Chí Tôn Đặc Công

Chương 264: Va chạm!




Ánh mắt của người đàn ông đột nhiên trở nên sắc bén như đao nhìn chằm chằm Tần Dương, hai tay cũng không tự giác nắm chặt thành nắm đấm.

Tần Dương không hề sợ hãi chút nào, bình tĩnh nhìn người đàn ông, khóe miệng lộ vẻ trào phúng.

- Thế nào, muốn đánh tao? Vũ Văn Đào không có nói với chúng mày là tao đánh nhau rất giỏi à, định bỏ một cánh tay hả?

Người đàn ông cắn môi, quai hàm xuất hiện vài dấu vết rõ ràng.

Vẻ mặt Tần Dương bình tĩnh, không hề có ý định lùi bước mà còn nhìn đồng hồ đeo tay, tựa như đang nhắc nhở đối phương thời gian.

Tất nhiên người đàn ông cũng chú ý tới động tác này của Tần Dương, nếu như là một sinh viên năm nhất đại học nào đó làm động tác này thì sẽ khiến người ta có ảo giác rằng hắn đang làm bộ làm tịch, nhưng động tác của Tần Dương rất tự nhiên, cả người toát lên sự tự tin, cứ như hắn mới là nhân vật lớn, thời gian rất quý báu,nhưng không ai thấy kì lạ cả.

- Mày chờ đó!

Người đàn ông không dám chậm trễ thời gian, quay đầu đi về phía chiếc Audi đậu ven đường nói gì đó, rất nhanh thì cửa xe Audi mở ra, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi xuống xe, trầm mặt đi tới chỗ Tần Dương.

Người đàn ông trung niên mặc tây trang: áo sơ mi, quần tây, giày da, không đeo caravat, con mắt khá giống Vũ Văn Đào, chỉ là khuôn mặt chững chạc hơn, trong ánh mắt toát ra vẻ bề trên cao thượng.

Tần Dương bình tĩnh nhìn chăm chú người đang đi tới, khóe miệng hơi nhếch lên.

Vũ Văn Hải, ngồi không yên sao?

Lúc con của ông ăn hiếp kẻ khác thì không thấy ông xuất hiện, bây giờ con của ông bị trả đũa thì ông lại lập tức hiện thân?

Vũ Văn Hải đi tới trước mặt Tần Dương, ánh mắt nhìn chăm chú vào Tần Dương như từ trên cao nhìn xuống.

- Tần Dương, tôi là cha của Vũ Văn Đào.

Tần Dương cười cười:

- Chủ Tịch tập đoàn Hải Phong, Vũ Văn Hải tiên sinh, ông tìm tôi có chuyện gì sao?

Con ngươi Vũ Văn Hải hơi co rụt lại, lúc hắn mở miệng cũng không có nói tên tuổi, nhưng đối phương không những nói ra tên của hắn mà còn cho biết luôn công ty của hắn, mặc dù đây không phải là bí mật gì, nhưng ít nhất đã nói rõ một việc.

Đối phương biết lai lịch của mình, cũng biết rõ chi tiết về Vũ Văn gia.

Nếu đã biết Vũ Văn gia mà còn dám làm như thế, một là đối phương ngu ngốc, hai là đối phương không có sợ hãi.

- Tần Dương, nói ngắn gọn thôi, hẳn là cậu biết vì sao tôi tới?

Tần Dương bình tĩnh đáp:

- Không khó đoán.

Vũ Văn Hải hừ lạnh nói:

- Cậu đăng một video nói là mọi chuyện đều do cậu và Hồ Nguyên đùa giỡn, tôi cho cậu 500 vạn, đồng thời hứa với cậu là sau này Tiểu Đào sẽ không gây phiền phức cho cậu, cũng sẽ không ngăn cản cậu theo đuổi Văn Vũ Nghiên.

- 500 vạn?

Ánh mắt Tần Dương lập lòe:

- Quả nhiên có tiền thì muốn làm gì thì làm, không có xảy ra việc gì thì coi như không có gì cả, đã xảy ra chuyện thì dùng tiền bịt miệng, coi như có chuyện cũng bưng bít thành không có. Ha ha, đúng là đời mà!

Vũ Văn Hải nhìn thần thái của Tần Dương, nhíu mày:

- Cậu có đồng ý hay không?

Đôi mắt Tần Dương hơi híp lại:

- Nếu như tôi không đồng ý thì sao?

Giọng điệu của Vũ Văn Hải cứng rắn:

- Tần Dương, việc Tiểu Đào nhắm vào cậu là nó không đúng, tôi có thể để nó xin lỗi cậu đồng thời bồi thường 500 vạn, trên thực tế cậu cũng không có tổn thất gì. Oan gia nên giải không nên kết, không cần thiết phải đẩy mọi việc vào ngõ cụt, đúng không?

Tần Dương cười cười, giọng nói lạnh lẽo:

- Nếu như tôi cứ muốn đẩy việc vào ngõ cụt thì sao?

Vũ Văn Hải có phần tức giận:

- Có câu làm người thì nên biết thời biết thế, Vũ Văn gia muốn chèn ép ai thì rất nhẹ nhõm, nơi này là Trung Hải, cậu phải cân nhắc cho kĩ!

