Ánh nắng chói chang xuyên qua tấm rèm cửa sổ, rọi thẳng vào mặt Tần Dương. Tần Dương vuốt hai mắt, từ từ ngồi dậy, vươn vai ngáp ngắn ngáp dài.
Sau đó, hắn cầm lấy đồng hồ để nhìn giờ, không ngờ đã 11 giờ trưa. Hôm nay hắn lại cúp học thêm một buổi nữa.
Cũng bởi mãi đến ba giờ sáng nay hắn mới về nhà. Hơn nữa, ngày hôm nay hắn muốn đi thực hiện một việc.
Sau khi rửa ráy sạch sẽ, Tần Dương ngồi ở trên ghế salon, bấm số điện thoại của Hoắc Kim Hải.
- Anh Hải, hôm nay anh có bận gì không?
Thanh âm sang sảng của Hoắc Kim Hải vang lên:
- Không bận gì cả. Lão đệ, có chuyện gì sao?
- Vâng, em có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ.
Hoắc Kim Hải đồng ý ngay:
- Việc gì thế, chú cứ nói ra đi.
- Tử Tinh Sơn Trang, anh có nghe qua chưa?
Hoắc Kim Hải ừ một tiếng:
- Anh biết, đây là cơ ngơi của Hồ Minh, có chút bối cảnh chống lưng.
Tần Dương cười nói:
- Em muốn mời anh Hải đi cùng em đến Tử Tinh Sơn Trang một chuyến.
Tất nhiên Hoắc Kim Hải hiểu rõ lời mời này không chỉ đơn giản là đi dạo một vòng, hắn hiếu kì hỏi:
- Sao vậy? Hồ Minh chọc giận chú à?
- Không, Hồ Minh không chọc đến em mà là Hồ Nguyên – con của hắn.
Tần Dương tóm tắt lại mọi sự trong năm ba câu. Hoắc Kim Hải nghe xong thì nổi giận:
- Thật không thể tin nổi! Hành động đấy quả là coi trời bằng vung. Tuổi thì bé tí mà âm độc như thế thì sau này sẽ ra sao? Đi, anh sẽ dẫn chú đi để hỏi tội tên Hồ Minh này. Nếu hắn không quản được con hắn thì anh sẽ quản thay.
Tần Dương cười nói:
- Cảm tạ anh Hải. Hôm qua em bận quá nên giờ mới dậy. Anh có nhã hứng dùng cơm trưa với em không?
- Cơm trưa thì thôi, anh làm nốt mấy việc cái đã. Tử Tinh Sơn Trang đều buôn bán vào ban đêm. Năm giờ chiều chú đến chỗ anh rồi chúng ta cùng đi. Biết đâu đi xong còn ăn ké được miếng cơm tối. Đầu bếp của Tử Tinh Sơn Trang đều là những người kiệt xuất đấy. Chú thấy thế nào?
- Chốt kèo luôn ạ!
Vì Hoắc Kim Hải không có thời gian rảnh đi ăn cơm cùng mình nên Tần Dương cũng lười ra ngoài ăn. Hắn chỉ đi vào bếp, tráng một quả trứng gà để ăn với cơm. Ăn xong, Tần Dương trở về trường học. Vì cuộc hẹn với Hoắc Kim Hải diễn ra vào năm giờ cho nên Tần Dương vẫn có thể học được một vài tiết trên trường.
Buổi chiều, sau khi lớp tan, Tần Dương lái xe đến Long Sào đón Hoắc Kim Hải rồi chạy thẳng đến Tử Tinh Sơn Trang.
Tử Tinh Sơn Trang không tọa lạc ở nội thành mà ở vùng ngoại ô. Sau chừng bốn mươi phút lái xe, Tần Dương và Hoắc Kim Hải cuối cùng cũng đặt chân đến nơi cần đến. Đồng hồ lúc này đã điểm gần sáu giờ.
Lúc hai người đi đến của ra vào thì một nhân viên phục vụ mỉm cười ngăn lại:
- Kính mong quý khách xuất trình thẻ hội viên.
Hoắc Kim Hải cười lạnh lùng, móc từ trong túi quần ra một quyển sổ rồi ném tới:
- Thẻ hội viên của tôi như này có được không?
Nhân viên phục vụ kia cầm lấy quyển vở rồi mở ra xem. Ngay lập tức, sắc mặt của hắn biến đổi, liếc mắt về người quản lý đại sảnh đứng gần đó. Người quản lý này vội bước tới, tiếp lấy quyển sổ để xem xét. Tức thì, ánh mắt của hắn hơi kinh ngạc nhưng nhờ kinh nghiệm dày dạn nên hắn lấy lại bình tĩnh ngay lập tức, cung kính trả lại quyển sổ cho Hoắc Kim Hải rồi cười nói:
- Hai vị khách quý, mời vào bên trong.
Hoắc Kim Hải thản nhiên đi theo người quản lý đại sảnh vào trong, thậm chí còn mở miệng căn dặn:
- Tìm cho tôi vị trí tốt để xem các trận thi đấu ở đây!
- Như quý khách mong muốn.
Người quản lý đại sản tự mình dẫn Tần Dương và Hoặc Kim Hải đến một gian phòng ở lầu hai. Gian phòng này có cửa sổ lớn sát đất làm bằng thủy tinh đơn diện, nghĩa là bên trong có thể nhìn rõ bên ngoài nhưng bên người lại không mảy may thấy người bên trong.
