Dưới lớp mặt nạ, sắc mặt Tần Dương quả thực có hơi…
Mấy chục nghìn người hò reo vì mình, trải nghiệm này đâu phải ai cũng có?
Máu trong cơ thể cuồn cuộn chảy, cứ như đang sôi sục. Cảm giác ấy khiến cơ thể gần như run lên. Chí ít Tần Dương cũng cảm nhận được từng đợt da gà nổi lên.
Tần Dương một lần nữa cúi đầu chào và vẫy tay với khán giả.
Tiếng hò reo vì vậy mà càng trở nên vang dội.
Khi chiếc màn sân khấu dần dần hạ xuống, Tần Dương như một vị tường có công cứu giá, rút lui thành công, lẳng lặng ẩn mình vào bóng tối.
- Ôi, cậu vất vả rồi.
Trợ lý của Miêu Toa chạy tới đón và chúc mừng hắn.
Tần Dương khẽ cười:
- Đừng khách sáo. Từ giờ đến cuối buổi Miêu Toa chỉ cần ngồi hát thôi, không cần phải nhảy nữa sao?
- Vâng. Chân cô ấy bị thương, không thể đi lại được. Vừa rồi chỉ băng bó sơ sài tạm thời, chờ đến khi chương trình kết thúc phải đưa cô ấy vào viện kiểm tra một lượt.
Tần Dương khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói.
- Vậy tôi đi trước, kẻo về muộn dễ bị tắc đường.
Trợ lý ngạc nhiên hỏi:
- Anh không đợi chị Toa à?
Tần Dương cười nói:
- Tôi không đợi chị ấy nữa. Chị ấy có tinh thần như vậy, buỗi diễn coi như đã thành công rồi.
Tần Dương quay lại phòng thay đồ, cởi bỏ bộ vest trên người, mặc lên bộ trang phục rất đỗi bình thường của mình. Sau đó đi ra con đường dành riêng cho nhân viên, lặng lẽ chuồn.
Sau khi ra khỏi con đường dành riêng cho nhân viên, hắn trốn vào một góc tối, tháo bỏ mũ trên đầu, nhét vào trong túi. Sau đó hắn xách chiếc túi lên, đi về phía bãi đỗ xe lấy xe của mình.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn trở lại là cậu sinh viên vô danh không người biết đến, chứ không phải người đứng trên sân khấu được hàng ngàn người gọi tên “Don Juan” kia.
Tần Dương bước lên xe, ném chiếc túi ra ghế sau rồi khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, chuẩn bị về nhà.
Hắn vừa lái xe ra khỏi sân vận động thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Tần Dương nhìn liếc qua, là Hà Thiên Phong gọi đến. Hắn dừng xe bên lề đường rồi bắt máy.
- Lão nhị, có chuyện gì thế?
Giọng Hà Thiên Phong cực kỳ phấn khích sau khi xem xong buổi biểu diễn.
- Tôi vừa xem xong buổi biểu diễn của Miêu Toa, tâm trạng vẫn còn phấn khích quá, đang định đi ăn đêm. Cậu đang ở đâu, xong việc chưa?
Tần Dương cười nói:
- Xong rồi. Tôi đang trên đường, chuẩn bị về nhà.
- Đừng về nữa. Mau quay lại đây cùng đi ăn.
Tần Dương hơi đắn đo, nhưng quả thực hắn có hơi đói, vậy nên gật đầu nói:
- Được. Ăn ở đâu?
- Ở đây mười mấy nghìn người, chắc chắn mấy quán ăn đêm đã chật kín rồi. Chúng ta đến phố Tam Hòa đi, bên đó nhiều cửa hàng. Giờ chúng tôi đi luôn đây, nếu cậu đến trước thì cứ tìm một quán vào ngồi gọi món trước, rồi báo địa chỉ cho chúng tôi là được.
- Được. Hẹn gặp lại trên phố Tam Hòa.
Tần Dương cúp máy, quay đầu xe lap vút về phía phố Tam Hòa.
Tốc độ lái xe của Tần Dương khá nhanh nên khi hắn đến nơi, tìm được một quán, gọi món, báo địa chỉ xong xuôi, được khoảng hai mươi phút sau mấy người Hà Thiên Phong mới đến, ngồi đầy một bàn. Khiến Tần Dương ngạc nhiên nhất là ngay cả Văn Vũ Nghiên và Kiều Vi cũng đến.
- Ồ, hai cô cũng tới à?
Kiều Vi cười hi hi, nói:
- Sao chúng tôi có thể không đến. Hò hét cả buổi như thế, chúng tôi đói lắm rồi.
Tần Dương cười nói:
- Chỉ là, cứ nghĩ ngày mai mới gặp, không ngờ hôm nay đã gặp nhau trước rồi. Tôi hơi bất ngờ chút thôi.
Hai mắt Hà Thiên Phong phát sáng:
- Ngày mai gặp? Lão đại,hai người là như nào đây?
Tần Dương bình tĩnh giải thích:
- Hai cô gái này muốn mời tôi ăn cơm, coi như để cảm ơn vì tôi tặng họ vé xem bổi biểu diễn hôm nay.