Tần Dương cười lạnh nói:

- Xem đi, câu này mới thích hợp với thân phận khí chất của ông chứ, việc bồi thường tiền xin lỗi dù chính miệng ông nói ra cũng không hợp chút nào.

Vũ Văn Hải cảm nhận được thái độ cứng đầu và sự trêu chọc trong lời nói của Tần Dương, trong lòng nổi lên lửa giận:

- Nói như vậy là cậu quyết tâm muốn đấu đến cùng?

Tần Dương hơi ngẩng đầu lên, cười lạnh nói:

- Vũ Văn Hải, nghe kĩ đây, là con của ông làm mưa làm gió, động một chút lại muốn tống người ta vào ngục giam. Ông dạy con hay nhỉ, bây giờ tôi chỉ tiết lộ một tý chân tướng thì ông lập tức gấp gáp chạy ra chùi đít?

Con mắt Vũ Văn Hải như phun lửa:

- Mày..!

- Tôi thế nào?

Trong ánh mắt Tần Dương lộ ra sự miệt thị không hề che giấu:

- Tôi là người ăn mềm không ăn cứng, có bản lĩnh ra tay với tôi vậy hãy chuẩn bị tâm lý nhận hậu quả, về phần Vũ Văn gia có thủ đoạn hay năng lực gì cứ việc dùng, tôi hầu!

Vũ Văn Hải cắn chặt răng, hắn là nhân vật nổi tiếng ở Trung Hải, nếu như không phải vì con thì hắn cần gì phải tự mình ra mặt, tuy nhiên lại bị Tần Dương khiến cho mất hết mặt mũi, thử hỏi hắn không tức sao được?

Ngay khi Vũ Văn Hải muốn nói cái gì thì một chiếc Audi lặng yên chạy tới, dừng ở ven đường.

Cửa xe bật mở, Yến Thông từ trong xe bước ra, mỉm cười nói:

- Tiểu Tần tiên sinh.

Vũ Văn Hải ngạc nhiên quay đầu, trong ánh mắt toát lên sự kinh ngạc.

Yến Thông!

Vừa rồi Yến Thông gọi nó là gì?

Tiểu Tần tiên sinh?

Thằng ranh này có quan hệ với Yến gia?

Yến Thông cũng nhìn thấy Vũ Văn Hải, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, chợt nở nụ cười:

- Chủ tịch Vũ Văn, trùng hợp thế, ông cũng tới tìm tiểu Tần tiên sinh à?

Con mắt Vũ Văn Hải hơi nheo lại, trên mặt lại hiện lên mấy phần tươi cười:

- Tần Dương? Tôi tìm hắn có chút việc tư, giám đốc Yến cũng tìm hắn à?

Yến Thông mỉm cười nói:

- Đúng rồi, tôi tới đón tiểu Tần tiên sinh.

Con ngươi Vũ Văn Hải co rút, lấy thân phận của Yến Thông mà phải tự mình đến đón Tần Dương?

Chuyện gì thế này?

Tần Dương lại không cho Vũ Văn Hải cơ hội nói thêm, nhìn Yến Thông mỉm cười:

- Giám đốc Yến không cần nhọc công vậy, anh tự mình đến đón sẽ khiến cho tôi rất ngại.

Yến Thông cười ha ha:

- Được rồi, tiểu Tần tiên sinh đang nói chuyện với chủ tịch Vũ Văn à? Hay là để tôi đợi một lát...

Tần Dương tỏ vẻ không quan trọng xoay người rời đi, cười nói:

- Không cần đâu, chả có gì để nói, chúng ta đi thôi.

Yến Thông cũng là tay già đời, nghe Tần Dương nói, lại nhìn ánh mắt thâm trầm của Vũ Văn Hải, cộng thêm hai người vừa mới giương cung bạt kiếm, đại khái cũng đoán được hai người có chuyện gì đó, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt:

- Được, hẹn gặp lại chủ tịch Vũ Văn sau nhé.

Mặc dù Vũ Văn Hải còn muốn hỏi vài câu, nhưng lúc này lại không có cách nào hỏi nhiều, đành nói:

- Được, gặp lại sau.

Sau khi Tần Dương lên xe rồi, Yến Thông quay đầu lại, mỉm cười nói:

- Tiểu Tần tiên sinh là đại ân nhân của Yến gia, ông cụ cũng ưa thích hắn, cho nên tôi tự đến đón hắn tới nhà chơi.

Trong lòng Vũ Văn Hải chấn động không thôi, theo bản năng hỏi:

- Ông Yến gần đây vẫn khỏe chứ?

Yến Thông nở nụ cười tràn đầy hàm ý:

- Cảm ơn chủ tịch Vũ Văn quan tâm, nhờ tiểu Tần tiên sinh mà ông cụ đã có thể rời giường, phỏng chừng thêm mấy ngày là có thể ra ngoài tản bộ rồi!

Trong lòng Vũ Văn Hải giật mình, trên mặt cũng kìm không được thay đổi sắc thái.

Chẳng phải ông Yến bị bệnh nằm liệt giường sắp không sống nổi à?

Hồi phục lại rồi?