Hồ Minh xuống xe, trầm mặt gấp gáp đi vào Tử Tinh Sơn Trang, quản lý đại sảnh vốn đã chờ thật lâu bước nhanh ra đón.
- Tình huống hiện tại như thế nào?
Quản lý đại sảnh hạ giọng nói:
- Không có động tĩnh gì cả, bọn họ vẫn luôn ăn uống ở trong phòng VIP, hẳn là vẫn đang chờ ngài.
Hồ Minh ừ một tiếng, nhìn chằm chằm vào quản lý đại sảnh, hỏi:
- Khoảng thời gian gần đây trong sơn trang có xảy ra chuyện gì không?
Hiển nhiên là quản lý đại sảnh đã suy nghĩ đến chuyện này từ lâu, nhanh chóng trả lời:
- Gần nhất cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt cả, cũng chỉ có một việc là vài ngày trước có một quyền thủ đi ra ngoài giải quyết việc riêng thì bị cảnh sát bắt, hắn phải chịu tội thay cho người khác, nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến sơn trang chúng ta.
Hồ Minh nhíu mày:
- Còn gì nữa không?
Quản lý đại sảnh khẳng định lắc lắc đầu:
- Không có.
Hồ Minh gật gật đầu:
- Bọn họ ở phòng nào, dẫn đường đi.
Quản lý đại sảnh vội vàng dẫn Hồ Minh đi tới căn phòng hai người Hoắc Kim Hải thuê, gõ cửa rồi mở cửa phòng ra, lúc này Hồ Minh cũng đã nở nụ cười vui vẻ, cất bước đi vào.
Cấp bậc của Hoắc Kim Hải không phải là quá cao, nhưng vị trí bộ ngành của hắn đặc biệt mẫn cảm, quyền lợi cũng cực kỳ lớn, bình thường Tử Tinh Sơn Trang cũng không thể nào có quan hệ với bọn họ được, bây giờ người ta tới tận nơi, còn mang theo cả thẻ ngành nữa, lại thêm cái kiểu giọng điệu này, từ đây cũng có thể thấy rõ rằng…
Tử Tinh Sơn Trang gặp chuyện rồi, người ta tới tận nơi gây chuyện!
Chuyện đáng được ăn mừng duy nhất chính là đối phương tới cũng chỉ có hai người, cũng không bày ra trận thế gì cả, hơn nữa cũng không thể hiện bộ dáng tới giải quyết việc công, đưa rượu ngon cũng nhận, vậy thì nói rõ chuyện này vẫn còn có thể bàn được!
Tử Tinh Sơn Trang của Hồ Minh quả thật cũng có mấy thứ phạm pháp, ví dụ như đấu võ đài chui, đánh bạc vân vân, nhưng nếu như quả thật muốn quản mấy thứ này, muốn dựa vào đây tìm phiền phức, vậy cũng là chuyện của cảnh sát, chứ có liên quan gì tới Long Sào đâu.
Bản thân Hồ Minh cũng hơi mơ hồ, nhưng dù sao thì loại chuyện này cũng không thể nào hỏi thẳng được, chỉ có thể tìm cách nói chuyện, sau đó lại tùy tình huống mà xử lý thôi.
- Cục trưởng Hoắc đến đây chơi, thật đúng là vinh dự cho Tử Tinh Sơn Trang của tôi.
Hồ Minh cười ha hả đi vào trong phòng, đi tới bên người Hoắc Kim Hải, cực kỳ nhiệt tình đưa tay ra:
- Tôi là Hồ Minh, là ông chủ của nơi này, rất vinh hạnh khi được làm quen với hai vị.
Hoắc Kim Hải cũng không đưa tay ra, mà chỉ nâng tay lên, cười nói:
- Ông chủ Hồ, xin lỗi nhé, tay của tôi đang dính dầu, cũng không muốn làm dính lên tay ông!
