Đột nhiên tiếng đàn vang lên, mãnh liệt tựa như tiếng gào thét chứa đầy sự bất khuất của người bước vào đường cùng.
"Đinh đinh đinh đinh!"
- “Định Mệnh”!
- Là “Bản Giao Hưởng Định Mệnh”!
Khi tiếng đàn mới vừa vang lên, rất nhiều khán giả trên sân khán đài cũng đã nhận ra, thốt lên một cách kinh ngạc.
Nếu như nói về độ khó, thì nhất định “Hồi Ức Don Juan” vượt xa “Định Mệnh”, nhưng nếu như nói về sự quen thuộc với hai bản nhạc này, thì “Định Mệnh” lại có thể vượt xa “Hồi Ức Don Juan”, dẫu sao thì “Định Mệnh” là bản nhạc đã được đàn rất nhiều, cũng xuất hiện ở trong rất nhiều bộ phim và tiết mục truyền hình với vai trò làm nhạc nền, nên có thể nói là nghe nhiều tới mức quen luôn rồi.
- Đàn “Định Mệnh” lúc này thật sự là quá chính xác!
- Bây giờ không phải lúc Miêu Toa đang gặp khó khăn sao, người đang đánh piano là bạn của cô ấy nên nhất định rất lo lắng. Bản nhạc này chính là sự quan tâm cùng với khích lệ mà hắn dành cho cô ấy!
- Lợi hại, quá hợp với hoàn cảnh!
- Tôi muốn siết chặt cổ họng của vận mệnh, đây chẳng phải là Miêu Toa định mặc kệ vết thương tiếp tục biểu diễn sao?
- Anh ta muốn nói Miêu Toa sẽ còn trở lại, vậy phải chăng cô ấy sẽ tiếp tục biểu diễn?
Mấy vạn khán giả bàn tán xôn xao, ai cũng đưa ra cái nhìn của bản thân.
Khi mấy người Hàn Thanh Thanh ngồi ở hàng ghế phía trước nghe thấy bản nhạc này thì cũng cực kỳ kinh ngạc, bởi vì bọn họ cũng rất quen với bản nhạc này.
- “Bản Giao Hưởng Định Mệnh”!
- Ha ha, “Định Mệnh”, lại là “Định Mệnh”, lúc trước khi lão đại biểu diễn thay cho Hàn Thanh Thanh ở hôm dạ hội đón tân sinh viên, cũng đàn bài này, toàn hội trường đều chấn kinh đấy. Bây giờ cái người chơi đàn bí ẩn này ra tay hỗ trợ lại cũng đàn “Định Mệnh”, “Bản Giao Hưởng Định Mệnh” quả không hổ danh là bản giao hưởng đứng đầu!
Khi Hàn Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào bóng người trên sân khấu kia, cô cảm thấy có hơi nghi ngờ:
- Sao tôi lại cảm thấy người kia hơi giống Tần Dương vậy?
Hàn Thanh Thanh vừa nói xong câu này, lập tức Hà Thiên Phong la lên một tiếng:
- Lão đại? Không thể nào?
Tôn Hiểu Đông quay đầu lại nhìn mấy lần, ánh mắt cũng hơi nghi ngờ một chút:
- Thân hình đúng là rất giống, nhưng vì đeo mặt nạ có khăn nên không nhìn thấy mặt, hơn nữa chẳng phải lúc nãy người kia cũng đã nói chuyện sao, giọng nói trầm thấp, không giống giọng lão đại.
Hàn Thanh Thanh nháy mắt mấy cái, cười nói:
- Chắc không phải đâu, có lẽ chỉ là đột nhiên tôi có chút cảm giác quen thuộc thôi. Chẳng phải Tần Dương có việc nên mới không đến được sao, nếu như cậu ta tới biểu diễn, kiểu gì chẳng nói cho chúng ta biết?
Cả đám suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, nếu như Tần Dương đến đây biểu diễn khách mời thật, vậy thì nhất định sẽ nói với bọn họ, dù sao đây cũng là một chuyện rất trâu bò nha, chia sẻ với bạn bè để mọi người cùng chúc mừng thì chẳng phải sẽ vui hơn sao?
Văn Vũ Nghiên và Kiều Vi nghe thấy Hà Thiên Phong và Tôn Hữu Đông nói chuyện, Văn Vũ Nghiên bèn quay sang hỏi:
- Mọi người biết anh ta sao?
Hà Thiên Phong quay sang cười nói:
- Không biết, chỉ là ban nãy Hàn Thanh Thanh cảm thấy người đánh đàn kia giống lão đại, à, chính là Tần Dương, nên thuận miệng bàn luận một chút.
Tần Dương?
Ánh mắt của Văn Vũ Nghiên hơi sáng lên, Kiều Vi ngồi bên cạnh thì cười nói:
- Mọi người là bạn cùng phòng với Tần Dương, nếu như cậu ta tới biểu diễn thì kiểu gì chả nói với mọi người.
Hà Thiên Phong nhún nhún vai:
- Cũng đúng, tôi cũng thấy như vậy. Ha ha, chẳng qua, lão đại là bạn của Miêu Toa, lão đại cũng đánh piano rất giỏi, còn được giáo sư Trương Minh của Học viện Âm nhạc nhận làm học sinh, chuyện Miêu Toa mở concert, lão đại đến giúp cũng không phải không thể.
