Tần Dương kéo Trương Hiểu Lệ lên mặt đất, rồi lập tức buông tay.
Trương Hiểu Lệ chân vừa chạm trên mặt đất, liền kêu đau một tiếng, lại nắm lấy tay Tần Dương.
Tần Dương cúi đầu nhìn chân của cô:
- Có lẽ cô nên đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Trương Hiểu Lệ khẽ cử động hai chân, nhẹ giọng nói:
- Đi bệnh viện tốn kém lắm, chắc không đáng lo, ở nhà tôi hình như còn rượu thuốc, tôi về nhà tự xoa một chút là được.
Tần Dương ừ một tiếng:
- Được, canh ba nửa đêm rồi, về nhà sớm đi.
Trương Hiểu Lệ bước một bước, quay đầu, hơi ngại ngùng hỏi:
- Chàng trai này, chân tôi rất đau, nhà tôi ở đằng sau cư xá này, làm phiền cậu đưa tôi về được không?
Tần Dương hơi do dự, còn chưa kịp mở miệng, Trương Hiểu Lệ chỉ tay về phía sau một cái cư xá, hơi sốt ruột nói:
- Chàng trai, cảm ơn cậu, sẽ không tốn nhiều thời gian của cậu đâu.
Tần Dương ừ một tiếng, chớp mắt, lấy điện thoại di động ra, nhìn đồng hồ một chút, sau đó tiện tay nhét vào túi áo trong:
- Được rồi.
Tần Dương đỡ Trương Hiểu Lệ chậm rãi đi về phía sau cư xá đằng trước, đến cổng cư xá, Trương Hiểu Lệ lấy thẻ đưa cho bảo vệ, đi vào cư xá.
Tần Dương đỡ Trương Hiểu Lệ đi vào một khu dân cư, đi thang máy lên, sau đó đi tới chỗ ở của Trương Hiểu Lệ.
Trương Hiểu Lệ lấy chìa khóa mở cửa, bật đèn:
- Chàng trai, rất cảm ơn cậu, mời cậu vào uống ly nước đã.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Không cần, nửa đêm nửa hôm, vào nhà cô không tiện, cô đã về đến nhà, tôi cũng về đây.
Trương Hiểu Lệ nắm lấy cánh tay Tần Dương, cố ý không cho Tần Dương đi:
- Không có vấn đề gì đâu, chỉ có mình tôi ở nhà, không sao cả, vào đi.
Trương Hiểu Lệ kéo tần Dương vào cửa, Tần Dương hơi nhếch mép:
- Được rồi, vậy làm phiền cô.
Trương Hiểu Lệ đóng cửa phòng, Tần Dương đỡ cô lên ghế salon, trương Hiểu Lệ nhiệt tình mang lên một đĩa trái cây đặt trên bàn trà đẩy tới trước mặt Tần Dương:
- Chàng trai, cậu đúng là một người tốt, ăn chút trái cây đi.
Tần Dương cười cười:
- Cảm ơn ý tốt, tôi nghĩ tôi nên đi rồi.
- Cậu không cần đi vội vã vậy đâu, nhà tôi có rượu thuốc, cậu có thể giúp tôi xoa bóp một chút không?
Giọng nói của Trương Hiểu Lệ đột nhiên trở nên êm ái và quyến rũ, cô đưa chân mình để trước mặt Tần Dương, đôi chân trắn nõn lộ liệu trước mắt Tần Dưng, tràn đầy cám dỗ khác thường.
Tần Dương bỗng nhiên cười:
- Trương tiểu thư, lá gan của cô cũng không nhỏ, nửa đêm nửa hôm, cô nam quả nữ, cô không sợ tôi sẽ làm gì cô sao?
Trương Hiểu Lệ hơi cười cười, ra vẻ vô cùng tin tưởng Tần Dương:
- Cậu là người tốt,làm sao có thể làm chuyện như vậy chứ, tôi tin tưởng cậu… Có thể giúp tôi xoa rượu thuốc không?
Tần Dương lắc đầu một cái, khẽ cười nói:
- Trương tiểu thư, hình như lúc nãy cái chân đau của cô không phải cái này…
Trương Hiểu Lệ biến sắc, thu lại nụ cười trên mặt, khẽ cắn rắng, đưa hai tay kên, tự túm lấy cổ áo mình, mạnh mẽ xe một cái.
Nút áo văng tung tóe, quần áo rách, ngay cả bầu ngực trắng nõn cũng xổ ra, lộ liễu trước mắt Tần Dương, sau đó cô ta tiếp tục lô xé quần áo của mình, đồng thời đổi giọng, lớn tiếng la lên:
- Cứu mạng! Cứu mạng! Cút đi, Cứu tôi với!
Tần Dương đầu tiên cả kinh, đột nhiên trở nên bình tĩnh nhìn Trương Hiểu Lệ trước mắt đang cố gắng diễn trò, khóe miệng nhếch lên vài phần.
Thì ra là thế!