Trên tay của Hoắc Kim Hải làm gì có dính tí dầu nào, đây rõ ràng là đang từ chối bắt tay với hắn, nhưng Hồ Minh cũng không tức giận, cũng rất tự nhiên rút tay về, cười nói:
- Cục trưởng Hoắc, không biết đồ ăn ở chỗ tôi có hợp với khẩu vị của ngài không?
- Mùi vị không tệ, ông chủ Hồ có lòng.
Hoắc Kim Hải cũng không thèm khách sáo với Hồ Minh làm gì, cầm khăn lau mặt trên bàn lau miệng, sau đó lau tay rồi cười nói:
- Ông chủ Hồ, sở dĩ hôm nay chúng tôi tới đây là vì muốn nhờ ông giải thích cho bọn tôi ít chuyện.
Hồ Minh tươi cười nói:
- Xin cục trưởng Hoắc cứ nói, chỉ cần tôi biết thì nhất định sẽ nói!
Hoắc Kim Hải mỉm cười chỉ Tần Dương ngồi đối diện:
- Cậu ta tên là Tần Dương, là sinh viên năm thứ nhất của Đại học Trung Hải, ừ, là bạn học với Hồ Nguyên con ông.
Hồ Minh nghe vậy thì kinh hoảng, từ lúc đi trên đường hắn vẫn luôn suy nghĩ lý do Hoắc Kim Hải tìm tới, nhưng đối phương đã nói như vậy, thì chẳng lẽ là do con mình gây ra chuyện?
- Chào bạn học Tần.
Lúc nãy, Hồ Minh cũng không để Tần Dương vào mắt, dù sao thì Tần Dương cũng còn quá trẻ, hơn nữa từ đầu tới giờ, hắn chỉ ngồi yên không nói tiếng nào, rõ ràng người chủ đạo trong phòng chính là Hoắc Kim Hải.
Sau khi Hồ Minh khách sáo chào hỏi với Tần Dương, mới thử dò hỏi:
- Cục trưởng Hoắc, chẳng lẽ đứa con bất tài kia của tôi đã gây ra chuyện gì trong trường sao?
Hoắc Kim Hải cười nói:
- Ông chủ Hồ kinh doanh Tử Tinh Sơn Trang nhiều năm như vậy, mọi chuyện vẫn luôn xuôi chèo mát mái, đủ thấy thủ đoạn của ông cũng hơn người, con của ông tuy còn trẻ, nhưng xem ra học được cũng không ít đâu, dù còn học tập trong trường, nhưng lại rất am hiểu thủ đoạn ngoài xã hội nha.
Hồ Minh nghe vậy thì giật mình, Hoắc Kim Hải đã nói như vậy, lập tức hắn hiểu ngay, đúng là con mình gây ra họa rồi!
Chỉ sợ con của mình ăn hiếp cái tên Tần Dương này, Hoắc Kim Hải ra mặt thay cho Tần Dương, nên mới trực tiếp tìm tới cha của Hồ Nguyên là mình?
Hồ Minh nói chuyện rất thành khẩn:
- Cục trưởng Hoắc, mấy năm nay tôi vẫn luôn bận rộn làm ăn, cũng không có thời gian dạy bào con cái, e rằng đứa bé này bị chiều quá nên hư. Không biết rốt cục thì con tôi đã mắc lỗi gì, phải chăng có đắc tội với bạn học Tần? Cục trưởng Hoắc, tôi là cha của nó, con hư là do tôi, nó đã phạm lỗi, tôi thân là cha cũng phải chịu trách nhệm, có là sai lầm gì thì nhất định tôi cũng sẽ gánh, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng, tuyệt đối không nương tay!
- Dạy dỗ?
Hoắc Kim Hải cười ha ha:
- Chuyện ông chủ Hồ bận bịu nhiều việc tôi cũng hiểu, chẳng qua nếu muốn nói tới chuyện dạy dỗ, thì công nhận chuyện mà con ông gây ra quả thật đáng phải đi vào dạy dỗ một trận, nhưng e rằng cũng không cần phiền tới tay người cha như ông đâu.
