Chí Tôn Đặc Công

Chương 236: Trưởng thành, muốn tự do




- Bọn em không nói lời nào mà anh vẫn có thể phân biệt được sao?

Lúc này thì cô em Yến Tử Băng hay ngại ngùng cũng không nhịn được nữa, ngẩng đầu lên hỏi.

Từ nhỏ cả hai người đã thích ăn mặc giống nhau, dù sao hình thể cùng với gương mặt của hai người cũng giống nhau, nhìn qua thì đúng là không có gì khác biệt cả, trò hai người trêu chọc người khác xong sau đó giả bộ đó không phải là mình này đã chơi từ nhỏ tới giờ, cũng có không biết bao nhiêu người bị hai cô bé này lừa, cũng vì thế mà cả hai chơi hoài không chán.

Đây chẳng qua là lần đầu tiên Tần Dương gặp mặt hai người, vậy mà dám nói có thể phân biệt được hai người?

Chuyện này là không thể!

Tần Dương cười cười:

- Có lẽ là cũng không khó đâu.

Cả hai cô gái đều có chút không phục, nhưng Tần Dương là khách, hơn nữa còn là khách quý có liên quan đến tình hình sức khỏe của ông nội, nên cả hai người cũng không dám nghi ngờ Tần Dương, lỡ như làm cho Tần Dương cảm thấy không vui thì sao bây giờ?

Dư Quang Thành cười xen vào nói: 

- Sang năm hai đứa cũng tốt nghiệp trung học rồi, sau đó có dự định học ngành gì, trường gì chưa?

Yến Tử Tuyết cười hì hì trả lời:

- Bọn cháu định sẽ thi vào Trung Hí.

Dư Quang Thành nghe vậy thì ngẩn người một lúc, chợt cười nói:

- Trung Hí cũng không tệ, chẳng qua bố mẹ các cháu sẽ đồng ý sao?

- Đây là lựa chọn của bọn cháu, bố cháu rất tiến bộ, dù trước đó ông cũng có chút ý kiến, nhưng cuối cùng ông cũng đồng ý rồi.

Dư Quang Thành cười nói:

- Không phải là bố mẹ các cháu ở Yến Kinh sao, ta còn tưởng rằng hai đứa sẽ chọn một trường ở Yến Kinh đây, không phải Yến Ảnh, Yến Hí cũng rất được sao?

Yến Tử Tuyết nháy mắt mấy cái:

- Chính vì bố mẹ cháu sống ở Yến Kinh, nên bọn cháu mới muốn vào học ở Trung Hí đó, dù sao thì chất lượng cũng rất rốt, không có khác biệt nhiều.

Dư Quang Thành nghe xong thì hiểu ngay, cười phá lên:

- Trưởng thành, muốn tự do, không muốn bị bố mẹ trói buộc nữa phải không? Đúng rồi, Tần Dương, chú là người Yến Kinh nhưng lại tới học ở Đại học Trung Hải, cũng là vì lý do này sao?

Tần Dương lắc đầu cười nói:

- Cũng không phải, là vì lý do khác.

Dư Quang Thành cũng không hỏi dò nữa, mà quay lại đề tài: 

- Bệnh tình của ông Yến như thế nào vậy?

Dư Quang Thành vừa nói câu này, tâm tình của hai cô gái Yến Tử Tuyết Yến Tử Băng đứng bên cạnh cũng trở nên hồi hộp. Ông nội cực kỳ yêu thương hai cô, mà các cô cũng rất yêu quý, quan tâm tới bệnh tình của ông nội.

Tần Dương gật đầu:

- Có thể trị được, nhưng còn việc điều trị bằng phương pháp nào thì sẽ do bọn họ quyết định, em sẽ không tham gia.

Dư Quang Thành nghe vậy thì có hơi khó hiểu. Chữa bệnh như thế nào chẳng phải là do bác sĩ quyết định sao, sao lại phải hỏi ý kiến người nhà?

Dư Quang Thành cũng không tiếp tục hỏi, hắn rất tin tưởng cách làm việc của Tần Dương, phải có lý do nào đó thì Tần Dương mới làm như vậy.

- Có thể trị được thì tốt quá rồi.

Yến Tử Tuyết đứng bên cạnh vui vẻ hỏi: 

- Tần thần y, bệnh của ông nội em thật sự có thể trị khỏi được sao?

Tần Dương cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể cười gật đầu: 

- Còn phải xem kết quả bọn họ thương lượng.

Hai người Yến Tử Tuyết Yến Tử Băng nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy khó hiểu, chữa bệnh thì chữa bệnh thôi, còn phải thương lượng gì nữa?

- Tần thần y, có phải anh đưa ra điều kiện chữa bệnh gì phải không?

Dư Quang Thành nghe vậy thì cũng tò mò, chẳng lẽ Tần Dương đưa ra điều kiện gì khó khăn lắm sao, mà làm cho cả nhà họ Yến phải bàn bạc xem có nên chữa bệnh hay không?

Chắc là không đến mức đó, dựa vào thực lực kinh tế và quyền thế của nhà họ Yến, thì có điều kiện gì mà không thể đáp ứng chứ? Ông Yến chính là cột trụ của cả nhà họ Yến, một khi ông ấy mất, thì lực ảnh hưởng của nhà họ Yến ít nhất cũng phải giảm đi mấy lần.