Trương Hiểu Lệ vừa giằng xé quần áo của mình, vừa la lớn kêu cứu, đồng thời quan sát Tần Dương trước mặt, khiến cho cô giật mình là, Tần Dương thần sắc lại vô cùng bình tĩnh ngồi trên ghế salon, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, trong ánh mắt không có chút hoảng hốt nào cả, chỉ là mang theo vài phần giễu cợt.
- Trương tiểu thư, cô diễn thế này không được, phải thêm một chút tâm tình hoảng hốt mới đúng, chỉ kêu gào như vậy, chẳng khác nào tiếng heo bị giết.
Mặt Trương Hiểu Lệ đỏ bừng, cô dự đoán rất nhiều tình huống có khả năng xảy ra, nhưng tình huống trước mặt lại là tình huống mà cô tuyệt đối không nghĩ đến.
Làm sao hắn có thể bình tĩnh như thế?
Chẳng lẽ hắn không sợ?
Mặc dù Trương Hiểu Lệ trong lòng ngạc nhiên, nhưng vẫn cố gắng diễn vở kịch, mặc kệ hắn có phản ứng như thế nào, chuyện này xác định chụp lên đầu hắn!
Cô hất đổ đĩa trái cây trước mặt xuống đất, tiếp tục hét to.
- Cứu mạng! A!
Ầm!!!
Người bên ngoài dùng lực đá văng cửa, mấy người nam nữ từ bên ngoài xông vào.
Trương Hiểu Lệ co rút vào một góc ghế salon như một con thỏ bị giật mình, ra vẻ tránh né Tần Dương như một ác ma.
- Cứu tôi với, hắn muốn hiếp tôi!
Trương Hiểu Lệ rúc vào một góc ghế salon, mặt đầy hoảng hốt, ôm lấy cả người quần áo rách rách rưới rưới bị chính cô kéo rách, xuân quang trên người cũng không giấu được, tóc tai lộn xộn, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Tần Dương bình tĩnh ngồi trên ghế salon, nhìn đám nam nữ vừa xông vào, lại nhìn Trương Hiểu Lệ rồi rúc vào góc ghế salon như con nai bị thương. Nếu như không phải là người trong cuộc, nhìn Trương Hiểu Lệ tự kéo rách quần áo của mình, thấy tình cảnh trước mặt này, chỉ e bản thân cũng nghĩ cô ta bị người ta cưỡng ép xâm phạm…
Đây hiển nhiên là một cái bẫy.
Chẳng qua không biết mấy người vừa xông vào có tham gia vào vụ việc này hay không đây?
Hoặc là, thật sự chỉ làm đúng theo tình làng nghĩa xóm mà thôi?
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi xông đến, hằm hằm nhìn Tần Dương, lớn giọng quát:
- Báo cảnh sát!
Có người trong đám nam nữ bên cạnh hắn lấy điện thoại di động ra gọi điện báo cảnh sát, đồng thời cũng có kẻ không ngớt trách mắng tần Dương.
- Tuổi còn nhỏ, sao lại đi làm chuyện thế này, thật không bằng cầm thú!
- Báo cảnh sát! Tuổi còn nhỏ không lo học, nên nhốt vào tù.
Tần Dương không quan tâm bọn họ, ánh mắt nhìn Trương Hiểu Lệ:
- Ai sai cô đặt bẫy hại tôi?
Trương Hiểu Lệ nhìn Tần Dương bình tĩnh như cũ, trong lòng hơi thấp thỏm, nhưng cô ta biết bây giờ nói cái gì cũng không đúng, cô ta chỉ cần ngồi khóc tỉ tê là được.
Tần Dương nhìn cô ta không trả lời, quay đầu nhìn mấy người trước mặt:
- Mấy người được người ta thuê làm việc, hay chỉ là tình làng nghĩa xóm?
- Thuê làm việc cái gì? Nói vớ vẩn cái gì?
- Chúng tao đương nhiên là vì tình làng nghĩa xóm, người xấu như mày, nên bị bắt lại xử bắn!
Tần Dương nghe mấy câu nói lung tung của mấy người này, bất đắc dĩ lắc đầu, hắn lôi điện thoại trong túi áo ra, bấm điện thoại mấy cái, sau đó mới gọi điện cho Kiều Vi.
- Nửa đêm nửa hôm, cậu lại gặp chuyện gì à?
Kiều Vi tất nhiên biết Tần Dương sẽ không gọi mình nếu không có việc gì, hắn tìm mình chắc chắn là có chuyện, vì vậy cũng không hỏi lòng vòng quanh co.
Tần Dương chỉ đưa mắt nhìn Trương Hiểu Lệ bên cạnh, trên mặt có vài phần cười hời hợt:
- Có người gài bẫy hại tôi.
Giọng Kiều Vi tỉnh ngủ hẳn:
- Làm sao? Chặn đường, trấn lột tiền của cậu?
Tần Dương cười cười:
- Không phải thế, bẫy này có chút hiểm, bây giờ tôi bị coi là kẻ cưỡng h.iếp, bị người ta bắt tại trận.