Chí Tôn Đặc Công

Chương 189: Cứu nguy




Dù sao Tần Dương chỉ là một khách mời biểu diễn, thời gian hắn ra sân khấu có hạn nên khi Miêu Toa hát xong hai bài cũng là lúc hắn xuống sân khấu.

Tần Dương đứng lên trước mặt cây piano, mỉm cười với tất cả mọi người đang vẫy vẫy tay.

- Xem mặt!

Âm nhanh vô cùng sắc bén của một nữ sinh dưới sân khấu vang lớn lên, âm thanh của cô nhất thời khiến nhiều người cùng hô to theo. 

- Xem mặt!

- Xem mặt!

Đương nhiên Tần Dương sẽ không lộ mặt, hắn cúi chào lần nữa, vẫn im lặng như cũ, đợi bục nâng hạ xuống.

Miêu Toa cười nói:

- Mọi người đều rất muốn biết thầy đàn piano đẹp trai này là ai phải không?

- Phải!

- Muốn!

Mấy vạn khán giả đều hô to, mọi người vô cùng tò mò với thầy piano thần bí và tài giỏi.

Rốt cuộc hắn là ai?

Miêu Toa cười nói:

- Mọi người có thể đoán cậu ấy là minh tinh nào, nhưng tôi có thể nói với mọi người, cậu ấy không phải minh tinh.

Dù sao Miêu Toa cũng phải đưa ra câu trả lời hợp lý, nếu không thần bí đi lên, lại thần bí chạy đi như vậy, mấy khán giả này chắc chắn không chịu.

Tất cả mọi người đều sững sốt.

Không phải minh tinh?

Vậy là mọi dự đoán trước đó của mình đều sai rồi?

Miêu Toa tiếp tục nói:

- Cậu ấy là một người bạn của tôi, có tài hoa phi phàm. Có thể rất nhiều bạn không biết bài trước đó cậu ấy đàn chính là “Hồi ức về Don Juan”, một trong mười khúc piano khó trên thế giới, không phải người chơi piano bình thường có thể đàn được.

- Mặc dù cậu ấy vô cùng lợi hại, nhưng say mê âm nhạc không muốn nổi tiếng nên mới đeo mặt nạ. Lần này cũng là thấy tôi lần đầu mở concert mới đến giúp đỡ, để tôi có thể lấy hơi. Vậy nên mọi người đừng làm khó cậu ấy. Đối với tôi mà nói, cậu ấy là một người bạn cực kì quan trọng, tôi không muốn chọc cậu ấy giận đâu!

Miêu Toa dùng giọng đùa giỡn giới thiệu Tần Dương, nội tâm Tần Dương cười khổ, cô đúng là rất biết bịa chuyện, còn là bạn bè rất quan trọng, chúng ta tổng cộng mới gặp mặt mấy lần mà. Có điều Miêu Toa nói như vậy rất tốt, chí ít chứng tỏ mình không phải là người nổi tiếng, có lẽ mọi người sẽ không quá lòng hiếu kỳ mãnh liệt với một người không nổi tiếng.

Quả thực, sau khi Miêu Toa nói như vậy, âm thanh khán giả muốn xem mặt Tần Dương liền biến mất. Quả thật mọi người không tò mò mấy với một người bình thường.

Nếu là nhân vật nổi danh mọi người đều biết, tháo mặt nạ ra nhìn thấy khuôn mặt mình quen thuộc, vậy ít nhiều mới có chút cảm giác vui mừng. Nhưng nếu là một gương mặt xa lạ, vậy thì nói gì đến vui mừng, dù sao đeo hay không đeo mặt nạ cũng không quen…

Bục nâng từ từ hạ xuống, Tần Dương đứng trên bục nâng vẫy vẫy tay mới mọi người, sau đó thân hình từ từ biến mất trên sân khấu.

Sau khi Tần Dương rời khỏi sân khấu, trở lại lối đi sau sân khấu lần nữa, yên lặng nhìn Miêu Toa biểu diễn. Dù gì một người ngây ngô ở trong phòng nghỉ ngơi cũng không vui chút nào.

Cũng may chỗ này gần sân khấu như vậy, bản thân cũng tính là xem concert của Miêu Toa ở cự ly gần phải không?

Miêu Toa lại hát mấy bài, concert đã bước vào nửa đoạn sau, ước chừng còn ba bài hát, cả concert có thể kết thúc viên mãn rồi.

Nhưng ngay lúc này xảy ra chuyện đột xuất.

Lúc này Miêu Toa đang đứng trên bậc thang thép ca hát, một nhóm diễn viên vũ đạo đứng quanh bậc thang này nhảy múa. Thế nhưng vào lúc Miêu Toa bước xuống lại không cẩn thận bước hụt, toàn bộ cơ thể của cơ nhất thời ngả nghiêng, sau đó trực tiếp ngã xuống từ trên bậc thang khoảng hai mét.

Miêu Toa thất kinh, hai tay theo bản năng đưa ra chống xuống đất. 

