Tiệc tối khá phong phú, có vài người nhà họ Yến cũng đến, có điều đều lấy Yến Thông làm chủ, có lẽ cân nhắc đến tuổi tác của Tần Dương, nên còn dẫn theo mấy chị em nhà họ Yến cùng đến.
Dù sao cùng lứa tuổi, chủ đề sẽ nhiều hơn, không đến mức quá ngại ngùng khách sáo.
Mọi người vào bàn, theo lẽ tự nhiên niềm nở mời rượu, giống như lúc ở Lôi gia vậy.
Tần Dương đã có bài học từ vết xe đổ đó, dĩ nhiên là nhã nhặn từ chối, cuối cùng không còn cách nào khác, bèn nói chuyện buổi tối còn có buổi biểu diễn.
- 9 giờ tối tôi còn phải đi biểu diễn ở quán bar, nếu như uống nhiều quá sợ làm thành trò cười thì không xong, mọi người tùy ý là được rồi, còn nhiều cơ hội mà.
Trước đó ở trên xe Yến Thông cũng đã nghe Tần Dương nói qua, nên cũng không bất ngờ, nhưng chị em nhà họ Yến thì rất kinh ngạc.
- Biểu diễn ở quán bar?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, cứ mỗi thứ tư, chủ nhật, anh sẽ đến quán bar Mộng Điệp đánh đàn piano, biểu diễn khoảng 2 tiếng.
Yến Tử Tuyết nháy nháy mắt nói:
- Vì sao phải đi biểu diễn ở quán bar, làm thêm ngoài giờ sao?
Tần Dương cười cười:
- Anh luyện đàn, tăng thêm kinh nghiệm biểu diễn, đương nhiên còn có thể kiếm thêm thu nhập.
Yến Tử Tuyết hiếu kỳ hỏi:
- Anh đàn 2 tiếng, có thể kiếm bao nhiêu tiền vậy?
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- 300 tệ.
Yến Tử Tuyết nhanh chóng tính nói:
- Một tuần hai lần, một tháng bốn tuần, vậy một tháng là 2400 tệ, không ít nha.
Yến Thông cười nói:
- Tiểu Tần tiên sinh chắc chủ yếu là tìm nơi để tôi luyện cầm nghệ gia tăng kinh nghiệm biểu diễn đúng không? Không nói cái khác, chứ chỉ dựa vào đôi tay thần y cải tử hồi sinh, nếu như muốn kiếm tiền, chỉ cần mở miệng, không biết bao nhiêu quan lại quyền quý vung ngân phiếu cầu tới cửa, một năm kiếm mấy ngàn vạn còn không nhẹ nhàng vui sướng sao...
Tần Dương cười gật đầu:
- Đúng vậy, thầy tôi là giáo sư Trương Minh của Học viện âm nhạc Trung Hải, quán bar kia là của Miêu Toa đầu tư mở, diễn viên nghiệp dư như tôi ở trong đó, chủ yếu là tăng thêm kinh nghiệm biểu diễn thôi.
- Miêu Toa?
Yến Tử Băng con mắt lập tức mở to, kinh ngạc hỏi:
- Miêu Toa hát bài Tâm Nguyệt kia sao?
Tần Dương vừa lấy đũa gắp đồ ăn, vừa cười nói:
- Đúng vậy, chính là cô ấy.
Yến Tử Tuyết hâm mộ kêu lên:
- Oa, vậy chẳng phải là anh có thể thường xuyên nhìn thấy Miêu Toa sao?
Tần Dương cười nói:
- Gặp qua mấy lần, bọn anh có thể tính là bạn bè vậy, lúc trước cô ấy là học trò mà một tay thầy anh dạy bảo ra, cũng có chút nguồn gốc.
Yến Tử Băng cũng hâm mộ y như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn mà có mấy phần đỏ ửng, làm mặt cô càng nhìn càng đẹp:
- Ngưỡng mộ quá, buổi hòa nhạc mấy hôm trước của Miêu Toa, bọn em còn đi xem đấy, Miêu Toa còn bị thương, làm mọi người rất lo lắng.
Tần Dương cười an ủi:
- Không cần lo lắng, chỉ là trầy xước bên ngoài, không vấn đề gì, giờ cũng khỏi rồi, làm việc bình thường rồi.
Hai cô gái đồng thanh thở dài một hơi:
- Vậy là tốt rồi.
Dư Quang Thành nhìn Tần Dương nói cười cùng hai cô gái, ở bên cạnh cười tâng bốc một câu:
- Lão đệ tôi đây tuy tuổi không lớn, nhưng có hòai bão, tầm nhìn rất lớn, rất có nguyên tắc và cách nghĩ riêng của mình, không giống những người thô tục như tôi, trong mắt chỉ có tiền, nơi nào có tiền kiếm thì đi nơi đó.
Yến Thông vừa cười vừa giải thích cho những người khác:
- Cái này ta thấy rồi, nếu như không phải có mối quan hệ của lão Dư đây, thì chỉ sợ tiểu Tần tiên sinh cũng sẽ không ra tay đâu. Có y thuật thần kỳ như thế, có thể nói là rất dễ dàng có được vinh hoa phú quý, vậy mà lại có thể an nhiên điềm tĩnh để chuyên tâm học hành, tinh thông cầm nghệ, tham gia cuộc sống đời thường, không nóng không vội, đây mới đúng là thực sự không màng đến danh lợi, đúng tác phong của một danh nhân nhã sĩ.
