Phòng ngủ 306.
- Lão đại, ai tìm cậu vậy?
Tần Dương tiện tay để chìa khóa xe lên trên bàn, cười nói:
- Trương Long.
Ánh mắt của Hà Thiên Phong sáng lên, cầm chìa khóa xe lên:
- A, Buick? Là sao vậy?
Tần Dương cũng không giấu giếm mọi người:
- Trương Long đưa quà xin lỗi.
Hà Thiên Phong mở to hai mắt:
- Vờ cờ, một chiếc xe đó, là loại nào, giá bao nhiêu vậy?
- Khoảng ba mươi vạn, ngoài ra còn có một cái thẻ ngân hàng, bên trong có mấy chục vạn.
Hà Thiên Phong cười ha ha:
- Tôi đã nói rồi, kiểu gì thì Trương Long cũng là đại ca xã hội đen, nhất định sẽ rất hào phóng, xem ra tôi đoán đúng rồi.
Tần Dương cười cười:
- Quả thật không keo kiệt, có chiếc xe này, từ nay về sau khi chúng ta muốn đi ra ngoài chơi cũng sẽ tiện hơn.
Tần Dương cũng không khách sáo với Trương Long làm gì, hắn đưa quà gì Tần Dương lấy hết. Người ta đã đưa tới tới tận cửa, mắc gì mà không lấy, giả bộ hào phóng, rộng lượng cho Trương Long xem sao, như vậy khác gì có bệnh chứ?
Nếu như Tần Dương không có thực lực như thế này, không có bối cảnh như thế này, thì ngay cả cơ hội giả bộ hào phóng cũng chẳng có, chỉ có thể bị người ta không chút lưu tình mà chà đạp thôi. Huống chi mình gọi cuộc điện thoại kia, cũng coi như là thiếu người ta một cái nhân tình rồi.
Nhân tình, đều cần phải trả lại.
Vừa hay Tần Dương có một căn nhà do Lôi gia tặng nằm đối diện ký túc xá, bình thường Tần Dương có thể để xe ở đó, lúc đi ra ngoài cũng rất thuận tiện, ví dụ như đi quán bar Mộng Điệp biểu diễn, hoặc là khi mấy anh em cùng phòng ra ngoài chơi.
- Được đó!
Hà Thiên Phong cười hắc hắc nói:
- Vậy lúc tôi với Văn Văn ra ngoài chơi, có thể mượn không?
Tần Dương thoải mái đồng ý:
- Đương nhiên là được, chỉ cần cậu có bằng lái, kỹ thuật lái xe ổn, thì cứ lấy mà dùng, không thì lấy xe làm gì, báo trước cho tôi một tiếng là được. Tôi để xe ở căn nhà đối diện ký túc xá, dù sao đây cũng là trường học, lái xe đến trường, không quá tốt.
- Hiểu, khiêm tốn, khiêm tốn!
Hà Thiên Phong cười tủm tỉm nói:
- Lão đại cậu làm cái gì cũng lợi hại, lại chẳng thể hiện ra ngoài, nhìn y như 007 vậy.
Lông mày của Tần Dương hơi giật giật:
- 007? Là sao?
Hà Thiên Phong cười hắc hắc:
- Bí ẩn mà mạnh mẽ, lúc nào cũng khiêm tốn, nhưng dù ở bất cứ đâu cũng thể hiện ra sự khác biệt, như cây kim để trong túi vậy, kiểu gì cũng sẽ có ngày lòi ra.
Khóe miệng Tần Dương hơi nhếch, cái thằng này chỉ thuận miệng đoán mò, vậy mà đúng mới ghê chứ.
Tần Dương nhanh chóng nhớ lại tất cả những việc mình đã làm trong trường, dường như mình đã có chút tiếng tăm, nhưng nhiều nhất cũng chỉ cho người ta ấn tượng là một sinh viên biết đánh nhau, sau lưng có người chống lưng, chứ ai lại nghĩ mình là một đặc công chứ.
Cái thằng này chẳng qua chỉ nói mò, mèo mù gặp cá rán đi.
- Sức tưởng tượng của cậu kinh thật, nhưng mà lúc nào 007 cũng có các người đẹp vây quanh, tôi làm gì có?
Hà Thiên Phong la lên, nói:
- Lão đại, cậu không nên quá quắt nhá, Hàn Thanh Thanh, Lý Tư Kỳ, còn có Văn Vũ Nghiên... Ách, giáo viên của trường ta, còn Kiều Vi nữa, có ai cậu không quen không, có ai không xinh đẹp không? Ánh mắt của cậu không nên quá cao nha.
Xíu chút nữa Hà Thiên Phong đã nói ra bí mật, vội vàng chuyển hướng một chút, coi như che giấu chuyện này đi.
Tần Dương cũng không nghĩ nhiều, vốn hắn cũng không cho rằng đám Hà Thiên Phong biết được quan hệ giữa mình và Văn Vũ Nghiên, nếu muốn trách, thì trách hôm đó do tâm tình quá nôn nóng nên hắn đã đi hỏi mấy câu kỳ quái, mà hacker Lâm Trúc lại từ mấy câu hắn nói điều tra ra được Văn Vũ Nghiên...
Mà lời nói của Hà Thiên Phong cũng nhắc nhở Tần Dương, từ sau lần trước, dường như mình cũng chưa gặp lại cô ấy, dù sao thì thời gian cô ấy ở trường cũng khá ít, mà mình lại thường hay ở trường, làm cho cả hai giống như hai đường thẳng song song chẳng bao giờ giao thoa vậy.
