Chí Tôn Đặc Công

Chương 221: Cậu có thể đi với tôi không?




Phòng làm việc của Long Sào.

Tần Dương đang ngồi trên ghế salon đối diện Hoắc Kim Hải, trước mặt thì có một chen trà đang bốc hơi nghi ngút.

- Tần lão đệ, lần này may mà nhờ có đề nghị cùng với đích thân cậu ra tay, nếu không chỉ sợ sau khi Bạch Hạo bị bắt cóc thì bí mật nghiên cứu cũng sẽ bị tiết lộ, đây chính là tổn thất cực kỳ to lớn với đất nước.

Tần Dương cười cười, cũng không có chút đắc ý nào cả:

- Có cứu được người tài xế kia không?

- Ừ, đã cứu được rồi, không có nguy hiểm đến tính mạng.

Tần Dương thở dài một hơi, vẻ mặt có hơi buồn bã:

- Vậy là tốt rồi, đáng tiếc lúc ấy Độc Thứ ra tay quá nhanh, em không kịp cứu hai người bảo vệ kia.

Hoắc Kim Hải hít một hơi thật sâu, nói: 

- Độc Thứ là một tên sát thủ máu lạnh giết người như ngóe, chuyện mà giết người có thể giải quyết được, hắn tuyệt sẽ không dùng phương pháp khác để giải quyết. May mà Độc Thứ đã bị cậu bắt được, hắn cũng sẽ phải nhận sự trừng phạt thích đáng, cũng coi như đã báo thù cho họ.

Tần Dương khẽ gật đầu, nhưng tâm trạng vẫn còn hơi u ám như trước.

Mấy năm trước hắn cũng phải thường thấy sinh ly tử biệt, thường thấy máu me đầm đìa, nhưng bây giờ khi đã quen với cuộc sống bình tĩnh an lành trong thành phố này, rồi lại phải nhìn thấy máu tươi và tử vong lần nữa, điều này không khỏi làm cho tâm tình của hắn gặp phải chấn động.

Hi sinh, không đâu không có.

Tần Dương cầm chén trà lên, uống một hớp trà nóng sau đó bỏ chén xuống: 

- Mọi chuyện cũng đã giải quyết xong rồi, em cũng về trường đây. Nếu như sau này còn có chuyện gì nữa, thì anh Hải cứ liên lạc với em.

Hoắc Kim Hải cũng nhìn ra được tâm trạng của Tần Dương không được tốt lắm, ben vỗ vai Tần Dương:

- Được, giờ cũng trễ rồi, cậu tranh thủ thời gian về nghỉ đi, hai ngày này khổ cho cậu rồi, hôm nào chúng ta lại nói chuyện sau.

Tần Dương cũng không khách sáo với Hoắc Kim Hải nữa, đứng dậy rời khỏi cơ quan của Long Sào, lái xe hơi về nhà.

Tắm rửa, ngồi ở trên giường, thấy bây giờ đã là ba giờ sáng, Tần Dương cầm lấy điện thoại ở đầu giường, mở máy

Vào lúc chấp hành nhiệm vụ, Tần Dương sẽ không mang theo thiết bị truyền tin, phòng ngừa xuất hiện một ít tình huống ngoài ý muốn, lại dễ làm bản thân phân tâm, khi đặc công phân tâm trong lúc làm nhiệm vụ, thì hậu quả thường rất nghiêm trọng.

Lúc trước Tần Dương chỉ gọi điện thoại báo cho Tiết Uyển Đồng, nói mình phải đi giải quyết chút việc, muốn xin phép nghỉ học mấy ngày, sau đó cũng chỉ nhắn tin cho mỗi Hà Thiên Phong, còn những người khác thì không báo gì cả

Mở điện thoại thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, còn có cả đống tin nhắn, có cái của đám Hà Thiên Phong, cũng có cái là tin nhắn Hàn Thanh Thanh hỏi thăm hắn có việc gì không, sao lại nghỉ học, còn có cái là Văn Vũ Nghiên hỏi thăm về chuyện hắn bị tập kích ở trước cổng trường.

Sau khi Tần Dương xem xong, cũng để điện thoại xuống, dù gì bây giờ cũng là nửa đêm, cũng không thể nhắn tin quấy rầy giấc ngủ của người khác được, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, mai nói sau cũng được.

Tần Dương ngủ một giấc đã đời hết cả buổi sáng, tới tận mười hai giờ trưa mới dậy.

Ăn xong cơm trưa, thì Tần Dương trở về trường, đi tới văn phòng của Tiết Uyển Đồng.

Ngay lúc Tần Dương đang định gõ cửa thì dừng tay lại, bời vì trong văn phòng ngoài Tiết Uển Đồng ra, còn có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, hơi bị hói, đang nhìn Tiết Uyển Đồng bắng ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.

- Như thế nào, đây là lần thứ ba tôi chân thành mời em, em cũng không thể nói hôm nay em cũng bận nhé?

Lúc người đàn ông này nói chuyện, thân thể hơi nghiêng về phía trước, có lẽ chỉ cách Tiết Uyển Đồng khoảng ba mươi xen ti mét.

Thân thể Tiết Uyển Đồng theo bản năng ngửa ra sau, cố gắng kéo dãn khoảng cách với người đàn ông trung niên, trên mặt mang theo nụ cười miễn cưỡng:

- Chủ nhiệm Lưu, thật sự hôm nay tôi có việc bận, để khi khác được không?

Chủ nhiệm Lưu nhíu mày, nét mặt lộ ra vẻ không vui: 

- Em đang cố ý từ chối tôi sao, tôi thành tâm thành ý mời em như thế này, em lại lừa tôi như vậy thì không ổn đâu.