Hà Thiên Phong nói xong thì cũng ngẩn người ra, vẻ mặt cực kỳ quái dị nhìn Tần Dương ở trên sân kấu:
- Gì kỳ vậy, sao càng nói tôi càng cảm thấy người đánh piano trên sân khấu chính là lão đại vậy? Tính tình của lão đại cũng khiêm tốn, không hề thích nổi tiếng, mấy chuyện như đeo mặt nạ biểu diễn quả thật rất giống với tính cách của cậu ấy...
Kiều Vi cười nói:
- Chẳng phải vừa nói bản nhạc kia chính là một trong mười bản nhạc khó nhất sao, đây là tiêu chuẩn của nghệ sĩ piano hàng đầu, làm sao mà Tần Dương làm được chứ?
Hà Thiên Phong nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, sau khi tự nghi ngờ rồi tự phủ định thì cũng nói:
- Chắc là trông giống nhau thôi, dù sao giọng nói hai người không giống nhau, giọng người này trầm hơn lạo đại nhiều.
Văn Vũ Nghiên khẽ cắn bờ môi,hơi nheo mắt lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm Tần Dương trên sân khấu, không nói lời nào.
Mặt khác, mấy người Nhạc Vũ Hân cũng thảo luận rất sôi nổi.
- Nếu người này quả thật là Tần Dương, vậy thì quá lời rồi, chỉ cần hôm nay lên sân khấu, không chỉ ở sân vận động, mà còn đài truyền hình trực tiếp, livestream trên mạng, tin tức báo chí,… Ha ha, trực tiếp thành minh tinh rồi, nếu biết trước thành minh tinh dễ thế, bảo Tần Dương tới đánh piano là được rồi.
Đám Nhạc Vũ Hân Hà Thiên Phong đã từng nghe Tần Dương đàn “Định Mệnh”, nhưng đúng như họ nói, cho dù mười người khác nhau đàn “Định Mệnh” mười lần thì bọn họ cũng chỉ cảm thấy dễ nghe mà thôi, chắc chắn sẽ không phân biệt được sự khác biệt ở bên trong. Người duy nhất có hiểu biết về piano là Hàn Thanh Thanh thì lại vì bị bệnh mà không nghe được, mặc dù lúc sau cô có xem video, nhưng âm thanh trong video cũng khá ồn, nên cũng không thể phân biệt được sự khác biệt trong đó…
“Định Mệnh” là bản nhạc nổi tiếng, cũng rất dễ dàng đánh động vào tình cảm người ta. Không thể không nói, đàn “Định Mệnh” vào lúc này là cực kỳ thích hợp, nhất thời đã làm cho sự cảm thông được lan tỏa giữa mọi người!
Cũng không còn ai thấy khó chịu vì đổi người nữa, ngược lại mọi người lại càng kích động và mong đợi hơn.
Chẳng lẽ Miêu Toa sẽ còn trở lại?
Vì kéo dài thời gian, Tần Dương đã đàn lại bản nhạc khi đã đàn được hơn phân nửa, kéo dài thời gian biểu diễn, cho đến khi thấy Miêu Toa xuất hiện lần nữa, hắn mới thay đổi, trực tiếp đàn tới đoạn cao trào, như là ánh rạng đông bình minh đã hiện, bóng đêm sắp biến mất.
Ở trong tiếng piano tràn đầy sự mãnh liệt, hai người đàn ông cao to đan tay thành hình chữ thập, nâng Miêu Toa ra khỏi hậu trường, trên bắp chân phải Miêu Toa có quấn một lớp vải trắng, phía trên còn dính một vệt đỏ thẫm, trông cực kỳ nổi bật.
Miêu Toa mới vừa đi ra sân khấu, trong nháy mắt, mấy vạn khán giả trong Trung tâm thể thao quốc gia Olympic cũng đã vỡ òa trong sung sướng rồi.
- Miêu Toa!
- Miêu Toa!
Tất cả mọi người đều hô vang tên Miêu Toa, vì họ cảm động khi thấy Miêu Toa dù bị thương nhưng vẫn cố gắng, cũng vui sướng khi biết cô bị làm không sao.
Miêu Toa được đặt xuống cái giá sắt cô té ban nãy, cô ngồi ở bên trên bậc thang cao nhất của giá sắt, duỗi chân phải của mình ra, hơi cuộn chân trái lại, dễ nhận thấy cô định ngồi ở đây hát nốt những bài còn lại.
Tiếng reo hò của mấy vạn người đã lấn át cả tiếng đàn, tiếng đàn cũng lặng yên kết thúc trong tiếng hò reo vang dội này.
Tần Dương xoay người khẽ liếc nhìn Miêu Toa đang ngồi trên giá sắt, trong ánh mắt toát ra sự kính nể, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc đó, ánh mắt của Miêu Toa cũng chạm vào ánh mắt của Tần Dương, cô nở nụ cười xinh đẹp, giơ microphone lên, la lớn.
- Tôi lại trở về!
Toàn bộ hội trường hoan hô như sấm.
Miêu Toa chỉ về phía Tần Dương:
- Mọi người thấy “Bản Giao Hưởng Định Mệnh” có hay không?
- Rất hay!
- Hay!
Miêu Toa cười nói:
- Cám ơn người bạn của tôi lại giúp tôi lần nữa, để cho tôi có thể lén lười một chút. Mọi người có thể tặng cho người bạn này một tràng pháo tay nhiệt liệt nhất được không?
- Được!
Một giọng nam gào to lên:
- Don Juan!
Vô số tiếng hô không ngừng vang lên, đầu tiên là liên tiếp, sau đó dần thống nhất, cuối cùng thì hòa vào nhau làm một.
- Don Juan!
- Don Juan!
- Don Juan!
...