Gian phòng này rất lớn, có ghế sô pha, bàn trà, bàn ăn các thứ. Phòng đang bật điều hòa nhiệt độ nên rất mát mẻ, dù ngồi trên ghế salon hay dùng bữa ở bàn ăn thì đều có thể nhìn xuyên quan lớp pha lê để thấy võ đài trung tâm, cực kì tiện lợi.
- Hoắc tiên sinh, không biết ngài có hài lòng về nơi này không?
Hoắc Kim Hải cười nói:
- Hài lòng, chúng tôi còn chưa kịp ăn uống gì đâu. Nếu đồ ăn ngon lành được bưng lên thì sẽ càng hài lòng hơn nữa.
Người quản lý đại sảnh cười theo:
- Không có vấn đề gì, mong ngài đợi một chút.
Hoắc Kim Hải nghênh ngang ngồi xuống một cái ghế bên cửa sổ, khoát tay với người trực phòng. Người này hiểu ý nên vộ ra khỏi phòng.
Tần Dương thấy Hoắc Kim Hải ngồi xuống ghế salon thì cười nói:
- Anh Hải, anh đoán xem bao lâu nữa thì Hồ Minh sẽ đến?
- Nếu như ông ta ở đây thì sẽ chirmaats mười phút. Còn nếu không thì tầm một giờ. Nhưng quan tâm làm gì. Chúng ta cứ ăn no phè phỡn trước rồi mới có sức để gây sự với hắn.
Thức ăn ngon được phục vụ rất nhanh. Thậm chí người quản lý đại sảnh còn khui một chai rượu ngon để hai người uống.
- Vừa nghe tin Hoắc tiên sinh hạ cố đến thăm, ông chủ của tôi quá đỗi vui mừng nên đang chạy hết tốc lực từ thành phố về đây. Ông chủ dặn tôi chiêu đãi hai vị thật tốt. Bình này là rượu quý mà ông chủ tự tay ủ và cất giữ. Đó là rượu Mao Đài hảo hạng 30 năm. Đây là chút thành ý của ông chủ chúng tôi, hi vọng hai vị có thể ưa thích.
Ánh mắt của Hoắc Kim Hải liếc qua hai bình rượu, khuôn mặt như cười mà không cười:
- Ông chủ Hồ quả là giàu có rộng rãi, bình rượu này chắc giá cũng phải mấy vạn, chỉ sợ chúng tôi không uống nổi thôi.
Người quản lý đại sảnh cười hùa:
- Hoắc tiên sinh nói đùa. Ngài có thể đến Tử Tinh Sơn Trang đã là vinh hạnh cho chúng tôi. Bình rượu này là chút thành ý của ông chủ, ngài không cần để tâm đến vấn đề tiền bạc.
Hoắc Kim Hải cười ha ha:
- Cứ giữ lại đi. Dù sao bình rượu này chúng tôi cũng không uống chùa đâu.
Người quản lý đại sảnh dù giật mình nhưng vẫn giữ được vẻ cung kính trên mặt. Sauk hi khách sáo vài câu thì đặt rượu xuống rồi đi ra khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi phòng được một đoạn, người quản lý cầm điện thoại lên gọi cho ông chủ Hồ Minh để báo cáo tình hình. Rõ ràng Hoắc Kim Hải đến đây mang theo ý đồ không tốt.
Tần Dương cười nói:
- Hồ Minh này quả là biết đạo làm người. Không biết chuyện gì thì dùng rượu ngon mở đường, thông qua đó có thể đoán được thái độ của chúng ta.
Hoắc Kim Hải cười ha ha:
- Có thể lãnh đạo Tử Tinh Sơn Trang vượt bao sóng gió trong nhiều năm như thế thì không thể chỉ dựa vào người chống lưng đâu, nhất định phải có những thủ đoạn đặc thù trong giao tiếp.
Hoắc Kim Hải dừng một chút, cười tủm tỉm nhìn Tần Dương:
- Chú em hiểu được ẩn ý phía sau bình rượu này chứ?
Tần Dương nhùn vai nói:
- Người phụ trách Long Sào tại Trung Hải đến gõ cửa, còn trực tiếp đưa giấy chứng nhận thân phận ra thì chẳng thể có việc gì tốt đẹp. Nếu anh thể hiện thái độ giải quyết việc chung thì hiển nhiên sự việc sẽ rất lớn. Còn nếu anh nhận chén rượu đó thì chuyện này ắt có đường hòa giải. Hơn nữa đã ăn của người ta thì cũng không thể gây khó dễ quá được.
Hoắc Kim Hải cười ha ha:
- Tuổi của chú em không lớn thế mà hiểu rõ mấy cái này ghê.
Tần Dương cười cười:
- Tất cả đều phương pháp đối nhân xử thế thông thường mà thôi.
Hoắc Kim Hải cười nói:
- Chú nói đúng. Đều là những quy tắc ứng xử thông thường. Chúng ta đến đây hôm nay không phải vì muốn đối đầu với Hồ Minh. Vì thế bữa cơm này có thể an tâm mà ăn.
Hoắc Kim Hải cầm bình rượu lên nói:
Rượu Mao Đài 30 năm không hiếm nhưng loại cực phẩm này lại khá ít. Coi như hôm nay có lộc. Mau uống một chén nào.
- Vâng. Dô…
Tần Dương cũng không khách khí. Quả thật, chuyến đi tới Tử Tinh Sơn Trang lần này không hề tồn tại nguy hiểm gì. Ngay cả Hoắc Kim Hải – người đứng đầu Long Sào ở Trung Hải cũng ra mặt thì còn ai dám không phục?