Nụ cười của Tiết Uyển Đồng có hơi lúng túng:

- Chủ nhiệm Lưu, tôi không có nói dối, thật sự là tôi có việc. Tôi phải đi bệnh viện, đi thăm một cô bé bị bệnh nặng…

Chủ nhiệm Lưu kinh ngạc hỏi: 

- Cô bé bị bệnh nặng? Là người thân của em à?

- Không phải, tôi thấy được tình cảnh của em ấy trên mạng, em ấy có bệnh nặng, gia đình lại cực kỳ khó khăn, đang rất cần tiền giải phẫu, tôi đang định qua đó thăm em ấy, xem xem mình có thể giúp gì cho họ được không.

Chủ nhiệm Lưu hơi sững sờ, chợt nở nụ cười, nói: 

- Cô giáo Tiết quả là người có lòng nhân hậu. Em muốn đi bệnh viện nào, vừa hay tôi cũng vừa tan ca, đang rảnh rỗi, để tôi đưa em đi nhé?

Tiết Uyển Đồng miễn cưỡng nở nụ cười, đương nhiên là cô biết lý do mà chủ nhiệm Lưu đi thăm bệnh với mình, hắn không phải vì cô bé kia mà là vì bản thân mình.

- Chủ nhiệm Lưu, chuyện này không cần đâu, ngài bận như vậy,…

Chủ nhiệm Lưu cười ha ha, bày ra vẻ cực kỳ rộng lượng: 

- Tôi cũng chỉ là một người độc thân, ngày thường về nhà cũng không có việc gì để làm, em đã muốn đi giúp đỡ người khác, thì tôi cũng muốn đi theo nhìn chút, không biết chừng còn có thể hỗ trợ được thì sao? Dù khả năng cũng chỉ là chút sức mọn, nhưng chẳng phải mọi người cùng kiếm củi thì ngọn lửa đốt được sẽ càng cao sao?

Tần Dương đứng ở cửa ra vào, thấy được một màn này, không nhịn được nhíu mày, ngón tay khẽ gõ lên cửa mấy lần.

Tiếng đập cửa kinh động đến hai người bên trong, chủ nhiệm Lưu theo bản năng rụt người lại, đứng thẳng người, trên mặt lộ ra vẻ cẩn thận và nghiêm túc. Tiết Uyển Đồng quay đầu nhìn thấy đó là Tần Dương, thì ánh mắt không khỏi lộ vẻ vui mừng.

- Tần Dương!

Tiết Uyển Đồngvui vẻ kêu một tiếng vui vẻ, chợt lại cảm thấy giọng nói của bản thân dường như có hơi lạ, vội vàng kìm nèn lại, mỉm cười nói:

- Chuyện của em xử lý xong chưa?

Tần Dương ừ một tiếng, bước vào văn phòng, đi tới bên người Tiết Uyển Đồng, mỉm cười nói:

- Cô Tiết, em giải quyết xong chuyện cá nhân rồi, hôm nay trở về đi học nên muốn đến báo với cô một tiếng.

Tiết Uyển Đồng gật đầu, lo lắng hỏi:

- Ừ, không có gì chuyện gì chứ?

Tần Dương cười nói:

- Chuyện nhỏ, không gì lớn cả.

Tiết Uyển Đồng cười cười, đột nhiên lại hỏi:

- Hình như tối nay em không có tiết phải không?

Tần Dương gật đầu:

- Vâng, cô Tiết, cô có việc gì sao?

Tiết Uyển Đồng nhìn Tần Dương bằng ánh mắt chờ mong:

- Ta chuẩn bị đi thăm một cô bé tên là Cần Cần, bây giờ em ấy đang nằm trong một bệnh viện của thành phố, em ấy mắc bệnh nặng cần phẫu thuật, nhưng không có tiền phẫu thuật. Tôi muốn đi tìm hiểu một chút, em đi cùng được không?

Tần Dương hơi liếc nhìn chủ nhiệm Lưu đang nhíu mày ở bên cạnh, mỉm cười nói:

- Tốt.

Tần Dương biết rõ Tiết Uyển Đồng đang nói tới chuyện gì. Một tháng trước, vào lúc sinh nhật Tần Dương, ở quán karaoke Huy Hoàng của Trương Long, có một người đàn ông trêu ghẹo Tiết Uyển Đồng, rồi bị Tần Dương xử lý, về sau phải bồi thường 20 vạn, Tần Dương đưa hết 20 vạn này cho Tiết Uyển Đồng.

Vốn ý của Tần Dương là muốn Tiết Uyển Đồng tùy thích sử dụng số tiền này, dù gì đây cũng là tiền bồi thường cho cô, nhưng Tiết Uyển Đồng lại không muốn số tiền này, Tần Dương lại không muốn lấy lại số tiền này, nên Tiết Uyển Đồng nói muốn dùng số tiền này đi giúp đỡ những người cần trợ giúp, cũng xem như làm việc thiện, chắc chắn cô bé Cần Cần mà cô vừa nhắc đến chính là người cần giúp đỡ mà cô ấy vừa tìm được.

Kỳ thật chuyện tìm kiếm này cũng không khó, dù sao trên thế giới này có quá nhiều ngời cần được trợ giúp.

Tiết Uyển Đồng thấy Tần Dương đồng ý, đột nhiên trong lòng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, thậm chí trong giọng nói còn mang theo chút vui vẻ.

- Tốt, để đến tối tôi gọi cho em.