Hồ Minh nghe vậy thì biến sắc, đi vào dạy dỗ một trận?
Đây chính là ngồi tù đó!
Rốt cục thì Hồ Nguyên đã làm chuyện gì, vậy mà lại có thể làm cho đích thân Cục trưởng của Long Sào Trung Hải tới? Còn nói là có thể ngồi tù?
Vẻ mặt của Hồ Nguyên trở nên sợ hãi, nói:
- Cục trưởng Hoắc, quả thật là tôi không biết nó đã làm cái gì, xin ngài hãy nói cho tôi biết.
Hoắc Kim Hải chỉ vào Tần Dương:
- Con của ông dùng tiền thuê lưu manh bày kế hãm hại Tần Dương tội hi,ếp dâm, muốn đưa Tần Dương vào tù, thủ đoạn rất giỏi nha! Tần Dương, lấy video ra cho ông chủ Hồ nhìn một chút đi.
Tần Dương lấy điện thoại di động ra, mở ra đoạn video hắn quay cảnh Triệu Bân tự thú.
Video rất ngắn, xem một chút là hết rồi, nhưng Hồ Minh lại kinh hãi không thôi.
Không phải vì thủ đoạn của Hồ Nguyên kinh hãi, mà vì hắn đã chọc phải người không nên chọc.
- Thằng nghiệt tử này! Vậy mà dám làm ra chuyện như thế này, thực sự là tức chết ta rồi!
Hồ Minh bày ra dáng vẻ cực kỳ phẫn nộ, lớn tiếng nói:
- Cục trưởng Hoắc, xin ngài yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ cho ngài công đạo, tôi sẽ gọi nó về ngay, bắt nó xin lỗi bạn học Tần.
Vẻ mặt của Hoắc Kim Hải trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh lùng hơn:
- Ông chủ Hồ, mấy chuyện ngoài mặt này cũng không cần làm đâu, nếu như cứ nhận sai là có thể giải quyết mọi chuyện, vậy thì mọi chuyện trên đời này cũng quá đơn giản rồi. Hẳn là con của ông đã bị người khác sai khiến, nên mới ra mặt thay người ta, hiện tại có hai con đường cho ông lựa chọn.
- Con đường đầu tiên là ông bảo con ông nói ra người sai khiến hắn, đồng thời đứng ra làm chứng, Tần Dương sẽ không truy cứu những chuyện nó đã làm nữa. Con đường thứ hai thì là nó rất nghĩa khí, tự mình gánh vác hết trách nhiệm, vậy thì bọn tôi cũng cứ làm theo quy củ thôi, ông yên tâm, tôi sẽ bảo cảnh sát làm việc thật công bằng, tuyệt đối sẽ không hãm hại nó!
Sẽ không hãm hại nó?
Như vậy khác nào nói mình chẳng thể làm gì cả đâu, có người của Long Sào tham gia, có ai dám bật đèn xanh cho mình đi cửa sau chứ?
Hồ Minh nghe vậy thì biến sắc, khẽ liếc nhìn Tần Dương đang ngồi bên cạnh, phát hiện Tần Dương đang nhìn mình bằng một ánh mắt lạnh lùng xen lẫn mỉa mai, phảng phất đang chế giễu màn diễn trò vụng về ban nãy của mình.
Nội tâm của Hồ Minh trầm xuống, cẩn thận hỏi:
- Cục trưởng Hoắc, ngài nói con trai tôi bị người khác sai khiến, không biết người đó là ai?
Hoắc Kim Hải lạnh lùng nói:
- Về chuyện này, ông cứ hỏi con trai ông là tốt nhất, miễn cho người khác nói chúng tôi không nói lý, chỉ biết vu oan giá họa.
Hồ Minh lấy ngay điện thoại di động ra:
- Cục trưởng Hoắc, ngài chờ một lát, tôi sẽ lập tức gọi điện cho thằng bất hiếu đó, bảo nó về ngay!