Chí Tôn Đặc Công

Chương 244: Thật kiêu ngạo




Bệnh viện.

- Nhất định là hắn, nhất định là hắn!

Vũ Văn Đào hung hăng ném một chồng báo cáo lên giường, phẫn nộ hét to:

- Nếu như không phải hắn thì làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, cách người giả bị đụng giống nhau như đúc, rõ ràng là hắn muốn chỉnh tôi, hắn muốn nói cho tôi biết rằng nếu tôi làm gì hắn thì hắn sẽ trả đũa y chang vậy.

Bọn Hồ Nguyên đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt đều có phần phức tạp.

Bọn họ cũng tin rằng người đứng phía sau chuyện này nhất định là Tần Dương, nhưng bọn họ không có chứng cứ, mà Tần Dương sẽ không ngốc đến mức đứng ra thừa nhận đâu.

Lúc trước định đối phó Tần Dương thì bọn họ vốn dĩ cũng chuẩn bị đường lui sẵn: đánh xong rồi chạy biến, không để ai thấy ở hiện trường, tất nhiên là bọn họ cũng sẽ không thừa nhận thì Tần Dương có thể làm được gì?

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, Chu Đại Hải còn chưa kịp đánh người ta thì đã bị Tần Dương đè đánh, còn bị cảnh sát bắt gặp, muốn chạy cũng chạy không được, tuy đã dàn xếp ổn thỏa nhưng cũng không tránh được bị liên lụy.

Bọn Hồ Nguyên đều cho rằng vụ Chu Đại Hải đã xong rồi, chuyện này sẽ không liên quan tới bản thân, thế nhưng Vũ Văn Đào bị thương làm bọn họ ý thức được mình đã nghĩ quá đơn giản rồi.

Có lẽ Tần Dương đã sớm từ Chu Đại Hải tra được Tử Tinh Sơn Trang, lại tra ra Hồ Nguyên, tất nhiên sẽ hoài nghi đến Vũ Văn Đào cho nên mới có chuyện bây giờ, mà đối phương càng sành sỏi kịch bản này hơn nữa, đá gãy chân Vũ Văn Đào rồi cứ như bốc hơi khỏi trái đất, như chưa từng xuất hiện qua!

Hồ Nguyên cau mày nói:

- Bọn tôi cũng tin là hắn, nhưng mà không có bất cứ chứng cớ gì, chúng ta không động vào hắn được.

Ánh mắt Vũ Văn Đào tàn nhẫn, từ lúc hắn bước vào đại học Trung Hải cho đến nay chưa từng chịu thua thiệt lớn như thế, điều này khiến hắn giận không thể tả.

- Hồ Nguyên, lúc trước bảo cậu tìm người đã tìm được chưa?

Hồ Nguyên gật đầu:

- Tôi đã tìm một đại ca xã hội đen giao cho hắn làm, chuyện vu oan giá họa này họ rất quen tay.

Vũ Văn Đào ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hồ Nguyên nói:

- Vậy mau chóng tiến hành đi, tiền không thành vấn đề, tôi muốn tống thằng ranh đó vào tù!

Hồ Nguyên gật đầu:

- Được, cậu an tâm dưỡng thương chờ tin tức tốt đi.

Vũ Văn Đào trầm giọng nói:

- Vẫn là câu nói kia, không thể để lộ ra chúng ta.

Hồ Nguyên nói:

- Cậu yên tâm, tôi hiểu mà.

Vũ Văn Đào phất phất tay:

- Mấy người ra ngoài đi, tôi muốn yên lặng một mình.

Hồ Nguyên tựa hồ còn muốn nói cái gì, nhưng thấy bộ dạng của Vũ Văn Đào, trong lòng thở dài, ra phòng bệnh với hai người khác.

- Hồ Nguyên, gã Tần Dương này thật hung ác, không phải là loại lương thiện.

Chân mày Hồ Nguyên hơi nhướng lên:

- Thế nào, sợ sao?

Tên thanh niên thở dài nói:

- Thằng này làm việc không theo lẽ thường, không dễ đối phó, lần này hắn có thể tìm người đánh gãy hai chân Vũ Văn thì lần sau cũng có khả năng tìm người đánh gãy hai chân chúng ta, thậm chí thảm hại hơn, hắn đang thị uy, cũng là cảnh cáo... Chúng ta thật sự phải đối đầu với hắn nữa sao?

Hồ Nguyên im lặng, đúng vậy, Tần Dương thật sự không dễ đối phó, đánh không lại, dùng thủ đoạn bình thường là vô dụng, ngay cả phó hiệu trưởng ra mặt cũng không thể đuổi hắn ra trường học, mấu chốt nhất là thằng này cũng là kẻ có máu mặt, đấu tiếp thì kết quả thế nào rất khó đoán trước.

Thế nhưng bọn họ có thể dừng lại sao?

Cúi đầu nhận thua ư?

Kẻ khác hắn không biết nhưng Vũ Văn Đào hắn còn không rõ sao?

Tính tình của Vũ Văn Đào cao ngạo tự phụ, có gia cảnh tốt, điều kiện bản thân cũng khá, cho tới bây giờ đều là hắn khi dễ kẻ khác, có khi nào bị người ức hiếp qua đâu. Cục tức này hắn nuốt trôi mới là lạ, mà mình xem như bạn thân của hắn, chẳng thể khoanh tay đứng nhìn được.

