- Số 1 chưa phát hiện mục tiêu.
- Số 2 chưa phát hiện mục tiêu
Tần Dương ngồi trên xe, ánh mắt cảnh giác lướt qua xung quanh, trong tai truyền đến âm thanh báo cáo của các nhân viên giám thị khác.
Tần Dương nhíu mày, hai ngày nay Bạch Hạo được bảo vệ đã xuất hiện nhiều lần, Tần Dương cũng ẩn nấp trong bóng tối, yên tĩnh chờ đợi, nhưng sát thủ căn bản không hề xuất hiện, ngay cả một nhân viên khả nghi cũng không thấy xuất hiện.
Điều này khiến mọi nhân viên hành động giám sát đều không nhịn được sinh ra nghi hoặc, lẽ nào hành động trước đó đã khiến hắn cảnh giác, rời khỏi Trung Hải rồi?
Nhưng Tần Dương không hề tin một sát thủ lão luyện tự tin sẽ vì hành động này mà rút lui, có lẽ hành động trước đó chỉ khiến hắn càng thêm hứng thú mà thôi.
Tần Dương không gấp gáp, đặc công vốn dĩ phải chịu được cô đơn, giống như mấy trạm an toàn ở nước ngoài, bình thường đều sẽ có người trông coi, có thể cả trạm an toàn chỉ có mình hắn, ngày nào hắn cũng phải cô độc canh giữ ở đây, để bất cứ khi nào có chuyện xảy ra nhưng cũng có thể mãi mãi không xảy ra.
Không chỉ là hoàn cảnh cô đơn, đặc công còn phải chịu đựng cô đơn trong tâm hồn.
Đặc công là người cô độc.
- Mười phút sau, Bạch Hạo sẽ lên đường về nhà.
Tần Dương nhìn đồng hồ, thần sắc lạnh lùng bình tĩnh.
Bạch Hạo ở trong sở nghiên cứu tuyệt đối an toàn, trong nhà hắn cũng được bảo vệ nghiêm ngặt, muốn uy hiếp Bạch Hạo ở hai chỗ này căn bản là không thể., huống hồ sau khi uy hiếp Bạch Hạo còn phải nhanh chóng rời đi.
Không có phòng hộ nghiêm ngặt, thích hợp ra tay uy hiếp, thích hợp nhanh chóng rời đi, nơi phù hợp những điều kiện này chỉ có một, đó chính là trên đường. Còn chỗ nào tiện ra tay hơn trên đường chứ, một khi thành công lập tức có thể rời đi, cho dù kế hoạch thất bại cũng tiện bỏ trốn
Mười phút sau, Bạch Hạo ngồi xe từ nhà lái xe ra. Từ chỗ Tần Dương nhìn qua, trong xe hắn có hai vệ sĩ súng đạn sẵn sàng súng đạn sẵn sàng, một người ngồi chỗ tài xế, một người ngồi ghế sau cùng Bạch Hạo.
Tần Dương không vội đuổi theo, ánh mắt nhanh chóng quan sát xung quanh, từ lúc xe của Bạch Hạo biến mất ở cuối đường, không có chiếc xe khả nghi nào đuổi theo.
Tần Dương khởi động xe từ từ đuổi theo, giữ khoảng cách xa xa ở phía sau.
Lúc này đã là chín giờ rưỡi tối, trên đường không có quá nhiều xe cộ, hiển nhiên có chút vắng vẻ.
Tần Dương không đuổi theo quá gần, hắn không phải vệ sĩ, hắn chỉ là một thợ săn. Nhiệm vụ của hắn là bắt được hoặc giết chết sát thủ Độc Thứ đang ẩn nấp trong bóng tối kia. Nếu đuổi theo quá gần sẽ bại lộ bản thân, vậy hắn cũng sẽ rơi vào kế hoạch tập kích của Độc Thứ, mất đi ưu thế ra tay trong bóng tối.
Một chiếc xe tải lớn từ sau xe Tần Dương đuổi lên, tốc độ cao vượt qua xe Tần Dương, khoảnh khắc chiếc xe lướt qua, Tần Dương nghiêng đầu nhìn tài xế, là một người đàn ông tóc ngắn khoảng bốn mươi tuổi.
Tần Dương thu lại ánh mắt, ánh mắt tiếp tục nhìn phía trước, chiếc xe tải lớn đó tiếp tục chạy nhanh về trước, không bao lâu đã đuổi đến chiếc xe Bạch Hạo ngồi.
Mắt thấy chiếc xe tải lớn kia sắp vượt mặt xe kia, thì đột nhiên chiếc xe tải lớn lệch sang một bên, trực tiếp hung hãn đụng vào chiếc xe Bạch Hạo ngồi.
- Ầm!
Chiếc xe Bạch Hạo ngồi bị đụng trúng phần giữa, trực tiếp bị lực tấn công to lớn tông lệch sang một bên, hung hãn đụng vào hàng rào bên phải đường, thân xe cũng lõm vào.
Một người đàn ông đeo mặt nạ trên ghế phụ xe tải lớn nhảy ra, trong tay cầm một khẩu súng lục ngụy trang thành ống hãm thanh, giơ súng lục nhắm ngay vệ sĩ trên ghế tài xế mà bóp cò.
Chéo chéo!
Đùng!
