Chí Tôn Đặc Công

Chương 255: Quá hung tàn!




Triệu Bân vừa nói xong, thì cả đám lưu manh cũng bắt đầu đứng dậy vây Tần Dương lại, có hai tên tiện tay nhặt lên gậy bóng chày rơi ở dưới đất, lại có hai tên nhấc lên băng ghế, còn có hai tên rút ra dao găm, cả đám nhìn chằm chằm vào Tần Dưng bằng ánh mắt bất thiện.

Tần Dương cười cười, ánh mắt khẽ đảo qua những người này, vẻ mặt vẫn tự nhiên: 

- Biết đánh hay không, chẳng phải thử là biết ngay thôi sao?

Triệu Bân nhìn thấy Tần Dương ở trong tình huống như vậy mà vẫn có thể chuyện trò vui vẻ, trong lòng cũng có chút lo lắng. Dù sao người ta đã dám một mình tới đây, thì nhất định kiểu gì cũng có chút năng lực, có cái để dựa vào, không có tí bản lĩnh, ai dám lên Lương Sơn!

Nhưng dù gì thì Triệu Bân cũng là lão đại ở chỗ này, người ta đã tìm tới tận cửa, phía bên mình lại có nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn có thể đầu hàng hay sao?

Nếu cứ như vậy mà đầu hàng, sau này làm gì còn mặt mũi ra ngoài lăn lộn nữa?

Cứ giã nó cái đã!

Lỡ như thằng nhóc này chỉ là một tên khoác lác thì sao!

Triệu Bân lùi về phía sau mấy bước, trầm giọng quát:

- Giã nó!

Người xông lên đầu tiên là một tên cầm gậy bóng chày, hắn vung gậy đập thẳng về phía cánh tay Tần Dương, một gậy này mà đập trúng, thì hoàn toàn có thể nện gãy một cánh tay, nhưng tiếc là một gậy này lại không đập trúng mục tiêu, mà là trực tiếp rơi vào trong lòng bàn tay của Tần Dương.

Một gậy vô cùng hung hăng này khi rơi vào trong tay của Tần Dương, lại chẳng hề gây ra chút động tĩnh nào cả. Tần Dương tiện tay nắm thật chặt gậy bóng chày, rồi dùng sức khẽ kéo một cái, lập tức cái tên cầm gậy kia bị kéo theo, Tần Dương nắm chặt tay phải lại đấm một phát vào mũi tên kia.

Lập tức, mũi của tên kia bị gãy luôn, máu mũi chảy lênh láng, hắn dùng hai tay ôm chặt lấy mũi ngã xuống kế bên ghế salon.

Tần Dương chuyển gậy bóng chày từ tay trái sang tay phải, rồi vung gậy đập, vừa vặn đập ngay vào gậy bóng chày trong tay tên thứ hai lao tới, tên kia chỉ cảm thấy có một luồng lực cực mạnh truyền tới bàn tay rồi cánh tay, tức khắc, gậy bóng chày bị đánh bật ra ngoài, đập mạnh vào trên tường, làm rơi cả tảng vôi.

Tần Dương xoay tay đập một phát gậy vào cánh tay hắn, trực tiếp đánh gãy luôn cánh tay, rồi bồi thêm một đạp đá văng hắn ra ngoài, sau đó Tần Dương cầm gậy bóng chày lao về phía mấy tên còn lại, giống như hổ vào bầy dê vậy. Chỉ trong vài giây, sáu tên đàn em của Triệu Bân đều đã nằm lăn lóc trên sàn nhà.

Tần Dương vứt cây gậy bóng chày đi, lại nhặt con dao găm bị đánh rơi xuống sàn nhà, rồi ngẩng đầu lên nhìn xem Triệu Bân.

Lúc này, sắc mặt của Triệu Bân đã trở nên trắng bệch, hắn đã từng nhìn thấy nhiều cảnh đánh nhau rồi, nhưng chưa từng thấy ai đánh ác như vậy!

Sáu người, trong chớp mắt đều bị đánh ngã, còn có mấy người bị đánh gãy cả xương nữa!

Quá hung tàn!

Tần Dương đi về phía Triệu Bân, Triệu Bân bị dọa sợ đi lùi về phía sau, cho đến khi đụng phải ghế dựa, sợ quá nên ngồi phịch xuống ghế luôn:

- Mày... Mày muốn làm gì?

Tần Dương đi đến trước mặt Triệu Bân, nhẹ nhàng xoay con dao găm, cực kỳ linh hoạt, hệt như một con cá đang bơi vậy.

Triệu Bân nhìn con dao găm sắc bén trong tay Tần Dương kia, trong lòng âm thầm kêu khổ. Mẹ, lần này đá trúng tấm sắt rồi!

Tần Dương cười cười: 

- Ai sai mày bày mưu hại tao, hắn cho mày chỗ tốt gì?

Triệu Bân cắn răng: 

- Tao không biết mày đang nói gì, bọn tao đang đánh bài ở đây, thì đột nhiên mày xông vào đánh bọn tao, tao muốn báo cảnh sát!

Tần Dương cười ha ha: 

- Mày muốn báo cảnh sát?

Triệu Bân còn chưa kịp nói gì, Tần Dương cũng đã trực tiếp nắm chặt lấy tay hắn đè xuống bàn mạt chược, tay phải thì cầm dao găm đâm thẳng xuống.

- A!

Tiếng gào của Triệu Bân còn chưa kịp ra khỏi cống họng, thì đã bị Tần Dương giơ tay bịt mồm hắn lại, làm cho tiếng gào thét biến thành tiếng rên rỉ.

