Người trên sân đương nhiên đều nghe thấy sự dị thường cùng tiếng kinh hô của người xem.
Nhân lúc hiệp một kết thúc, Tần Dương quay đầu quét qua đám người, nhìn thấy Văn Vũ Nghiên, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Tần Dương gật đầu cười với Văn Vũ Nghiên, còn Văn Vũ Nghiên cũng rất tự nhiên vẫy vẫy tay với Tần Dương, xem như chào hỏi.
Tần Dương mỉm cười gật đầu chưa chắc bao nhiêu người nhìn thấy, nhưng động tác vẫy tay chào hỏi của Văn Vũ Nghiên, mọi người cơ bản đều thấy được.
- Cô ấy đang chào hỏi ai vậy?
- Chẳng lẽ cô ấy đến cổ vũ cho ai sao?
- Đây là trận đấu giữa sinh viên năm nhất đại học, không thể nhanh như vậy mà đã có quan hệ gì đó với cô ấy. Bình thường cô ấy rất ít khi đến trường…
Phía đội cổ vũ lớp hau, Nhạc Vũ Hân lanh mắt bỗng nhiên tiến tới trước mặt Hàn Thanh Thanh, thấp giọng nói:
- Thanh Thanh, vừa nãy tôi nhìn thấy Văn Vũ Nghiên đang chào hỏi Tần Dương đấy.
Hàn Thanh Thanh có chút bất ngờ, chợt mỉm cười nói:
- Tần Dương quen biết rộng, có qua lại với Văn Vũ Nghiên cũng không kỳ quái gì. Hơn nữa ban đầu không phải mọi người cùng gặp phải cô ấy rồi quen biết sao?
Nhạc Vũ Hân thấp giọng nói:
- Bình thường Văn Vũ Nghiên cũng không đến trường học, hôm nay lại chạy đến trường xem Tần Dương đánh tranh giải, chuyện này không kỳ quái sao? Chắc không phải giữa Tần Dương và Văn Vũ Nghiên có gì chứ?
Ánh mắt Hàn Thanh Thanh khẽ động, âm thanh bình tĩnh:
- Cho dù có gì cũng bình thường mà. Vũ Hân, tớ biết cậu có ý gì, tớ nói rồi, tớ và Tần Dương chỉ là quan hệ bạn bè, không phải quan hệ như các cậu nghĩ, cậu cứ không chịu tin…
Nhạc Vũ Hân thở dài nói:
- Tớ vốn không tin nhưng bây giờ có chút tin rồi. Có điều thật đáng tiếc mà, đàn ông tốt như Tần Dương không nhiều, bỏ lỡ rồi không biết khi nào mới có thể lại gặp được nữa.
Hàn Thanh Thanh mím môi một cái:
- Chúng tớ không phải bạn bè sao, hơn nữa quan hệ cũng không tệ lắm, làm gì bỏ lỡ chứ. Con trai và con gái cũng không nhất định phải thành người yêu…
Nhạc Vũ Hân hận ganh không thể thành thép, trợn mắt nhìn Hàn Thanh Thanh:
- Cậu đó, tụi tớ cũng gấp gáp thay cho cậu thôi.
Hàn Thanh Thanh ôm tay:
- Các cậu không phải là hoàng đế chưa gấp mà thái giám đã vội sao? Tớ còn chưa gấp các cậu gấp gì chứ. Xem tam quốc, lo âu thay người xưa à.
Nhạc Vũ Hân giận nói:
- Bỏ đi, không nói nữa, đúng là uổng công lo lắng.
Hàn Thanh Thanh khẽ mỉm cười, thần sắc bình tĩnh:
- Trong vận mệnh có rất nhiều thứ của cậu thì chính là của cậu, đi một vòng lớn đều là của cậu. Không phải của cậu giành được cũng không phải của cậu, hà tất quá cố chấp. Tớ mới năm nhất, còn chưa tròn mười chín tuổi, nói những chuyện này còn quá sớm.
Không ngờ hoa khôi trường học lại đến xem mọi người thi đấu, các nam sinh trong sân trong nhất thời ai cũng giống như hăng tiết gà (phấn khích) vậy, tranh đoạt trở nên càng lúc càng kịch liệt. Có điều nhóm người Tôn Hiểu Đông cuối cùng vẫn có kĩ năng hơn một bậc, với khí thế không chút lo lắng thắng hiệp này, vào vòng kế tiếp.
Hà Thiên Phong lau mồ hôi, cánh tay hích Tần Dương bên cạnh, cười híp mắt nói:
- Văn Vũ Nghiên đến xem cậu thi đấu à?
Tần Dương cười nói:
- Cô ấy làm gì rảnh rỗi vậy, không phải còn dư hai vé xem concert sao, tôi tặng cô ấy và Kiều Vi rồi, cô ấy đến lấy vé.
Hà Thiên Phong sửng sốt:
- Đây là?
Tần Dương tiêu sái cười, hỏi ngược lại:
- Nếu không thì sao?
Hà Thiên Phong nhìn bóng lưng Tần Dương, nhìn Văn Vũ Nghiên mỉm cười phía xa, thấp giọng thầm nói:
- Không phải chứ, chỉ là lấy vé, không khoa học mà?
Tần Dương trở lại chỗ nghỉ ngơi, cầm khăn lông của mình lên lau mồ hôi trên mặt, Nhạc Vũ Hân bên cạnh không nhịn được mở miệng hỏi:
- Văn Vũ Nghiên đến tìm cậu à?
Tần Dương dương ngẩng đầu lên, thản nhiên trả lời:
- Đúng vậy.