Cửa sổ thủy tinh vỡ vụn, người đàn ông lái xe còn chưa kịp định thần lại sau cú tấn công, đầu đã trúng đạn, người vô lực ngã xuống.
Người đàn ông này điều chỉnh nòng súng nhắm ngay vệ sĩ ngồi ghế sau, vệ sĩ ngồi ghế sau khi xe bị đụng trong chớp mắt đã đè Bạch Hạo xuống, đồng thời rút súng ra, nhưng hắn mới giơ súng lên thì súng trong tay người đàn ông đeo mặt nạ đã vang lên.
Vệ sĩ vừa mới thẳng người lên đã hung hãn té trở lại, người đàn ông đeo mặt nạ đưa tay vào mở cửa khóa xe, sau đó kéo cửa xe ra, kéo thi thể vệ sĩ ngồi ghế tài xế vứt ở trên đường.
Người đàn ông mặt nạ ngồi vào xe, không để ý sắc mặt trắng bệch vô cùng hoảng sợ của Bạch Hạo ngồi sau, đưa tay nhặt súng lúc vệ sĩ ghế sau làm rơi lên, đóng cửa xe lại rồi nổ máy chạy.
Cùng lúc với nổ máy xe, súng lục của hắn đã nhắm ngay tài xế xe tải, sắc mặt tài xế xe tải trắng bệnh vội vàng quay đầu xe nhường đường, đồng thời chiếc xe nằm ngang đường, chặn đường phía sau.
Người đàn ông mặt nạ tay trái lái xe, tay phải đã không chút do dự bóp cò.
Chíu chíu!
Kính thủy tinh trước xe tải xuất hiện hai lỗ nhỏ, tài xế xe tải trúng đạn ngay ngực, té nhào vào tay lái.
Đôi mắt lạnh nhạt của người đàn ông đeo mặt nạ không chút rung động, tay phải thu súng về, chiếc xe cũng lao đi như một mũi tên, nhanh chóng chạy về phía xa xa.
Từ lúc xe tải tấn công xe hơi, đến khi người đàn ông đeo mặt cướp xe, cuối cùng chiếc xe hơi nghênh ngang rời đi, toàn bộ quá trình cực kỳ ngắn ngủi, trước sau không quá mười mấy giây.
Xe hơi phía trước vừa rời đi, xe của Tần Dương từ phía sau đã gầm thét đuổi theo, nhưng bị chiếc xe tải kia chắn ngang đường, chặn đường đi về phía trước.
Tần Dương đạp thắng xe, nhanh chóng chạy ra, đúng lúc nhìn thấy xe hơi của Bạch hạo chạy điên cuồng.
Ánh mắt Tần Dương lạnh như băng, trước đó hắn đã dự đoán được đối phương có thể sẽ ra tay dọc đường, nhưng không ngờ lại dùng cách như vậy.
Tài xế xe tải đó hiển nhiên bị hắn uy hiếp, bây giờ lợi dụng xong liền giết người diệt khẩu. Khi chiếc xe tải vượt qua, Tần Dương nhìn thấy tài xế xe tải cũng chú ý đến ghế phụ hình như còn có một người, nhưng vì tài xế xe tải là người Hoa Hạ, nên Tần Dương cũng không để ý.
Tần Dương ấn ấn cổ nam vệ sĩ bị vứt trên đường, tròng mắt lại lạnh đi hai phần. Hắn chạy đến bên xe tải, sờ cổ tài xế kia, ánh mắt hơi thay đổi.
- Mục tiêu xuất hiện, vệ sĩ đã chết, Bạch Hạo bị uy hiếp, trước mắt ngồi trên xe hơi của mục tiêu chạy thoát. Chỗ tôi là hiện trường xảy ra vụ án, còn có một tài xế xe tải nghi ngờ bị mục tiêu uy hiếp trúng đạn ở ngực, mạng sống nguy kịch, xin mau chóng đến cứu viện.
- Đã nhận được, cứu viện lập tức lên đường, dự tính mười phút sau sẽ đến!
Tài xế xe tải trúng đạn, ngực nhuốm đỏ máu, bị thương không nhẹ, nhưng vẫn chưa chết. Tần Dương kéo tài xế xe tải xuống xe, để hắn tựa vào lan can bên đường, dùng tay hắn đè lên vết thương, thấp giọng dặn dò:
- Đè vết thương lại, lập tức sẽ có người đến cứu ông!
Tần Dương chạy về đường, ngồi lên ghế tài xế xe tải, dời xe tải nằm ngang dường sang bên cạnh.
Tần Dương quay lại xe mình, nhìn màn hình nhỏ trước ghế tài xế, bên trên có một điểm đỏ đang chuyện động nhanh chóng, nhưng cách Tần Dương đã khá xa, dù sao Tần Dương cũng chậm trễ không ít thời gian ở chỗ này.
Ánh mắt Tần Dương lạnh lùng, đạp cần ga hết mức, chiếc gầm thét xông ra ngoài.
- Tình hình bây giờ thế nào?
- Chúng tôi đã tiến vào con đường hệ thống theo dõi, xe của đối phương đang chuyển động trong đó, vận tốc khoảng sáu mươi lăm, trước mắt đang ở đường Trường Bình, đang đi về phía đường An Đông.
- Theo sát hắn, tôi lập tức đến!