Tần Dương dừng xe, đi vào phòng riêng trong Phỉ Thúy Các.
Phỉ Thúy Các là một nhà hàng rất nổi tiếng với phông cảnh thanh nhã, món ăn được trên mạng đánh giá rất cao, đương nhiên giá cả không hề thấp chút nào rồi.
Mặc dù Tần Dương chọn nơi sang trọng như vậy nhưng hắn không phải là cấp dưới của Hoắc Kim Hải nên chẳng cần phải nịnh nọt Hoắc Kim Hải làm gì, tuy nhiên lần trước Hoắc Kim Hải đã giúp đỡ hắn, coi như hắn chịu ơn của Hoắc Kim Hải.
Tần Dương ngồi trong phòng chừng mười phút đồng hồ thì cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông khoảng 36, 37 tuổi trong tay cầm theo một cái túi đi vào.
- Ồ, Tần Dương đã đến à, xin lỗi nhé, cậu chờ lâu không?
Tần Dương đứng lên, mỉm cười nói:
- Chào cục trưởng Hoắc, tôi cũng mới tới thôi.
- Thế này nhé, Tần Dương, có lẽ tôi chỉ lớn hơn cậu mười mấy tuổi, cậu cứ gọi tôi là anh Hải đi, còn tôi gọi cậu là Tần lão đại, chứ cậu gọi tôi là cục trưởng Hoắc là quá khách sáo rồi, hơn nữa cục trưởng này cũng không quản lý được cậu.
Hoắc Kim Hải hiển nhiên là người biết cách nói chuyện, bằng vài tiếng cười sang sảng đã kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Tần Dương tất nhiên sẽ không từ chối việc này, mỉm cười hô lên:
- Anh Hải!
- Tốt lắm, Tần lão đệ đừng đứng nghiêm vậy, nơi này chỉ có hai chúng ta, cũng không có người ngoài, chớ khách sáo làm gì.
Hoắc Kim Hải để cái túi trong tay xuống, miệng thì cười tay thì lắc lắc, sau đó hai người cùng ngồi xuống.
Hoắc Kim Hải mở túi ra, trong túi có hai bình Mao Đài, Hoắc Kim Hải cười nói:
- Thức ăn ngon phối hợp với rượu ngon, nghe nói Tần lão đệ mời anh ăn bữa ngon ở Phỉ Thúy Các nên anh cầm theo hai bình rượu tới. Chúng ta hôm nay cũng không cần uống nhiều, mục tiêu là xử lý hết hai bình này là được!
Tần Dương cười mếu:
- Anh Hải, hơn một lít rượu đó, uống hết chắc phải bò trở về.
Hoắc Kim Hải cười nói:
- Uống rượu thì phải uống cho đã chứ sao, nếu không thì chẳng thà không uống, cậu thấy đúng không?
Tần Dương cười nói:
- Xem ra anh Hải uống rượu rất giỏi, đợi lát nữa phải uống thật nhiều nha.
Hoắc Kim Hải cười nói:
- Thật ta anh vẫn rất thích uống rượu, chẳng qua công việc lúc trước nào dám uống nhiều, uống nhiều quá dễ dàng xảy ra chuyện nên đành phải chịu đựng vậy, về sau đổi công tác rồi mới dám uống nhiều chút, dù sao hiện tại cậu được nghỉ ngơi phép mà, coi như nể mặt anh không say không về nhé.
Tần Dương chỉ có hai mươi tuổi, nhưng Hoắc Kim Hải không hề đối xử với Tần Dương như với một sinh viên mà như là đồng nghiệp, như là người trưởng thành.
Vị đứng đầu Long Tổ kia gọi qua điện thoại cho hắn một là để hắn chăm sóc Tần Dương, hai là đề điểm hắn, nếu như ở Trung Hải gặp được chuyện không thể giải quyết thì cứ tìm Tần Dương!
Trước đó Hoắc Kim Hải đã từng nghĩ sẽ gặp mặt Tần Dương, nhưng mà tùy tiện chạy đến trường đại học đi tìm Tần Dương thì có phần không thỏa đáng, ai biết sau này Tần Dương chủ động gọi điện thoại tìm hắn, chuyện tiếp theo liền thuận theo chiều gió.
Vừa rồi Tần Dương đã chọn mấy món nổi tiếng của Phỉ Thúy Các, bây giờ Tần Dương cho gọi thức ăn lên, rất nhanh nhân viên bắt đầu dọn món.
Hoắc Kim Hải nói với nhân viên phục vụ:
- Ê bồi, cho tôi một đĩa đậu phộng rang muối, cho ít hồ tiêu lên trên.
Hoắc Kim Hải quay đầu cười với Tần Dương:
- Tuy thức ăn nơi này đều rất ngon, nhưng anh vẫn cảm thấy rượu nhắm với đậu phộng là ngon nhất!
Tần Dương cười nói:
- Tất nhiên rồi, đậu phộng nhắm rượu là món từ cổ đại đến hiện tại chưa bao giờ mất giá.
Hoắc Kim Hải mở một bình Mao Đài, rót gần đầy một ly cho Tần Dương.
- Nào, Tần lão đệ, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, hoan nghênh tới Trung Hải.
Tần Dương bưng ly lên:
- Cảm ơn anh Hải, em còn ở Trung Hải mấy năm nữa, hoặc có lẽ càng lâu hơn, còn phải nhờ anh Hải chăm sóc nha, ly này em kính anh.