Hà Thiên Phong ồ một tiếng, rồi đột ngột nói lớn:
- Ra là vậy. Vậy thì tôi cũng muốn bày tỏ một chút. Hôm nay tôi xin được thay mặt cho toàn thể anh em đứng ra mời cậu bữa này. Bữa hôm nay tôi mời mọi người.
Hà Thiên Phong là kẻ có tiền. Hắn đã muốn mời thì đương nhiên bọn họ sẽ không khách sáo.
- Được. Có người mời cơm là tốt rồi.
- Cảm ơn đại gia đã mời tôi một bữa ngon.
Hà Thiên phong quay đầu gọi lớn:
- Mọi người ngồi xuống đi. Muốn ăn gì cứ thoải mái gọi. Ông chủ, cho hai két bia!
Tất cả liền ngồi xuống. Thế là anh em phòng 306 và cả phòng Hàn Thanh Thanh hôm nay đều “có phúc ăn ngon”. Bọn họ ngồi kín bàn, nhưng ai nấy đều cố tình để trống vị trí bên cạnh Tần Dương. Hàn Thanh Thanh bị Nhạc Vũ Hân kéo đến ngồi xuống chiếc ghế bên tay trái của Tần Dương, chỉ để trống hai chiếc ghế phía bên tay phải của hắn.
Văn Vũ Nghiên quét mắt nhìn một lượt, sau đó ngồi lên chiếc ghế ở giữa, ngay cạnh Tô Văn Văn và chừa lại vị trí ngay cạnh phía bên phải Tần Dương.
Kiều Vi trông thấy cảnh đó, hơi bĩu môi, rất tự nhiên ngồi cạnh Tần Dương.
Hà Thiên Phong thấy vậy, ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối. Vốn dĩ hắn muốn để Văn Vũ Nghiên ngồi cạnh Tần Dương. Người khác có thể không biết chuyện giữa hai người họ, nhưng ba người trong phòng thì biết rõ lắm.
Vừa rồi khi buổi biểu diễn kết thúc, Hà Thiên Phong chờ mọi người ra để cùng đi ăn đêm. Vì để giữ phép lịch sự, hắn mời luôn cả Văn Vũ Nghiên và Kiều Vi. Ban đầu cứ nghĩ Văn Vũ Nghiên sẽ thẳng thừng từ chối, vì dù sao người ta cũng nối tiếng là lạnh lùng, nào ngờ cô ấy lập tức nhận lời.
Hà Thiên Phong dám khẳng định, sức hấp dẫn của mình sao có thể mãnh liệt đến vậy, còn lâu mới đủ để mời được Văn Vũ Nghiên cùng đi ăn đêm. Lý do duy nhất ấy là khi mời cô ấy, mình đã buột miệng nói rằng cả Tần Dương cũng đi.
Còn vì sao cô ấy phải ép buộc mình đến vậy, nguyên nhân chắc chắn là do Tần Dương hôm nay tỏ ra hờ hững. Ôi, hai người còn muốn che đậy đến mức nào?
Nhưng những chuyện như thế này không thể một lời nói trắng ra được. Mọi người đã ngồi xuống cả rồi, không thể vô duyên vô cớ đòi đổi vị trí được. Hà Thiên Phong đành buông xuôi, chuyển chủ đề sang buổi biểu diễn hôm nay.
- Được xem tận mắt thật sự sung sướng. Đúng rồi, lão đại này, cậu thân thiết với Miêu Toa lắm à?
Tần Dương ừm một tiếng, nói:
- Cũng khá thân. Sao à?
Hà Thiên Phong thần thần bí bí, nói:
- Hôm nay có một vị khách khá thần bí xuất hiện trên sân khấu, cũng chơi piano, chơi cực đỉnh, trông rất giống cậu. Dáng người ấy, khí chất ấy, tài hoa ấy….
Tần Dương trộm cười, nhưng vẫn thản nhiên vờ hỏi:
- Ồ, ai vậy?
Hà Thiên phong xua tay.
- Tôi nào biết là ai, nên mới muốn hỏi cậu. Cậu biết cô ấy mời ai không?
Tần Dương buồn cười:
- Sao tôi biết được người đó là ai? Tôi cũng không phải fan, đâu có quan tâm đến buổi biểu diễn của chị ấy đến vậy…..
Tần Dương vừa dứt lời, chuông điện thoại của hắn chợt vang lên.
Tần Dương tiện tay vuốt màn hình, ngay lập tức xuất hiện tin nhắn.
Hắn hơi ngây người, sau đó tắt màn hình, rồi cười nói:
- Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.
Tần Dương chạy ra mặt tiền của cửa hàng rồi mới nhận điện thoại. Kiều Vi ngồi cạnh hắn hơi nhướn mày, ánh mắt khẽ sáng.
Vừa rồi cô thấy điện thoại của hắn rung lên, định nhắc hắn một câu nên ánh mắt rơi lên người Tần Dương. Khi hắn cầm điện thoại lên, ánh mắt cô cũng vô tình liếc nhìn màn hình điện thoại, vậy nên cô có thể nhìn tháy hai chữ hiện thị rất rõ.
Miêu Toa!