Không chỉ có Hà Thiên Phong và Tôn Hiểu Đông xem điện thoại, rất nhiều người trong lớp cũng đang nghịch điện thoại, có tin nhắn báo đến tất nhiên mở ra xem.
- Đcm!!
- Khoa trương thế sao?
- Chắc không phải đâu?
- Thật hay giả thế, nhanh như vậy sao?
Tần Dương đều nghe hết những âm thanh khiếp sợ và nghi ngờ này, ngay cả Tần Dương cũng cảm thấy nghi ngờ.
Chyện gì xảy ra, mà khiến mọi người giật mình như vậy?
Tần Dương nhìn vào mặt Hà Thiên Phong, trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Hà Thiên Phong ngẩng đầu lên, khuôn mặt khiếp sợ nhìn Tần Dương:
- Giáo vụ trường gửi thông báo, Vũ Văn Đào bị đuổi học, Đồ Nguyên kí quyết định, lưu giáo vụ xem xét.
Tần Dương nhìn mọi người giật mình một cách kì quái:
- Theo cách họ làm việc, xử trí như vậy cũng bình thường mà, mọi người giật mình cái gì?
Ánh mắt Hà Thiên Phong sáng lên chằm chằm nhìn Tần Dương:
- Kết quả thế này thật sự rất bình thường, nhưng cậu không thấy quá nhanh à, nhanh một cách không bình thường?
- Quá nhanh?
- Hiển nhiên là quá nhanh!
Hà Thiên Phong khảng định chắc nịch nói:
- Theo tác phòng xử sự của trường này, mặc dù đọc được bài đăng này, cũng phải có sự chứng thực từ phía Đồ Nguyên và Vũ Văn Đào chứ không phải dứt khoát thế này. Chuyện này không phải ngày một ngày hai là có kết quả, nhưng lại ngay lập tức có đáp án như vậy!
Tần Dương cười cười:
- Không phải thế này càng thoái mái hơn sao, tránh đêm dài lắm mộng.
Thật sự Tần Dương không cảm thấy giật mình gì cả, hiệu trưởng ít khi quản chuyện, trước đó hắn đã trao đổi vài điều kiện tốt với hai phó hiệu trưởng, giáo vụ nhanh chóng đưa ra cách xử trí đề nghị, không phải rất bình thường sao?
Tần Dương vốn lo lắng người nhà Vũ Văn lợi dụng mối quan hệ quen biết mà trở mặt, vì vậy nên mới ra tay trước đánh phủ đầu, chặn đường lui của Vũ Văn Đào, để hắn không có đường lui đánh trả.
Lâm Trúc đứng bên cạnh lấy điện thoại di động ra, đọc kỹ thông báo một lượt, sau đó cầm điện thoại bấm bấm một lúc, ngẩng đầu lên:
- Các cậu có chú ý trong thông báo đuổi học có dòng chữ “Gây ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng”. Tôi vừa tìm hiểu một chút, thông báo này không phải chỉ đăng ở diễn đàn nội bộ của trường mình, đã lan đến rất nhiều diễn đàn lớn, gây ra ảnh hưởng to lớn, tôi nghĩ mặt này cũng nên cân nhắc, dù sao bây giờ rất nhiều người quan tâm, nếu như xử lý như vậy, sẽ làm ảnh hưởng lớn đến danh dự của trường.
Hà Thiên Phong bĩu môi, cười hì hì nói:
- Trường mình còn có danh dự à, bao tiền một cân?
Mọi người bị câu nói của Hà Thiên Phong chọc cười.
Đại học Trung Hải là một ngôi trường đại học rất đặc biệt, phong cách giống như một xã hội nguyên bản, hành động của Vũ Văn Đào không phải rất xã hội đấy sao, càng khắc sâu ấn tượng với người ta về “ xã hội đại học”, cũng thật sự chưa nhắc đến chuyện bôi nhọ danh dự.
Tiếng giày cao gót dồn dập vang lên, Tiết Uyển Đồng xuất hiện ở cửa, ánh mắt đảo quanh, nhìn về phía Tần Dương.
- Tần Dương, em ra ngoài một chút!
Tần Dương hơi ngạc nhiên, dưới ánh mắt thấp thỏm của mọi người đi ra khỏi lớp.
- Cô Tiết…
Tiết Uyển Đồng lo lắng nhìn Tần Dương:
- Video kia là em đăng trên mạng à?
Tần Dương cười nói:
- Vâng.
Tiết Uyển Đồng nhíu mày:
- Em có biết bối cảnh của Vũ Văn Đào không?
Tần Dương thản nhiên gật đầu:
- Không biết, nhưng có vẻ gia cảnh rất mạnh, rất nguy hiểm.
