Chí Tôn Đặc Công

Chương 211: Khiêu khích khó hiểu




Tần Dương nấu cháo xong, xào hai dĩa đồ ăn nhỏ, lúc lên lầu gọi Trang Mộng Điệp ăn cơm. Trang Mộng Điệp nhìn Tần Dương, ánh mắt sáng lên, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích.

- Không cần nhìn tôi cảm kích như vậy, chỉ là tiện tay làm chút cơm mà thôi.

Trang Mộng Điệp lắc đầu:

- Không phải…Hắn gọi điện cho tôi rồi.

- Hắn?

Tần Dương sửng sốt, chợt kịp phản ứng:

- Cô nói người uy hiếp cô?

Trang Mộng Điệp gật đầu:

- Hắn mới gọi điện cho tôi.

Tần Dương cười nói:

- Hắn nói thế nào?

Sắc mặt Trang Mộng Điệp có chút hưng phấn:

- Hắn xin lỗi tôi, nói không biết tôi là bạn của người Lôi gia, còn nói nếu tôi nói sớm, hắn cũng sẽ không yêu cầu vô lý như vậy, còn mời tôi ăn cơm đền tội, tôi đã từ chối khéo.

Tần Dương cười cười:

- Vậy chính là chuyện đã qua rồi, không phải tốt sao?

Trang Mộng Điệp khẽ ừ một tiếng:

- Chuyện quả thực qua rồi, cảm ơn cậu.

Tần Dương cười nói:

- Đừng khách sáo, thu dọn một chút ăn cơm trưa thôi. Tôi nấu chút cháo thịt, xào hai đĩa đồ ăn nhỏ, chắc hợp khẩu vị của cô.

- Cảm ơn.

Ánh mắt Trang Mộng Điệp phát sang:

- Đã lâu rồi tôi không có cảm giác được người ta chăm sóc.

Tần Dương biết Trang Mộng Điệp sống một mình, cũng không cảm thấy cô nói như vậy có ý gì đặc biệt, tiêu sái cười nói:

- Được người ta chăm sóc tuy là chuyện tốt, nhưng bị bệnh lúc nào bản thân cũng khó chịu, nên vẫn là nhanh khỏi bệnh đi.

- Lặn nước, ngủ một giấc, tôi cảm thấy đỡ nhiều rồi. Buổi chiều chắc tôi có thể quay về, không cần phiền cậu nữa.

Tần Dương cười cười nói:

- Phiền phức không tính là gì, bất quá nấu cơm nhiều hơn một người ăn. Bệnh của cô quay về một mình cũng không có ai chăm sóc, có thể ở lại đây thêm một ngày, đợi cơ thể khỏe một chút rồi hẵng quay về.

Ánh mắt Trang Mộng Điệp hơi sáng:

- Tôi thực sự có thể sao, có thêm phiền phức cho cậu không?

- Không sao, cô đừng nghĩ nhiều. Chúng ta là bạn không phải sao?

Trang Mộng Điệp nhìn Tần Dương sâu sắc, cắn môi một cái, khẽ mỉm cười:

- Phải, chúng ta là bạn.

Tần Dương tiêu sái cười:

- Vậy thì đúng rồi, được rồi, ăn cơm thôi.

Ăn trưa xong, Trang Mộng Điệp muốn rửa bát, Tần Dương đuổi cô khỏi phòng bếp. Nếu là bình thường, Tần Dương chắc chắn sẽ không khách khí với cô, nhưng cô lại đang bị sốt, lúc này còn để người ta rửa bát, vậy thì thật là tàn nhẫn. 

Trước đó Trang Mộng Điệp đã ngủ một giấc, cũng không ngủ được nữa, cũng không quay về phòng mà ngồi trên ghế sofa xem ti vi. Nếu Tần Dương đã nói như vậy, cô cũng chuẩn bị ở lại đây thêm một ngày.

Mặc dù như vậy hình như cũng có chút không thích hợp, nhưng Trang Mộng Điệp quả thực không muốn quay về ngôi nhà lớn rộng rãi của mình, một mình cô độc bệnh tật chịu khổ.

Ở đây tựa như mặt trời sáng chói hơn nhiều, không khí cũng thoải mái và tự do.

Tần Dương xem thời gian, buổi chiều hình như cũng không có việc, liền chuẩn bị đi học. Mặc dù vẫn có thể trốn học nhưng dù sao ở lì trong nhà cũng không có việc gì, không thể một mực cùng Trang Mộng Điệp hai người xem ti vi được.

Tần Dương trở về trường, đám người Hà Thiên Phong thấy Tần Dương cười hì hì nói:

- Lão đại, cậu tiêu rồi! Sáng hôm nay có điểm danh!

Tần Dương liếc Hà Thiên Phong:

- Cậu không biết điểm danh hộ tôi à?

- Cậu cũng không phải không biết, lớp chúng ta chỉ có mấy nam sinh như vậy, số thứ tự cũng liền nhau, chỉ có mấy người đó, vừa nhìn cũng có thể thấy, ai dám điểm danh hộ cậu chứ.