Chẳng phải mình vẫn còn dư hai tấm vé xem ca nhạc sao, có thể tặng cho Kiều Vi với Văn Vũ Nghiên mà, chỉ không biết là hai người họ có thích không?
Mặc dù việc sư phụ giao cho mình có hơi kỳ quái, nhưng Tần Dương cũng không muốn làm cho sư phụ thất vọng, mình đã đồng ý với sư phụ, vậy không bằng mượn cơ hội tiếp xúc với cô ấy một chút?
Tiếp xúc một chút, cũng không có gì sai đâu nhỉ?
Còn được hay không thì xem sau này.
- Được rồi, tôi đi cất xe đây, ngày mai gặp lại.
- Tốt!
Cả Tần Dương và Lâm Trúc đều đã chuyển ra khỏi phòng, Hà Thiên Phong thì còn đang đi tìm nhà, nên nhất thời vẫn chưa chuyển ra ngoài, tạm thời còn ở lại trong phòng.
Tần Dương đi xuống lầu, lái xe, chạy về phía khu Thiển Thủy Loan ở đối diện ký túc xa.
Sau khi tới nhà, Tần Dương đỗ xe, vào trong nhà rồi đi đánh răng rửa mặt, xong xuôi mọi việc Tần Dương ngồi lên sofa, bấm số điện thoại của Văn Vũ Nghiên.
- Tần Dương?
Giọng nói của Văn Vũ Nghiên vó hơi kinh ngạc, dường như cô hơi bất ngờ vì Tần Dương gọi điện cho mình.
- Văn Vũ Nghiên, không quấy rầy giấc ngủ của cô chứ?
Văn Vũ Nghiên khẽ cười nói:
- Bây giờ còn chưa tới 9 giờ, ai lại ngủ sớm vậy chứ, tìm tôi có việc gì sao?
Tần Dương nói thẳng:
- Tôi có hai tấm vé của buổi hòa nhạc Miêu Toa, là vé VIP tôi xin Miêu Toa, vị trí cũng không tệ lắm, cô với Kiều Vi có muốn đi xem không?
Vì Tần Dương phải biểu diễn, nên không có thời gian đi cùng, chung quy cũng không thể giữa chừng rời đi, sau đó xuất hiện ở trên sân khấu, người ta so sánh thời gian, kiểu gì cũng đoán ra được đó là mình…
- Tôi với Kiều Vi?
Văn Vũ Nghiên có hơi kinh ngạc, cái kiểu tặng vé này hơi lạ à nha?
Theo lẽ thường, chẳng phải hắn nên nói, tôi có hai tấm vé, cô có muốn cùng đi xem ca nhạc với tôi không?
Tần Dương nghe thấy giọng của Văn Vũ Nghiên, cũng đoán ra được cô đang nghĩ cái gì, kỳ thật cho dù hắn không lên sân khấu biểu diễn, cũng không tiện đi tới buổi hòa nhạc với Văn Vũ Nghiên. Dù sao thì hắn vẫn còn mấy tên đồng bọn trong phòng, còn nhóm Hàn Thanh Thanh nữa, cảm giác bị cả đám nhìn trừng trừng, chả tốt chút nào đâu.
Cho dù muốn hẹn, thì cũng chỉ hẹn một mình thôi.
- Ừm, hôm đó tôi có việc, không đi được, còn mấy vé khác thì tôi đưa cho bạn cùng phòng với bạn học hết rồi, còn lại hai tấm này, tự dưng nhớ tới cô, muốn hỏi xem cô có muốn…
Văn Vũ Nghiên do dự một chút:
- Cậu biết Miêu Toa sao?
Tần Dương cười nói:
- Tôi học đàn piano với giáo sư Trương Minh, Miêu Toa là học sinh cũ của thầy ấy, thứ tư mỗi tuần tôi đều tới quán bar của cô ấy để biểu diễn, cho nên cả hai mới quen…
Văn Vũ Nghiên ồ một tiếng, giật mình nói:
- Lúc trước ở trên buổi tiệc đón người mới cậu đánh cũng rất hay nha, hoàng tử piano…
Tần Dương cười cười:
- Cô đừng trêu tôi, cái biệt hiệu này cũng chỉ có thể gọi trong trường thôi, nếu mang ra ngoài, không biết sẽ bị bao nhiêu nghệ sĩ piano cười cho thối mũi đây.
- Tốt, tôi cũng rất thích bài “Tâm nguyệt” của Miêu Toa, Kiều Vi còn thích hơn cả tôi nữa. Lúc trước cậu ấy cũng nói với tôi về buổi hòa nhạc này rồi, chẳng qua là vé phía trước đã bán hết rồi, bây giờ đã có vé VIP miễn phí, sao lại không đi nhỉ. Để lát nữa tôi bảo Kiều Vi mời cậu ăn cơm.
Tần Dương cười cười:
- Tốt, vậy là tôi lời rồi, tấm vé này có mất tiền đâu, lời được một bữa cơm xem như không tệ rồi.
Văn Vũ Nghiên cười mỉm nói:
- Được, ngày mai tôi đến trường gặp cậu lấy vé.
Tần Dương ừ một tiếng:
- Tốt, vậy ngày mai gặp!