Độ cao hai mét không tính là quá cao, Miêu Toa chống xuống đất nhất thời phòng hờ cả người ngã xuống, nhưng chân cô lại bị mắc vào một góc nhọn trên khung thép, nhất thời bị kéo thành một chỗ rách đầm đìa máu tươi.

Sân khấu trong nháy mắt hỗn loạn, mấy diễn viên vũ đạo lập tức đỡ Miêu Toa dậy, sau đó nhanh chóng đưa cô chạy vào cánh gà.

Trong lòng Tần Dương cũng vô cùng cuống cuồng, chạy nhanh tới ngồi trước mặt Miêu Toa, thay cô kiểm tra vết thương.

Vết thương không tính là quá sâu, nhưng lại hơi dài, máu tươi đang không ngừng chảy ra, sau khi Tần Dương kiểm tra một khen mới thở phào nhẹ nhõm.

- Không quá nghiêm trọng, chỉ cần cầm máu, băng kĩ là được.

Miêu Toa thở phào nhẹ nhõm, nhưng chợt mặt đầy vội vàng nói:

- Nhưng concert vẫn chưa kết thúc, vẫn còn ba bài chưa hát…

Tần Dương nhìn chằm chằm vết thương Miêu Toa, không vui nói: 

- Cả chân đều chảy máu, cô còn nghĩ đến concert, cô có thể lên sân khấu không?

Miêu Toa khẳng định nói:

- Không phải cậu mới nói không nghiêm trọng sao. Nhanh, băng bó vết thương cho tôi, tôi phải lên sân khấu. Khán giả bỏ nhiều tiền mua vé như vậy, tôi hẳn phải dâng hiến một buổi concert hoàn chỉnh cho họ!

Miêu Toa bắt lấy cánh tay Tần Dương:

- Cậu giúp tôi kéo dài một chút thời gian, đợi tôi băng bó vết thương xong tôi sẽ lên sân khấu. Mười phút, cậu chỉ cần giúp tôi câu giờ mười phút! 

Tần Dương nhíu mày: 

- Biểu diễn thật sự quan trọng vậy sao, đến cả cơ thể bản thân cũng không quan tâm sao?

- Cái này không phải vết thương nặng, bị thương nhẹ còn chiến đấu được mà. Hơn nữa đây là concert đầu tiên của tôi, cho dù khán giả không trách, tôi cũng không muốn đầu voi đuôi chuột thế này…Giúp tôi đi!

Tần Dương nhìn ánh mắt Miêu Toa, cặp mắt Miêu Toa tràn đầy khẩn cầu Tần Dương, Tần Dương cắn răng nói:

- Được, sân khấu giao cho tôi. Cô băng bó vết thương đi, tôi sẽ câu giờ.

Tần Dương đứng lên, nhanh chóng chạy đến bục nâng, đồng thời mấy nhân viên cũng điên cuồng chạy theo hắn.

Tần Dương ngồi trước piano lần nữa, hẳn chỉ có piano, cũng không thể để hắn ca hát mà?

Nhân viên bên cạnh hỏi:

- Chuẩn bị xong chưa?

Tần Dương hít một hơi thật sâu, quay đầu làm tư thế Ok.

Bục nâng chậm rãi nâng lên lần nữa.

Toàn bộ trung tâm thể thao Olympic lúc này đều xôn xao.

Miêu Toa té xuống từ giá sắt, là mấy vạn người chính mắt nhìn thấy, chân Miêu Toa đầm đìa máu, cũng là mọi người thấy rõ ràng.

- Trời, sao lại té xuống vậy!

- Xong rồi, bị thương rồi, còn bị thương không nhẹ. Concert này sợ là phải kết thúc trước dự định rồi phải không?

- Hình như còn hai mươi phút nữa, xem tình hình là không xem được rồi.

- Không biết Miêu Toa như thế nào?

- Chắc không nguy hiểm tính mạng, chỉ là chảy không ít máu, sợ là không thể biểu diễn nữa!

Đang lúc mọi người bàn tán ầm ĩ, một luồng sáng đột nhiên xuất hiện trên sân khấu đen huyền, sau đó luồng thứ hai, thứ ba…

Tất cả ánh sáng đều nhắm vào bục nâng, Tần Dương và cây piano của hắn lại từ từ xuất hiện trong phạm vi tầm mắt mọi người lần nữa.

- Đến rồi!

- Đó là khách mời biểu diễn thần bí!

- Đây là đến cứu nguy à?

- Không nghe hát, nghe nhạc piano cũng không tồi.

- Anh ấy muốn đàn piano cứu nguy à, chỉ là không biết lần này chuẩn bị đàn bài gì?

Lần này Tần Dương không đàn nhạc khi ra sân mà để mặc cho bục nâng đến vị trí mới cầm micro bên cạnh, âm thanh âm trầm nói:

- Xin mọi người đợi một chút, cô ấy sẽ còn quay lại!

Tần Dương nói xong liền đặt micro xuống, hít một hơi thật sâu, hai tay mau chóng hạ xuống.

- Tén tén tén tèn…