Tần Dương nhún vai:

- Vậy điểm danh thì điểm danh, còn có thể làm sao nựa, cuối kỳ rồi tính.

Tôn Hiểu Đông tò mò hỏi:

- Lão đại, điện thoại cậu sao tắt máy rồi, lén gọi điện cho cậu đều tắt máy…

- Di động dính nước hư rồi!

Tần Dương móc di động mới mua ra:

- Đổi điện thoại rồi.

Tần Dương đương nhiên sẽ không nói chuyện của Trang Mộng Điệp, nếu không mấy tên này sợ là lại phải ngạc nhiên, truy hỏi không dứt.

Bữa ăn tối Tần Dương cũng không trở về, cháo thịt và thức ăn buổi trưa vẫn còn đủ cho Trang Mộng Điệp ăn.

Học lớp tự học buổi tối xong, Tần Dương theo đường Lâm Ấm đi về nhà, trên đường mòn u ám, một người đàn ông đối diện đi tới.

Khi người đàn ông đó đi đến trước mặt Tần Dương, thân hình đột nhiên nghiêng sang, trực tiếp đánh về phía Tần Dương.

Hai người cách nhau rất gần, cơ thể Tần Dương theo bản năng xoay về bên cạnh, nhường một bước, người đàn ông đó đánh hụt lướt qua cánh tay Tần Dương.

Tần Dương nhíu mày, bước ra một bước, quay đầu nhìn người đàn ông đó.

Người đàn ông đó đánh hụt vào khoảng không, biểu cảm hơi có chút kinh ngạc, nghiêng đầu, ánh mắt tàn bạo nhìn về phía Tần Dương.

- Mẹ kiếp, đi đường không có mắt à!

Tần Dương lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, lạnh giọng nói:

- Miệng sạch sẽ một chút, nói chuyện đàng hoàng!

- Sạch sẽ cái đầu mày, cẩn thận ông đánh chết mày!

Đầu người đàn ông kia khá tốt, vóc người bền chắc, mặt mũi ở dưới bóng cây có chút mơ hồ, nhưng Tần Dương vẫn nhìn thấy cặp mắt lóe lên sự hung hăng của hắn.

Trong mắt Tần Dương lạnh lùng chớp động, cũng không nói nhiều, trực tiếp tiến tới trước một bước, ép người đàn ông đó lùi lại.

Sự hung hãn trong mắt người đàn ông chớp động, cười lạnh một tiếng, giành ra tay trước, một quyền đánh tới.

Một quyền này vừa nhanh vừa độc, mang theo tiếng gió khe khẽ, chạy thẳng đến gò má Tần Dương.

Con ngươi Tần Dương đột nhiên co rút lại, bước chân chợt dừng lại, thân người mau lẹ né qua một bên, một quyền này sượt qua mặt Tần Dương.

Sắc mặt người đàn ông biến đổi, không ngờ tấn công đột ngột của mình lại bị tránh được.

Mặc dù người đàn ông giật mình nhưng động tác không hề dừng lại, bước chân bước lên trước một bước, một cú đánh đầu gối hung hãn đã trực tiếp chạm vào bụng dưới Tần Dương, động tác âm ngoan bạo lực, không chút lưu tình!

Tinh quang trong mắt Tần Dương chớp động, mặc dù đối phương mới ra tay một quyền một cước, nhưng lực đạo trong đó, ngay cả quán tính và tốc độ cũng không hiện ra đối phương tuyệt đối là người luyện võ.

Có điều mình và đối phương đánh nhua trực diện, hơn nữa lần này còn ra đòn vô cùng tận lực, hiển nhiên là đối phương cố tình gây sự với mình!

Người này là ai?

Ra tay tàn nhẫn như vậy?

Có thù với mình?

Bước chân Tần Dương chuyển động, thân người dường như trở nên không còn sức nặng nữa, nhẹ nhàng lui về sau lần nữa, tránh cú chạm này của đối phương.

Vẻ tàn nhẫn trong mắt người đàn ông càng dâng cao, cẳng chân quét ngang, trực tiếp đá tới bắp chân Tần Dương. Cú đá này nhanh nhẹn có lực, thậm chí mang theo tiếng gió, có thể thấy sự tàn bạo của một chân này.

Nếu người bình thường bị cú đá ngang này đá trúng, tuyệt đối gãy xương bắp chân, Tần Dương không tránh né nữa, trực tiếp phản đòn đá ra!

- Bốp!

Hai cái chân hung hãn đánh vào nhau trên không trung!

Trên mặt người đàn ông lộ ra ý cười nhạt. một chân này của hắn không hề có chút nương tay, toàn lực đá ra ngay cả cây cọc nhỏ cũng có thể gãy đôi, xương bắp chân người rất yếu ớt, sao có thể ngăn cản được?

Nhưng một giây sau, nụ cười trên mặt hắn liền đọng lại!

Từ bắp chân hắn truyền tới sự đau đớn kịch liệt tựa như gãy lìa vậy?

Ánh mắt người đàn ông hoảng sợ nhìn Tần Dương, ánh mắt khiếp sợ, sao có thể được!