hải đều khá phức tạp, trong một lúc cũng không ai nói gì, bầu không khí có vẻ hơi ngột ngạt.
- Cha, việc này cũng không thể không lo, bằng không Tiểu Đào mang theo vết dơ này, nếu như tham gia chính trị thì...
Vũ Văn Đào lời còn chưa nói hết, điện thoại Vũ Văn Thái lần thứ hai reo lên.
Vũ Văn Thái nhìn thoáng qua số điện thoại, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc:
- Lôi Kiến Quân, chẳng lẽ đến hắn cũng có quan hệ với tiểu tử kia?
- À, lão Lôi, gọi điện có chuyện gì à?
Giọng Lôi Kiến Quân cũng không nhỏ, hơn nữa nói chuyện rất thẳng thắn, giọng lại cường thế hơn.
- Vũ Văn Thái, Tần Dương là người của Lôi gia nhà tôi, Vũ Văn gia các người nếu dám động đến nó, thì tự gánh lấy hậu quả!
Lông mày Vũ Văn Thái nhấp nháy liên tục, hắn dù sao cũng là nhân vật một phương, bây giờ lại bị kẻ khác chỉ mặt uy hiếp như vậy, sự tức giận cũng ngầm ngầm nổi lên.
- Lôi Kiến Quân, ông ăn gan hùm rồi sao? Ông với thằng nhó kia có quan hệ như thế nào, trả lại người cho Lôi gia sao? Ông có còn có tí mặt mũi nào không vậy? Nó họ Tần, không phải họ Lôi!
Lôi Kiến Quân cười lạnh nói:
- Nó đã cứu mạng cháu tôi, đã cứu mạng con dâu tôi, lại chữa khỏi chân của tôi, ông nói xem chúng tôi quan hệ thế nào? Bây giờ con dâu tôi nhận nó là em kết nghĩa, nó sao lại không phải là người của Lôi gia chứ?
Vũ Văn Thái mở to hai mắt giật mình. Chân của Lôi Kiến Quân hắn cũng biết rất rõ, không ngờ cũng là Tần Dương chữa khỏi?
Tần Dương còn cứu được cháu của Lôi Kiến Quân?
Mẹ nó chứ, vậy còn chơi thế nào được nữa?
Có hai lão già của Yến gia và Lôi gia che chở, ai dám động đến hắn đây?