Tần Dương hơi ngẩn người ra, chợt cảm thấy buồn cười: 

- Mọi người hiểu lầm rồi, chỉ là tôi đưa ra hai phương pháp điều trị, đều có ưa điểm và nhược điểm, cần bọn họ lựa chọn.

Yến Tử Băng nghe thấy thế thì xin lỗi, áy náy nói: 

- A, thật xin lỗi, hiểu lầm anh rồi.

Tần Dương xua tay: 

- Không sao.

Yến Tử Tuyết nháy mắt mấy cái, nói:

- Tần thần y, chỉ cần anh có thể trị được bệnh của ông nội, thì dù anh có đưa ra điều kiện gì chăng nữa, bác trai cũng nhất định sẽ đồng ý. Nếu như bác không làm được, thì còn có bố em, nhất định ông ấy sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của anh.

Tần Dương cười ha ha, không trả lời. Dù hắn có muốn gì đi nữa, thì cũng không cần phải nói với hai cô bé này, huống chi giờ hắn cũng chưa nghĩ tới chuyện lấy tiền khám bệnh.

Dư Quang Thành cười tủm tỉm trêu chọc nói:

- Tần lão đệ của chú đã 20 tuổi rồi mà chưa có bạn gái đấy.

Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng nghe vậy thì giật mình, Yến Tử Băng khẽ cắn môi, ngại ngùng cúi thấp đầu xuống, Yến Tử Tuyết thì lại chẳng sợ gì cả, cười hì hì nói:

- Tần thần y còn trẻ như thế, lại còn tài giỏi, đẹp trai đến thế, làm sao lại không có bạn gái, nhất định là yêu cầu quá cao, có cần em giới thiệu vài người đẹp cho không?

Tần Dương bị Dư Quang Thành trêu chọc, bất đắc dĩ cười nói:

- Dư đại ca nói đùa đấy, anh không cần đâu.

Yến Tử Tuyết nháy mắt mấy cái, cười nói: 

- Vậy tức là có bạn gái rồi?

Tần Dương cười lắc đầu: 

- Đúng là không có thật, anh vừa mới vào năm nhất đại học được mấy tháng thôi.

Yến Tử Tuyết giật mình:

- Anh mới là sinh viên năm nhất thôi sao?

Tần Dương gật đầu:

- Đúng vậy, vừa mới sinh nhật tháng trước xong, anh vào đại học khá muộn.

Yến Tử nhìn chằm chằm vào Tần Dương bằng ánh mắt sáng rực: 

- Mới 20 tuổi mà trị được bệnh ngay cả những chuyên gia hàng đầu cũng phải bó tay, anh giỏi thật đó!

Dư Quang Thành lại xen vào:

- Không những y thuật lợi hại đâu, mà còn chơi dương cầm rất giỏi. Thế nào, rất có tài hoa phải không, hai đứa có thể cân nhắc chút đó.

Yến Tử Băng là người hay xấu hổ, bị chọc như vậy làm mặt cô đỏ hết cả lên, Yến Tử Tuyết thì tùy tiện cười nói: 

- Chú Dư, chú đừng có đùa bọn cháu, cẩn thận cháu mách cô đấy nhé!

Dư Quang Thành cười ha ha một tiếng: 

- Được được, chú không nói, chẳng qua chú cũng là vì muốn tốt cho bọn cháu thôi. Lão đệ của chú chính là rồng trong loài người, bây giờ cũng đã rất khó lường rồi, tương lai lại càng khó lường đó!

Yến Tử Băng có chút kinh ngạc, bởi vì do bác Yến Thông, nên cô cũng hay gặp và biết được thân phận của Dư Quang Thành, có thể khiến cho Dư Quang Thành khen ngợi như vậy, thì Tần Dương nhất định không tầm thường chút nào.

Đương nhiên, cô cũng chỉ kinh ngạc một chút thôi, bạn gái gì chứ, đây cũng chỉ là mọi người đùa giỡn cho bầu không khí vui vẻ thôi, cũng không ai nghĩ nhiều gì cả.

Người nhà họ Yến bàn bạc cũng không lâu, một lát sau, đám người Yến Thông cũng đã trở lại phòng khách.

- Tần thần y, chúng tôi đã thương lượng với bố rồi. Dù mọi người ai cũng hy vọng ông ấy có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng bọn tôi vẫn muốn ông ấy có thể sống thật khỏe mạnh, thật vui vẻ, nên mọi người cũng thuận theo ý nguyện củ ông, chúng tôi lựa chọn phương pháp điều trị thứ hai.

Tần Dương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, lúc trước, khi hắn nói chuyện với ông Yến, hắn cũng đã nhìn ra được đây là một người rộng rãi khoáng đạt, người như vậy, làm sao sẽ lựa chọn tiếp tục triền miên trên giường chỉ để sống tạm chứ?

- Tốt, tôi biết.

Yến Thông nghiêm túc nhìn thằng vào Tần Dương: 

- Tần thần y, chúng tôi tin tưởng vào y thuật của cậu, chúng tôi cũng tin tưởng cậu là người nói được làm được, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, cậu có yêu cầu gì về việc trả tiền chữa bệnh không?

Tần Dương cười cười, thoáng nhìn Dư Quang Thành ngồi bên cạnh, mỉm cười nói:

- Giám đốc Yến, anh đã là bạn với Dư đại ca 20 năm nay, thì cũng không phải là người ngoài, cũng không cần nói tới thù lao làm gì, huống chi, bây giờ cũng mới bắt đầu điều trị, muốn nói gì thì để sau khi chữa xong đi.