Tiết Uyển Đồng lo lắng nói:
- Nếu em biết rồi, còn làm hành động như vậy, chẳng lẽ không tìm thầy cô âm thầm xử lý được sao? Em làm như vậy, Vũ Văn Đào nhất định sẽ không nể mặt, người nhà hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua, em chỉ là một sinh viên, làm sao đối phó được được bọn họ?
Tần Dương cảm nhận được vẻ an cần quan tâm trong lời nói của Tiết Uyển Đồng.
Trong lòng ấm áp, Tiết Uyển Đồng mặc dù tính tình nhu nhược, nhưng tâm địa hiền lành, cô cũng chỉ lo lắng mình bị nhà Vũ Văn trả thù mới lo lắng vậy.
Tần Dương cười cười, an ủi:
- Chị Tiết, em làm vậy tự nhiên có lý của mình, bất quá, thông báo của giáo vụ đã gửi đi, đuổi học Vũ Văn Đào. Về phần nhà Vũ Văn, chị yên tâm, hắn có quan hệ của hắn, em cũng có quan hệ của em, bọn họ không làm gì được em.
Tiết Uyển Đồng nghiêm túc nhìn Tần Dương nói:
- Nhà Vũ Văn ở Trung Hải có vị trí rất lớn, chú hai Vũ Văn Đào là lãnh đạo thành phố, bố hắn là trùm buôn bán nổi danh, ông nội hắn lúc trước cũng từng đảm đương vị trí quan trọng ở thủ đô, mặc dù mới về hưu, nhưng sức ảnh hưởng cũng không giảm. Nhà Vũ Văn muốn Vũ Văn Đào làm trụ cột, việc đuổi học là hình phạt rất lớn, là vết nhơ của sinh viên, bọn họ chắc chắn không bỏ qua.
Tần Dương cười cười nói:
- Thông báo đã đưa ra, chẳng lẽ còn có thể sửa được sao?
Tiết Uyển Đồng cười khổ nói:
- Trên thế giới này không có chuyện gì là tuyệt đối, đừng nói là một cái thông báo xử phạt, dù là chuyện nghiêm trọng hơn nữa, chỉ cần năng lực đủ lớn, đều có thể thay đổi.
Tần Dương chớp mắt mấy cái, cười nói:
- Được rồi, em biết, chị yên tâm, em lợi hại hơn chị nghĩ.
Tiết Uyển Đồng nhìn lên gương mặt mỉm cười tự tin của Tần Dương, trong lòng có chút hốt hoảng.
Hắn không phải là một sinh viên sao?
Nghe khẩu khí của hắn như vậy, căn bản không hề sợ nhà Vũ Văn.
Suy nghĩ về mối quan hệ và giao tiếp giữa mình và Tần Dương, Tiết Uyển Đồng có chút tin tưởng Tần Dương.
Nhất thời Tiết Uyển Đồng cũng không biết nói gì, chỉ than nhẹ một tiếng:
- Vậy em cẩn thận, có chuyện gì thì báo cho chị, chị đi tìm thầy hiệu trưởng. Thầy hiệu trưởng đức cao vọng trọng, công bằng liêm chính, chắn chắn sẽ không để em thiệt thòi.
Tần Dương chân thành cảm ơn đáp:
- Khiến chị lo lắng, cảm ơn chị!
Tiết Uyển Đồng lo lắng cũng không phải là thừa, lúc xế chiều, một chiếc Audi lặng lẽ đi vào trường, chủ nhân của chiếc Audi đi qua phòng làm việc của các hiệu phó và hiệu trưởng.
Đám người Tần Dương và Hà Thiên Phong sau giờ học đi ra khỏi lớp không lâu, Tần Dương ngay lập tức bị một người đàn ông ngăn lại.
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tóc húi cua, ra vẻ rất khổ luyện, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tần Dương:
- Tần Dương đúng không, có người muốn nói chuyện với cậu một chút.
Tần Dương hơi nhếch mép, tìm tới cửa nhanh vậy sao?
- Người nhà Vũ Văn?
Người đàn ông hơi bất ngờ, chợt gật đầu:
- Vâng, xin mời.
Tần Dương đưa tay lên, nhìn đồng hồ một chút, mỉm cười nói:
- Được rồi, ông nói hắn đến đây, xem mấy người muốn nói gì, nhưng tôi còn bận nhiều việc, thời gian có hạn, cho mấy người năm phút!
Người đàn ông kinh ngạc, cái đệt, có nhầm không vậy?
Mày là một sinh viên, ra vẻ lãng phí thời gian cái gì chứ?
Bận rộn nhiều việc?
Năm phút?
Bảo hắn tới?
Mày cho rằng mày là ai?
Tần Dương hơi nhếch mép lên:
- Thế nào, không tiện di chuyển sao? Hay là giả vờ đại gia sắp xếp thành thói quen, cho là toàn bộ thế giới phải nghe theo hắn, nịnh nọt hắn sao?