Trên sân vận động, tiếng người huyên náo, không khí vô cùng náo nhiệt.
- Chuyền đi, chuyền đi, chuyền!
- Ném vào rổ!
- Chạy về phòng ngự, phòng ngự, nhanh!
- Cố lên! Cố lên!
Trận bóng rổ của khoa Tiếng Anh đang bước vào giai đoạn hừng hực khí thế. Trận đấu chia thành hai đội nam và nữ, sau đó tiến hành đấu lại, chọn ra bốn đội nam nữ dẫn đầu, cuối cùng chia bốn đội đó thành các đội đấu đối loại trực tiếp và trao giải cho ba đội đứng đầu.
Đội của Tần Dương là đội lớp Ba năm nhất, đấu với đội lớp Ba năm ba. Tần Dương và đồng đội ra sức chạy trên sân, mồ hôi chảy ròng ròng.
Thực lực của đối phương không mạnh, trong đội có Tôn Hiểu Đông cuồng vận động dẫn đầu, Tần Dương không cần ra tay cũng cướp được bóng chạy lên dẫn đầu, nắm lấy cơ hội ghi điểm.
Đội nam sinh thi đấu bóng rổ chắc chắn không thể thiếu được đội cổ vũ xinh đẹp. Gần như toàn bộ nữ sinh trong lớp đều kéo đến cổ vũ cho đội bóng rổ nam lớp họ. Người dẫn đầu đội cổ vũ là Hàn Thanh Thanh, hôm nay mặc một bộ đồ thể thao, tóc cột đuôi ngựa.
Lớp Ba năm ba bên kia đương nhiên cũng có đội cổ vũ, khoa Tiếng Anh nhiều nhất là con gái, nhiều người đẹp, đương nhiên sẽ thu hút được cả các sinh viên khoa khác. Trong phút chốc, sân vận động trở nên vô cùng sôi động.
Tô Văn Văn và Lâm Hiểu Nguyệt cũng đứng cạnh mấy người Hà Thiên Phong cổ vũ, làm cho Tôn Hiểu Đông cứ như uống phải một liều thuốc tăng lực. Thậm chí hắn còn ngạo nghễ nhảy lên một cái, làm một cú ném bóng vào rổ cực kỳ đẹp mắt, khiến toàn bộ nữ sinh đều hò reo.
Lâm Hiểu Nguyệt đã nhận được vé xem ca nhạc. Cảm giác ấy mừng vui khôn siết. Phải biết rằng một vé trong chương trình ca nhạc ấy có giá hơn một nghìn tệ, chưa kể đến việc để mua được vé là chuyện không hề đơn giản. Mặc dù Tôn Hiểu Đông đã nói chiếc vé này là Tần Dương cho hắn, nhưng Lâm Hiểu Nguyệt vẫn cực kỳ cảm động. Hôm nay biết hắn có trận thi đấu, cô liền đến cổ vũ.
Tần Dương thấy Lâm Hiểu Nguyệt đứng ngoài sân cổ vũ, vừa cười vừa liếc nhìn Tôn Hiểu Đông một cái. Cứ như thế này thì rất có thể sau buổi concert ca nhạc, có khả năng lớn hai người bọn họ có thể xác nhận mối quan hệ rồi ha.
- Xuỵt!
Nghỉ giữa hiệp, mấy người Tần Dương hung phấn ra khỏi sân. Hắn cầm chiếc khăn đã tự chuẩn bị sẵn lên lau mồ hôi.
- Uống nước đi!
Tần Dương quay lại, thấy Hàn Thanh Thanh cầm một chai nước đưa cho mình, vẻ mặt tự nhiên.
Tần Dương cười, nhận lấy:
- Cảm ơn.
Trên sân có nước khoáng đóng chai, nhưng Hàn Thanh Thanh vẫn mua riêng cho hắn một chai nước ép hoa quả.
Hàn Thanh Thanh cười:
- Cố lên nhé. Hiệp một chúng ta đang dẫn đầu, đến hiệp sau tiếp tục phát huy, chúng ta có thể thắng được đấy.
Tần dương vặn nắp chai, uống một ngụm rồi cười nói:
- Có lão tam hùng dũng như vậy, thắng quá đơn giản.
- Cậu chơi cũng hay mà. Trước đây cậu nói không chơi bóng rổ, có vẻ như không phải vậy.
Tần dương cười he he. Quả thực hắn chơi bóng rổ không nhiều, nhưng hắn có sự uyển chuyển, phản xạ nhanh và sức khỏe tốt, chơi bóng rổ lên tay rất nhanh.
Mọi người xung quanh thấy cảnh này, lập tức nổi lên một trận xôn xao.
- Kia là hoa khôi năm nhất Hàn Thanh Thanh phải không, không lẽ bọn họ yêu nhau rồi hả?
- Lại còn mua nước riêng cho cậu ta, chắc chắn là cố ý, nào có giống bạn bè bình thường.
- Hoàng tử piano và hoa khôi khoa Tiếng Anh. Chao ôi, hết cơ hội mất rồi.
- Tôi nghĩ đời mình thế là xong..
Tần Dương nghe thấy hết, cười với Hàn Thanh Thanh.
- Uống được chai nước mà áp lực quá.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười:
- Bạn cùng phòng của cậu đều có bạn gái chăm sóc, tôi thấy cậu đáng thương quá mới thuận đường mua cho cậu một chai. Dù sao cậu cũng không sợ mà.