Đôi mắt Hồ Nguyên đảo qua hai thanh niên khác, ánh mắt hơi lạnh:

- Vậy các người thì sao?

- Nói đến cùng, tất cả những thứ này đều là vì Văn Vũ Nghiên, thế nhưng Văn Vũ Nghiên không thích Vũ Văn, mà Tần Dương cũng không phải người hiền lành, như vậy đấu nữa chỉ khiến hai bên bị thương thôi, chẳng có lợi lộc gì.

Ánh mắt Hồ Nguyên nhìn về phía một thanh niên khác:

- Lục Xuyên, cậu cũng nghĩ như vậy sao?

Lục Xuyên chớp chớp mắt:

- Tôi nghĩ Tần Dương chắc chắn có địa vị, chỉ e chúng ta cũng chưa điều tra rõ ràng. Tôi cảm thấy dưới tình huống như vậy mà ra tay thì không ổn lắm, những mưu kế trước đó lập ra để đối phó với người bình thường thì rất hiệu quả, nhưng nếu như đối phương có bối cảnh thâm hậu thì vô dụng, hơn nữa dễ dàng bị phản phệ...

Hồ Nguyên bỗng nhiên nở nụ cười:

- Được, lời nhắc nhở của các cậu tôi sẽ nhớ kỹ, dù sao việc này hãy để tôi xử lý đi, các cậu coi như không biết chuyện gì hết, có chuyện gì cứ để tôi gánh.

Lục Xuyên nghe thấy sự bất mãn trong lời nói của Hồ Nguyên bèn giải thích:

- Hồ Nguyên, chúng ta không sợ phiền phức, chỉ là cảm thấy nên điều tra rõ ràng một chút sẽ nắm chắc hơn.

- Ừm, tôi biết mà, không có việc gì, không cần nghĩ nhiều.

Hồ Nguyên cười vỗ vỗ bả vai Lục Xuyên:

- Về đi, việc này các cậu cứ yên tâm, đừng nói cho kẻ khác nhé.

Lục Xuyên vội vàng cam đoan:

- Chúng ta chắc chắn sẽ không tiết lộ.

...

Biệt thự Văn gia.

Văn Vũ Nghiên trở về nhà là lúc Thu Tứ đang trên ghế sa lon đọc sách, thấy Văn Vũ Nghiên trở về bèn để sách xuống cười nói: 

- Đã về rồi à.

Văn Vũ Nghiên cười nói:

- Vâng, bố đâu rồi ạ, còn chưa về sao?

Thu Tứ khẽ cười nói:

- Buổi tối ông ấy có việc, ăn cơm tối xong mới có thể về.

Văn Vũ Nghiên đi đến ghế sa lon rồi ngồi xuống, mím môi, vẻ mặt hơi do dự.

Hiểu con gái không ai bằng mẹ, Thu Tứ thấy vẻ mặt này của cô là biết cô có chuyện muốn nói, lập tức cười nói:

- Làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra hả?

Văn Vũ Nghiên ngẩng đầu hỏi:

- Hôm nay con và Tần Dương nói đến một số việc.

Ánh mắt Thu Tứ khẽ động:

- Chuyện gì?

Văn Vũ Nghiên nhìn chằm chằm Thu Tứ, nói khẽ:

- Mẹ, bố, còn có sư phụ của Tần Dương, yêu cầu của sư phụ hắn...

Thu Tứ nhíu mày:

- Hắn chủ động nói cho con?

Văn Vũ Nghiên lắc lắc đầu:

- Là con suy đoán ra một số chuyện, hắn không nói tỉ mỉ.

Thu tứ im lặng hai giây, nói khẽ:

- Con muốn biết rõ cái gì?

Văn Vũ Nghiên chờ mong nhìn chằm chằm Thu Tứ:

- Tất cả.

Thu tứ thở dài:

- Đều là vài chuyện cũ năm xưa thôi, không có liên quan tới con, cũng không liên can gì đến Tần Dương, con không để ý đâu.

Văn Vũ Nghiên cố chấp nói:

- Con muốn biết rõ!

Thu Tứ thấy con gái cố chấp, nhẹ giọng hỏi:

- Vì sao muốn biết? Bởi vì bản thân hiếu kỳ hay là vì Tần Dương?

Văn Vũ Nghiên nghĩ nghĩ:

- Đều có, con muốn biết trước kia đã xảy ra chuyện gì, cũng muốn biết rõ hắn nghĩ gì khi tiếp cận con và hắn có nói thật với con hay không...

- Hắn nói cái gì?

Văn Vũ Nghiên thở phì phì nói:

- Hắn nói sư phụ hắn là người xuất sắc nhất, giỏi hơn cả bốnữa, còn kiên trì nói lúc trước nếu như không phải sư phụ hắn chủ động rời đi thì mẹ và bố cũng không thể ở bên nhau.

Biểu tình của Thu Tứ từ ngạc nhiên rồi hóa thành bất đắc dĩ:

- Đứa nhỏ này thật là kiêu ngạo như sư phụ hắn.

Văn Vũ Nghiên vui vẻ:

- Mẹ, ý của mẹ là hắn đang khoác lác đúng không, hắn nói dối phải không?

Sắc mặt Thu Tứ hơi phức tạp, nhìn Văn Vũ Nghiên chờ mong, do dự mấy giây, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài:

- Không, hắn không hề nói dối.

Sắc mặt Văn Vũ Nghiên đông cứng, trong ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi...