- Tần Dương, tối nay em có rảnh không, tới đây luyện tập chút đi. À, mặt nạ của em cũng làm xong rồi, đẹp lắm đó.
- Được rồi, mấy giờ vậy ạ?
- Sáu giờ bắt đầu tập luyện buổi tối, em cứ tới sớm hơn một chút đi, rồi gọi điện thoại cho chị, chị ra đón em.
- OK!
Sau khi Tần Dương tan học, thì nhờ Tôn Hiểu Đông mang tập vở của mình về phòng ngủ, rồi tự mình đi về tiểu khu Thiển Thủy Loan, lái chiếc Buick Trương Long tặng tới Trung tâm thể thao quốc gia Olympic, gần năm giờ rưỡi thì Tần Dương tới nơi.
Khoảng mười lăm phút sau khi gọi, thì Miêu Toa xuất hiện, cô mang theo một cái túi, cùng lên xe của Tần Dương.
- Wow, xe mới nha, đâu ra vậy?
Tần Dương cười nói:
- Được người ta cho.
Miêu Toa kinh ngạc nhìn Tần Dương:
- Cái xe này cũng phải cỡ ba mươi vạn đó, xem ra em cũng là một tiểu đại gia nha, vậy còn bày đặt tới quán chị làm thêm nữa.
Tần Dương cười nói:
- Tới làm thêm là vì luyện đàn, gia tăng kinh nghiệm biểu diễn, mặc dù bây giờ em không muốn nổi tiếng, không muốn lộ mặt, nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy. Em phải chuẩn bị trước, nói không chừng sau này cuối cùng em lại trở thành một nghệ sĩ piano thì sao?
Miêu Toa cười nói:
- Tốt, dù sao em muốn làm gì mà chả được. Đến đây thử xem cái mặt nạ này như thế nào?
Tần Dương nhận lấy cái túi Miêu Toa đưa, ở trong đó có một cái mặt nạ màu đen làm bằng sắt cực kỳ tinh xảo, Tần Dương đeo mặt nạ lên, rồi nhìn vào kính chiếu hậu trên trần xe.
Chiếc mặt nạ màu đen này vừa vặn che kín toàn bộ gương mặt của hắn, ngoài vị trí hai con mắt thì hoàn toàn là một màu đen, ở vị trí miệng mũi có nhiều lỗ nhỏ dùng để thông khí, còn những vị trí khác đều được che kín, hơn nữa đằng sau chiếc mặt nạ này còn có một lớp vải, có thể che phủ toàn bộ phần đầu hắn, kể cả tóc và lỗ tai.
Tần Dương rất hài lòng.
Đeo cái mặt nạ này vào thì ai còn nhận ra hắn nữa?
Tần Dương chỉnh sửa lại một chút, quay đầu nhìn Miêu Toa cười nói:
- Còn có thể nhận ra em không?
- Nhận ra được mới lạ ấy!
Miêu Toa cười nói:
- Với bộ dạng của em bây giờ, đừng nói là đi biểu diễn, cho dù em có đi cướp ngân hàng thì cũng chẳng ai nhận ra đâu.
Tần Dương cười ha ha, nói:
- Như vậy thì tốt rồi, em chỉ muốn yên lặng biểu diễn một chút thôi.
Miêu Toa lại đưa một cái thẻ nhân viên cho Tần Dương:
- Em cầm lấy cái này đeo lên cổ, thì sẽ không có ai ngăn cản cũng như yêu cầu em biểu lộ thân phận.
Tần Dương nhận lấy tấm thẻ nhân viên, bên trên tấm thẻ cũng không có ảnh chụp, chỉ ghi là khách mời biểu diễn, và con dấu của tổ công tác.
Tần Dương đeo thẻ nhân viên lên cổ rồi cười nói:
- Xong rồi, đi thôi.
Miêu Toa dẫn theo Tần Dương đi thẳng vào hội trường, khi nhân viên ở hai bên đường nhìn thấy Tần Dương đeo mặt nạ thì đều cảm thấy kinh ngạc, bọn họ không ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Tần Dương, vì tất cả đều đã biết trước là sẽ có một vị khách mời thần bí tới đánh piano, kỳ thật bọn họ vẫn luôn suy đoán rốt cục thì đây là vị minh tinh nào?
Tất cả bọn họ vẫn đang suy đóan, từ nghệ sĩ piano nổi tiếng cho tới ngôi sao ca nhạc, nhưng e rằng chẳng ai có thể tin được người đang đeo cái mặt nạ kia lại là Tần Dương - một sinh viên đại học chẳng có tiếng tăm gì.
Nếu bọn họ mà biết tin tức này, e rằng đều muốn tức hộc máu.
Cmn, một người mới như cậu, giả bộ bí ẩn làm gì?
Làm gì có ai biết cậu chứ?
Sau khi Tần Dương đi vào cánh gà, việc đầu tiên phải làm là thay đổi trang phục. Hắn cũng không cần lo về quần áo biểu diễn, dù sao thì trang phục của nam cũng rất đơn giản, chỉ cần đồ tây đi với giày gia, áo sơ mi buộc nơ là được.
Thử liên tiếp mấy bộ, cuối cùng cũng chọn được một bộ đồ tây có viền bạc. Khi Tần Dương đeo mặt nạ màu đen đứng ở dưới ánh đèn thì toàn thân hắn toát ra vẻ trầm tình mà lạnh lùng, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ thần bí và ngầu.