Tần Dương kéo khăn lên lau mồ hôi, sau đó ngồi nghỉ một lúc. Ngay sau đó có tiếng thông báo vang lên, đội của Tần Dương lục đục vào sân, chuẩn bị cho hiệp đấu tiếp theo.
Ngay lúc đó, một đội thanh niên áo mũ chỉnh tề kéo đến, trong đó có Trương Khôn, đi đầu là Mã Hải Đào, hội phó hội Thăng Long. Bọn họ đều là những người hô gió gọi mưa trong trường, rất nhiều người nhận ra họ.
- Này, kia là người của hội Thăng Long đúng không?
- Bọn họ đến đây làm gì? Trước giờ họ đâu có quan tâm đến mấy trận đấu kiểu này.
- Nghe nói trước đây Trương Khôn có xung đột với Tần Dương, lẽ nào bọn họ đến gây sự?
- Chắc không đâu. Bọn họ không mang theo người mà đúng không. Chỉ mấy người thế này, Tần Dương dùng một tay cũng đánh gục được hết. Vụ việc xảy ra trước trận bóng rổ này mấy cậu không biết à, cả một đám người bị một mình Tần Dương dẹp sạch hết….
Mã Hải Đào đứng ngoài sân đấu, khoanh tay nhìn Tần Dương thi đấu. quét mắt nhìn, mỉm cười hỏi:
- Cậu ta đâu?
Trương Khôn đứng cạnh hắn, chỉ tay vào Tần Dương trong sân:
- Bên phải, mặc áo số 7.
Ánh mắt Mã Hải Đào rơi lên người Tần Dương, cười nói:
- Đẹp trai đấy.
Trương Khôn lo lắng nói:
- Tôi đã tiếp xúc với cậu ta mấy lần, cậu ta là người khá ngạo nghễ, tốt nhất là để cậu ta tự nguyện gia nhập. Trước mặt nhiều người thế này mời cậu ta gia nhập, lỡ như bị từ chối thì không hay lắm. Chi bằng chờ cơ hội khác hỏi sau được không?
Mã Hải Đào lắc đầu, nói:
- Nếu đã muốn mời người ta thì vẫn nên quang minh chính đại một chút. Bị từ chối cũng không sao, chỉ cần cậu ta đừng gia nhập hội Anh Liên là được.
Mã Hải Đào vừa dứt lời, đã có người thốt lên:
- Kìa, kia là Văn Vũ Nghiên phải không?
Rất nhiều người bị câu nói đột ngột vang lên ấy thu hút, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Văn Vũ Nghiên mặc bộ đồ Âu màu đen, đi giày cao gót đen, mái tóc xoăn ồng bềnh, tay cầm túi xách, cài kính đen trên tóc, khoan thai đi về phái sân vận động. Cô hơi dừng lại, quét mắt nhìn một lượt rồi đi về phía mấy người Tần Dương đang thi đấu.
- Hoa khôi của trường đấy!
- Quả thực quá xinh đẹp, quá khí chất. Cô ấy mới năm ba nhỉ? Trông không giống như sinh viên mà giống như tổng giám đốc xinh đẹp. Thần thái quá!
- Không phải giống, mà thực chất cô ấy chính là tổng giám đốc được không hả. Công ty của người ta có giá thị trường hơn nghìn vạn ….. -
- Thật sự quá giỏi. Nhưng mà cô ấy đến đây làm gì?
- Ôi, hình như sắp có chuyện gì sảy ra rồi. Mã hải Đào hội phó hội Thăng Long. Văn Vũ Nghiên là hội trưởng hội Anh Liên. Hai người bọn họ đều xuất hiện, muốn làm gì vậy?
Danh tiếng Văn Vũ Nghiên quá lớn. IQ 148, hoa khôi của trường, lại còn là bà chủ của một công ty trị giá nghìn vạn, hội trưởng hội Anh Liên. Cô ấy đi đến đâu, thu hút được hầu hết ánh nhìn ở đó. Chẳng ai còn quan tâm đến những tranh chấp kịch liệt trên sàn thi đấu.
Vẻ mặt Văn Vũ Nghiên hòa toàn bình đạm. Cô đã sớm quen với việc bị ánh mắt những người xung quanh đổ dồn về phía mình. Cô bước đến cạnh sân thi đấu, rồi lẳng lặng đứng đó theo dõi trận đấu, thái độ bình thản.
Phía bên kia, Mã Hải Đào vốn luôn bình tĩnh bỗng nhiên không thể bình tĩnh được nữa.
- Văn Vũ Nghiên đến đây làm gì? Sao tôi có cảm giác ánh mắt cô ta cũng dừng lại trên người Tần Dương nhỉ? Không lẽ cô ta cũng nghe được tin tức nào đó nên muốn đến mời người gia nhập hội Anh Liên?
Sắc mặt Mã Hải Đào trở nên âm trầm khó đoán. Hắn biết trong trường có rất nhiều người không muốn gia nhập hội nào hết, kể cả có là hội Thăng Long hay hội Anh Liên. Nhưng nếu đối phương gia nhập hội Anh Liên thì đối với hội Thăng Long phải chăng là một sự bất lợi rất lớn?
Nếu quả thật Văn Vũ Nghiên đích thân đến lôi kéo người vào hội, liệu có mấy kẻ chống đỡ được sức hấp dẫn của cô ta?