Hoắc Kim Hải sảng khoái nói:
- Ở Trung Hải có việc thì cậu cứ tìm anh, chỉ cần cậu không giết người phóng hỏa thì những chuyện khác cũng không tính là gì, cũng đừng nói kính hay không, hai anh em chúng ta cứ trực tiếp uống đi!
Hoắc Kim Hải nói xong giơ ly lên, hơi ngửa đầu, uống hết một ly rượu vào bụng.
Trong lòng Tần Dương lộp bộp một chút. Đậu má, gã Hoắc Kim Hải này tửu lượng rất lớn nha, một ly này coi như không đủ hai lượng cũng không kém bao nhiêu, thế mà uống một ngụm là xong rồi!
Khó trách phải mang theo hai bình rượu đến, cứ theo cái đà này thì một bình làm sao mà uống đủ.
Tửu lượng của Tần Dương cũng không kém, nhưng lại sợ uống rượu nhanh. Lần đầu tiên đến Lôi gia bị bọn người Lôi Tử Cường thay phiên nhau mời rượu, hắn uống nhanh quá,sau cùng trực tiếp say ngã ở Lôi gia luôn, nhưng bây giờ Hoắc Kim Hải đã uống xong thì hắn cũng phải ngửa cổ uống hết rượu trong ly này thôi.
Hôm nay hắn mời Hoắc Kim Hải ăn cơm, một phần là gặp mặt theo phép lịch sự, hai là để cảm ơn hắn trước đó đã hỗ trợ mình, huống chi chức vị của Hoắc Kim Hải cao hơn hắn, tuổi tác lớn hơn hắn, về tình về lý hắn đều phải uống cùng.
Hoắc Kim Hải thấy Tần Dương cũng uống một ly, lập tức cười nói:
- Tốt lắm, tửu lượng giỏi!
Tần Dương cầm lấy đũa, gắp món ăn cho vào trong miệng để ngăn chặn cảm giác nóng bỏng, cười khổ nói:
- Tửu lượng của em không bằng anh Hải đâu, cay đến mức em sắp không chịu nổi rồi, em có thể là liều mình bồi quân tử thôi.
Hoắc Kim Hải cười nói:
- Tửu lượng cần phải luyện ra, có đàn ông nào không uống rượu đâu, vừa mới bắt đầu sẽ cay, từ từ sẽ quen thôi.
Hoắc Kim Hải cầm bình rượu lại rót đầy cho Tần Dương, cười với Tần Dương:
- Hẳn đây là lần đầu tiên cậu tới Phỉ Thúy Các nhỉ, nơi này có món cá chưng tương ngon nhất, còn có món gà xé phay, cậu nếm thử đi!
Tần Dương cũng không khách sáo, gắp mấy đũa ăn, thực sự rất ngon, cười nói:
- Rất ngon, khó trách nổi tiếng như thế.
Hoắc Kim Hải ăn mấy miến rồi để đũa xuống, sau đó lại bưng chén rượu lên, Tần Dương vừa thấy, lập tức trên mặt lộ ra nét sầu khổ:
- Anh Hải, ly rượu vừa rồi em còn chưa tiêu hóa xong đâu, em sợ uống rượu liền liền lắm.
Hoắc Kim Hải sửng sốt, cười ha ha nói:
- Anh cũng chưa nói muốn cụng ly nha, cứ uống liên tiếp thì chỉ sợ ăn không bao nhiêu thì anh đã đổ rồi. Ly thứ nhất là hoan nghênh cậu đến Trung Hải, sau đó chúng ta cứ từ từ uống, vừa ăn vừa trò chuyện.
Tần Dương thở phào nhẹ nhõm, bưng ly rượu lên chạm một chút, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Hoắc Kim Hải để ly xuống, cười nói:
- Đến Trung Hải hai tháng rồi nhỉ, đã quen chưa?
Tần Dương cười nói:
- Cuộc sống đại học rất tốt, tự do lại phong phú, tốt hơn cả trong tưởng tượng của em nhiều.
Hoắc Kim Hải ăn một đũa đậu phộng, cảm thán nói:
- Đúng vậy, thời đại học thật đẹp, thật khiến cho người ta hoài niệm. Lúc trước anh và chị dâu cậu cũng quen biết nhau trong đại học, về sau yêu đương hai năm, sau khi tốt nghiệp kết hôn...
Ánh mắt Tần Dương sáng lên, khen:
- Cái này không phải rất tốt à?
- Tốt cái gì chứ!
Trên mặt Hoắc Kim Hải lộ ra lộ ra nụ cười khổ:
- Tình yêu trong đại học và tình yêu ngoài đời hoàn toàn khác nhau. Những năm kia anh thường xuyên đi làm, cậu cũng biết quy định là phải giữ bí mật ngay cả với người nhà, thời gian quan tâm cũng ít, lúc sau có con thì mâu thuẫn càng lúc càng lớn, cuối cùng vợ anh chịu đựng không nổi những ngày lo được lo mất nên đã ly hôn...
Tần Dương hơi sững sờ:
- Ly hôn? Vậy đứa bé kia thì sao?
- Con theo mẹ nó, tuy rằng anh cũng muốn nuôi con nhưng anh lấy đâu ra thời gian và sức lực chăm sóc con, vì con nên đành để nó đi theo mẹ.
Hoắc Kim Hải bưng ly rượu lên, thở dài:
- Chúng ta làm nghề này chẳng dễ dàng gì!