Sau khi thử đồ, thì tới tập đàn, Tần Dương đã quá quen với bản nhạc “Hồi ức Don Juan” này rồi, thời gian gần đây cũng vẫn luôn tập bản nhạc này chứ đâu.
Bài biểu diễn của hắn không hề có một lỗi nào cả, hoa lệ nhưng vẫn êm đềm, mọi người đang đứng xung quanh ban nhạc đều cực kỳ kinh ngạc, bàn tán xôn xao.
- Kinh thật, quá trâu bò, này người anh em, “Hồi ức Don Juan” là một trong mười bản nhạc dương cầm khó nhất đó.
- Quả thật quá đỉnh, chỉ là không biết rốt cục thì cậu ta là ai vậy, nhìn có vẻ còn trẻ?
- Chẳng lẽ là Khang Khang? Hay là Mạc Vân Địch? Chắc không thể là A Luân đâu nhỉ?
- Mặc dù không biết là ai, nhưng rất lợi hại, cũng không biết cuối cùng cậu ta có để lộ thân phận ra không nữa?
- Chắc là sẽ có, đúng rồi, chị Toa có nói anh ta là ai không?
- Không, chị ấy chỉ nói đó là một người bạn tới trợ giúp, cổ vũ cho chị ấy.
Sau khi Tần Dương tiêu sái đàn xong bản độc tấu của mình thì cũng không xuống sân khấu, Miêu Toa lại đi lên sân khấu bắt đầu biểu diễn nhưng ca khúc khác, còn Tần Dương thì ở lại đệm nhạc cho cô.
Sau khi liên tục đệm hai bài, Tần Dương đứng lên, khom người chòa, rồi đi theo sân khấu vào trong cánh gà.
Bởi vì quá trình tập luyện của Tần Dương cũng không có sai sót gì, nên buổi tập của hắn xem như kết thúc, chẳng qua Tần Dương cũng không vội vàng rời đi, mà lẳng lặng ngồi ở một góc, chờ tới khi tất cả mọi người đều tập luyện xong.
Miêu Toa đi tới, lau mồ hôi trên trán:
- Chờ có lâu không?
Tần Dương cười nói:
- Không sao, dù sao thì về nhà cũng không có việc gì làm, đây cũng là một trải nghiệm mới mẻ.
Miêu Toa nâng tay lên xem đồng hồ, cười nói:
- Gần mười giờ rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn khuya đi.
Tần Dương cười khổ nói:
- Bà chị là đại minh tinh đó, bây giờ mà đi ra ngoài ăn khuya, kiểu gì chẳng bị người ta chụp hình. Em không thèm đâu, em thà về nhà nấu mì gói ăn còn hơn!
Miêu Toa chớp chớp mắt:
- Ký túc xá sao?
Tần Dương giải thích nói:
- Không phải, em mới dọn ra ngoài sống một mình, ở trong tiểu khu đối diện trường học.
Miêu Toa ồ một tiếng, ánh mắt sáng lên:
- Ngoại trừ mì gói, còn có cái gì ăn được không?
Tần Dương trợn mắt nhìn Miêu Toa:
- Chị đừng nói là muốn đến nhà em ăn mì đó?
Miêu Toa cười tủm tỉm nói:
- Đúng vậy, đang nghĩ muốn mời em đi ăn khuya, em lại sợ bị người ta chụp lén, sợ nổi tiếng, vậy cũng chỉ có cách tới nhà em đi ăn chực thôi chứ sao. Kiểu gì mà em chả phải nấu mì gói, nấu thêm một tô có sao đâu?
Tần Dương hơi nghi ngờ nói:
- Đại minh tinh ca nhạc như chị mà cũng ăn mì gói sao?
Miêu Toa bĩu môi nói:
- Ngôi sao ca nhạc cũng là người mà, có lúc vội quá, ngay cả mì gói cũng không kịp ăn đâu, còn dám chê sao? Hơn nữa, tại sao lại không thể ăn mì gói chứ, chị thích nhất là ăn mì cay đó, vị cay xè, uống một ngụm nước lèo, nếu như là vào lúc nửa đêm thì…
- Dừng!
Tần Dương buồn cười kêu dừng:
- Đại minh tinh ca nhạc hạ cố tới nơi em ở, đương nhiên là vẻ vang cho kẻ hèn này, dĩ nhiên là em hoan nghênh, chỉ cần chị không thấy có vấn đề gì là được, vậy đi thôi, hình như trong tủ lạnh vẫn còn chút trứng gà, có thể làm cà chua xào trứng gà……
Ánh mắt của Miêu Toa sáng lên:
- Em còn biết nấu ăn nữa sao? Không tồi, nhóc con có tương lai đó, đi thôi, cho chị Toa thấy trình độ nấu nướng của em đi…
Bởi vì vội vàng tới tập luyện, bữa chiều Tần Dương cũng chỉ ăn qua loa, bậy giờ quả thật rất đói bụng.
Miêu Toa cũng không lái xe, đội sẵn mũ vào rồi lên xe của Tần Dương, sau đó đi thẳng tới tiểu khu Thiển Thủy Loan.
Khi Miêu Toa bước tới cửa nhà Tần Dương, nhìn thấy căn nhà lớn vừa to vừa mới này, thì ngay lập tức Miêu Toa trợn mắt lên:
- Em ở đây một mình? Đây… chính là nơi em ở sao?