Giờ đây toàn thân Triệu Bân đều đang run rẩy, hắn muốn bật dậy, nhưng cả người đã bị Tần Dương ghìm chặt, căn bản là không động đậy được. Khi nhìn thấy bàn tay phải của mình bị ghim xuống bàn mạt chược, ánh mắt của hắn nổi đầy tơ máu, mà khi quay sang nhìn về phía Tần Dương, thì trong mắt chỉ còn mỗi sự hoảng sợ.

Tên này là ác ma!

Ra tay quá độc ác!

Chẳng hề do dự chút nào cả!

- Ai ra lệnh cho mày?

Tần Dương mỉm cười xích lại gần mặt Triệu Bân:

- Nói hay là không nói, không nói thì chúng ta tiếp tục chơi. Tao còn có rất nhiều cách chơi nha, mày có muốn thử một chút không?

- Hồ Nguyên! Là Hồ Nguyên của Tử Tinh Sơn Trang!

Triệu Bân thở hổn hà hổn hển, khai ngay không chút do dự. Thủ đoạn của tên thanh niên nhìn có vẻ không lớn này tàn nhẫn như vậy, nếu như mình mà còn ngoan cố không khai, chỉ sợ sẽ bị phế luôn, bây giờ chỉ mới một bàn tay, có quỷ mới biết lát nữa hắn sẽ chơi trò gì?

Tần Dương lấy điện thoại di động ra, để ngay trước mặt Triệu Bân: 

- Nói đi, người nào cho mày chỗ tốt gì, lại bảo mày đối phó tao như thế nào?

Đương nhiên là Triệu Bân biết Tần Dương đang ghi hình, là để bảo tồn chứng cứ, nhưng hắn cũng không dám chần chờ chút n cả, nhanh chóng nói ra:

- Là Hồ Nguyên, hắn là con trai của ông chủ Tử Tinh Sơn Trang Hồ Minh, hắn tìm tới tôi, cho tôi 10 vạn tệ, yêu cầu tôi tìm người bẫy cậu, hãm hại cậu tội hi.ếp dâm. Vốn kế hoạch là sai Trương Hiểu Lệ dụ dỗ cậu sau đó lại trở mặt, nhưng cậu lại không bị mắc mưu, nên cũng chỉ còn cách cưỡng ép…

Tần Dương lạnh lùng hỏi:

- Vì sao Hồ Nguyên muốn mày đối phó tao, phía sau là Vũ Văn Đào sao?

- Tôi không biết Vũ Văn Đào là ai, tôi chỉ là lấy tiền làm việc, tôi cũng không biết vì sao hắn muốn đối phó cậu, tôi cũng không hỏi…

Tần Dương tắt video ghi hình lại, cất điện thoại vào trong túi quần, lạnh lùng nói:

- Sớm nói chả phải là không có chuyện gì rồi sao, cứ nhất định muốn tự làm khổ mình. Đúng rồi, mày có muốn báo cảnh sát không, tao báo hộ cho?

Triệu Bân cũng đã khai hết rồi, làm gì dám báo cảnh sát chứ, nếu như việc này mà lộ ra, hắn cũng không thể nào gánh nổi.

- Đừng báo cảnh sát, tôi tuyệt đối không báo cảnh sát! Đại ca, là tôi sai rồi, tôi chỉ là lấy tiền làm việc, tôi cầu xin anh tha cho tôi!

Ánh mắt lạnh lùng của Tần Dương rơi vào trên người Triệu Bân:

- Coi bộ mấy chuyện như thế này trước đây mày cũng làm không ít nhỉ, thành thạo gớm.

Triệu Bân nhanh chóng cầu xin tha thứ:

- Trước kia thật sự tôi chưa từng làm mấy chuyện này bao giờ, cách làm đều là do Hồ Nguyên nói cho tôi biết, chỉ yêu cầu tôi tìm hai người thích hợp để làm việc này, tôi cũng chỉ dựa theo kịch bản mà diễn lại thôi!

Trong ánh mắt Tần Dương lộ ra vẻ lạnh lẽo: 

- Mày cũng biết nói chuyện nhỉ, lại còn diễn kịch dựa theo kịch bản?

Tần Dương nắm lấy con dao găm rồi rút mạnh lên, Triệu Bân đau tới mức run rẩy toàn thân, máu tươi liên tục chảy ra từ miệng vết thương.

Triệu Bân còn chưa kịp nói gì, Tần Dương dùng tay trái nắm chặt đầu Triệu Bân, một tiếng “ầm” vang lên, đầu của hắn đã bị đập mạnh xuống bàn, con dao găm trong tay phải Tần Dương đâm xuống tựa như tia chớp vậy.

- A!

Triệu Bân la lên một tiếng, toàn thân mềm nhũn, sợ tới mức ỉa đái ra quần luôn.

Vị trí dao găm đâm xuống ngay sát cổ Triệu Bân, đâm thật sâu vào bàn mạt chược, thậm chí từ phần cổ của Triệu Bân còn truyền tới cảm giác lạnh lẽo của lưỡi dao, bên ngoài làn da còn hiện lên một lằn đỏ.

Triệu Bân đổ mồ hôi như tắm, thở hổn hà hổn hển, con ngươi thu nhỏ lại, cả người thì hoàn toàn xụi lơ.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào con dao găm kia, khuôn mặt vặn vẹo. Ở trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn đã nghĩ con dao găm kia sẽ đâm vào đầu hoặc cổ mình, còn mình thì sẽ bị đối phương giết như giết gà vậy…

Tần Dương buông lỏng tay ra, nhìn xuống bãi nước tiểu dưới chân, ngửi thấy mùi thối xuất hiện trong không khí thì khó chịu xua tay mấy cái, sau đó vỗ vỗ vào mặt Triệu Bân:

- Lần sau có muốn hại ai, thì phải nghĩ thật kỹ!