Rượu uống không nhiều, đương nhiên bữa cơm ăn cũng nhanh, đến chừng tám giờ, bữa cơm cũng đã xong, Yến Thông gọi lái xe của mình đến và bảo đưa Tần Dương đi quán bar Mộng Điệp.
- Giờ cũng còn sớm, chúng ta cũng đi quán bar chơi một lúc, xem tiểu Tần tiên sinh biểu diễn, tiểu Tần tiên sinh, không làm anh thấy phiền chứ?
Tần Dương cười nói:
- Anh vốn dĩ là biễu diễn cho khách nghe, làm gì mà thấy phiền đượcchứ.
Yến Thông thấy Tần Dương không từ chối, cười nói:
- Hai cái đứa này, toàn phá phách, thôi được, đi chơi cũng được, chú ý an toàn, về sớm một chút.
Yến Tử Tuyết cười hì hì nói:
- Dạ cảm ơn bác!
Mọi người tan tiệc, Tần Dương hẹn thời gian lần sau đến tái khám với Yến Thông xong, cùng hai chị em Nhà họ Yến lên xe, đi hướng về quán Bar Mộng Điệp.
- Tiểu Tần tiên sinh...
Tần Dương cười cười, cắt ngang lời Yến Tử Băng nói:
- Đều là người trẻ tuổi, không cần khách sáo như vậy, cứ gọi tên là được rồi.
Yến Tử Băng hơi do dự:
- Như vậy liệu có được không?
Tần Dương cười nói:
- Anh chỉ là sinh viên năm nhất đại học, có gì mà không được? Anh cũng đã nói với bác của các em như vậy rồi, chỉ là bọn họ kiên trì không chịu đổi cách gọi mà thôi.
Yến Tử Tuyết không chút do dự sửa lại cách xưng hô:
- Vậy em sẽ không khách khí đâu nha, Tần Dương, anh còn trẻ như thế, sao lại có y thuật lợi hại như vậy hả?
Tần Dương cười cười:
- Bởi vì anh có một ông thầy rất lợi hại.
Yến Tử Tuyết tròn mắt:
- Anh còn có thầy à?
Tần Dương cười lớn nói:
- Con người sinh ra không thể có khả năng tự mình biết được, thì đương nhiên là phải có người dạy, ngược lại là các em, không phải lớp 12 sao, việc học hành chắc phải bận lắm, sao mà vẫn còn có thời gian đi chơi?
Yến Tử Tuyết thè lưỡi:
- Hôm nay chúng em xin nghỉ một ngày, chúng em cũng rất lo cho bệnh tình của ông mà, bác nói là mời được một thần y rất giỏi về, cho nên chúng em đều về nhà ông nội hết đó. Tần Dương, ông của chúng em có chắc là có thể khỏe lại không?
Mấy người Yến Thông bàn luận phương án trị liệu, hai cô gái đều không tham dự, đương nhiên không biết nội tình, Tần Dương cũng không tiện nhiều lời, chỉ gật đầu:
- Yên tâm đi, khả năng nửa tháng sau, các em có thể đưa ông đi tản bộ trong khu phố rồi.
Yến Tử Băng nhìn Tần Dương khâm phục:
- Tần Dương, anh lợi hại thật, bệnh của ông em đã khám qua rất nhiều chuyên gia, nhưng bọn họ đều nói không có cách nào, còn nói ông em nhiều nhất cũng chỉ còn có nửa năm nữa thôi, có thể ra đi bất cứ lúc nào...
Tần Dương cười nói:
- Anh so với thầy anh còn kém xa lắm.
Yến Tử Tuyết hiếu kỳ hỏi:
- Anh có bản lĩnh như vậy, tại sao không đi chữa bệnh cho nhiều người hơn, trở thành một danh y, công thành danh toại...
Tần Dương mỉm cười:
- Bởi vì anh tương đối lười, ưa thích cuộc sống đơn giản một chút, tiền đủ tiêu là được, về phần danh lợi, thì anh lại không thích nổi danh.
Yến Tử Tuyết mặt kinh ngạc:
- Anh thật là kỳ quái.
Tần Dương hơi rớn lông mày lên:
- Kỳ quái?
Yến Tử Tuyết vội vàng xua tay:
- Đừng hiểu lầm, em không phải nói anh người kỳ quái, ý em là những người trẻ tuổi không phải đều có khát vọng công thành danh toại được người người tôn kính ngưỡng mộ sao?
Tần Dương cười cười:
- Có lẽ tư tưởng của anh tương đối già, chơi nổi hay gì gì đó, đã không còn hứng thú nữa, sống cuộc sống của riêng mình, cũng rất tốt.
Trên mặt Yến Tử Tuyết cũng lộ ra vẻ khâm phục, mặc dù trong ý thức của các cô có bản lĩnh thì nên khoe ra, nhưng đối với mẫu người có thái độ sống rộng lượng như Tần Dương, thì vẫn rất tán đồng.
- Chẳng lẽ những người có bản lĩnh thật sự, đều giống như anh ôn tồn, khiêm tốn sao?
Tần Dương lắc lắc đầu:
- Thế thì chưa hẳn, chỉ là con người anh thích sống đơn giản không ồn ào.
- Vì sao vậy?
Tần Dương rất nghiêm túc trả lời:
- Bởi vì làm người quá phách lối, dễ bị người khác tát vào mặt, càng lên giọng, đến lúc đó mặt càng đau!