Nhạc Vũ Hân tò mò hỏi tới:
- Sao cô ấy muốn đến xem cậu thi đấu bóng rổ, quan hệ giữa cậu và cô ấy rất tốt à?
Tần Dương cười nói:
- Không phải còn dư hai vé xem concert sao, tôi tặng cậu ấy và Kiều Vi, chính là người gặp trên đường lúc trước đó, cô ấy đến lấy vé.
Nhạc Vũ Hân bừng tỉnh nhưng vẫn không nhịn được lại hỏi:
- Bình thường các cậu vẫn liên lạc à?
Tần Dương bỏ khăn lông xuống, cầm túi của mình lên:
- Một vị trưởng bối của tôi là bạn cũ với mẹ cô ấy, trước đây tôi từng dự tiệc sinh nhật mẹ cô ấy…Tôi đi trước đây.
Nhạc Vũ Hân há to miệng:
- Trưởng bối Tần Dương và mẹ Văn Vũ Nghiên là bạn cũ?
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Cậu đó, đúng là nhiều chuyện, cứ truy hỏi mãi, cũng may cậu ấy luôn kiên nhẫn trả lời cậu.
Nhạc Vũ Hân bĩu môi nói:
- Còn không phải hỏi giúp cậu sao, cậu sờ lương tâm của cậu xem, lẽ nào cậu không hiếu kì chút nào về quan hệ cậu ấy và Văn Vũ Nghiên?
Hàn Thanh Thanh chớp chóp mắt, khẽ cười thừa nhận nói:
- Đúng là có chút tò mò, nhưng đây là chuyện thường tình mà, chỗ này có gì không tò mò?
Nhạc Vũ Hân cắn cắn môi:
- Tần Dương thật đúng là, bên cạnh toàn là con gái vừa xuất sắc vừa xinh đẹp…
Hàn Thanh Thanh cười cười nói:
- Tính cả tớ nữa á?
Nhạc Vũ Hân gật đầu:
- Đương nhiên tính, nhưng chỉ là trước mắt thôi, hình như chưa thấy cậu ấy tỏ thái độ thích ai, chẳng lẽ cậu ấy thích Văn Vũ Nghiên?
Ánh mắt Hàn Thanh Thanh rơi trên bóng lưng của Tần Dương đang đứng đối diện với Văn Vũ Nghiên đằng xa, khẽ cười nói:
- Có thể…Nhưng ai biết được?
- Đánh bóng không tệ nha.
Văn Vũ Nghiên mỉm cười, lời nói có chút hoạt bát bất ngờ:
- Xem ra cậu không chỉ đánh nhau lợi hại.
Tần Dương cười haha nói:
- Để cô lần này bận rộn chạy đến đây một chuyến, tôi có chút ngại quá.
Văn Vũ Nghiên nhàn nhạt cười khẽ:
- Thật ra tôi cũng không bận như trong tưởng tượng đến vậy. Sau khi công ty tăng quy mô, rất nhiều chuyện không cần đích thân làm nữa. Nếu không sợ là tôi còn chưa tốt nghiệp đại học đã mệt chết rồi.
Tần Dương mở túi mình ra, đưa hai tấm vé concert cho Văn Vũ Nghiên.
Văn Vũ Nghiên lấy vé, nhìn một cái, mỉm cười nói:
- Cảm ơn.
Tần Dương cười nói:
- Khách sáo gì chứ, tôi cũng đâu tốn tiền, mượn hoa hiến Phật mà thôi.
Văn Vũ Nghiên hơi mỉm cười nói:
- Hôm nay Kiều Vi hơi bận, để hôm khác cậu ấy có thời gian, chúng tôi cùng mời cậu ăn cơm.
Vốn dĩ Tần Dương cũng muốn tiếp xúc với Văn Vũ Nghiên một chút, nên cũng rất sảng khoái đáp ứng nói:
- Được, hẹn tôi lúc nào cũng được.
Ánh mắt Văn Vũ Nghiên vượt qua Tần Dương, rơi trên người Hàn Thanh Thanh ở phía sau không xa, mỉm cười nói:
- Có người đẹp cổ vũ, đánh bóng nhất định mạnh gấp bội nhỉ?
Tần Dương cười cười:
- Phản ứng mọi người khi cô vừa tới cô cũng không phải không nghe thấy, hoa khôi, mọt sách, người đẹp lão tổng, hào quang biết bao.
Văn Vũ Nghiên hé miệng cười cười
- Tôi không phải nói mình…Được rồi, tôi đi trước đây, cậu vẫn là quay về với bạn học mỹ nữ thanh thuần của cậu đi.
Tần Dương há miệng định giải thích một câu, nhưng lời nói đến cổ họng lại nuốt xuống.
Cuống cuồng giải thích với Văn Vũ Nghiên có phải sẽ lộ ra mục đích chính xác của mình không?
Bây giờ mình không chỉ là tiếp xúc một chút, làm bạn bè sao?
- Vốn tưởng cậu là người nghiêm túc, không ngờ cậu cũng là người thích nói đùa. Được, gặp lại sau.
Văn Vũ Nghiên hé miệng cười cười:
- Lúc cần nghiêm túc tự nhiên sẽ nghiêm túc. Nếu còn xụ mặt với bạn bè vậy chắc là bạn bè đều bị dọa cho chạy hết. Đi đây!
Văn Vũ Nghiên cầm túi xách quơ quơ với Tần Dương, sau đó xoay người rời đi. Tần Dương nhìn bóng lưng Văn Vũ Nghiên, suy nghĩ lời vừa rồi của Văn Vũ Nghiên.
Bạn bè?